Đao phong cuốn tới, hàn khí thấm qua da, Đoàn Khắc Tà đột nhiên giật mình, thần trí tức thì thanh tỉnh, đúng lúc khẩn yếu quan đầu, Đoàn Khắc Tà trầm vai rụt khuỷu tay lại, bước chéo sang bên trái một bước. Chỉ nghe “soạt” một tiếng, lưỡi đao lướt qua, chém mất một mảng y phục lớn của chàng, cơ hồ lướt qua sát sạt cánh tay chàng, nhưng trông chàng chưa bị thương tổn chút da thịt nào. Nguyên lai kình lực một đao này đã bị chàng dùng nội công thượng thừa tá khai, đao phong tuy nhanh nhưng khi chém rách y phục thì đã như cung trương hết mức.
Tên quân quan kia là một trong tứ đại kim cương thủ hạ của Sử Triêu Nghĩa, võ công chẳng phải hạng xoàng, một đao chém vào không, nhào lên hai bước, vậy mà lập tức lại ổn trụ thân hình ngay, trở tay hướng Đoàn Khắc Tà chém lại một đao. Đao quang chớp nhoáng, một chiêu ba thức, liền chém đến ba nơi yếu hại của Đoàn Khắc Tà, đây chính là chiêu sát thủ tuyệt diệu “Long Môn Tam Điệp Lãng” trong chánh tông đao pháp “Đoạn môn đao”.
Đoàn Khắc Tà lần này đã có phòng bị sẵn, sao có thể để hắn chém trúng? Thấy hắn hung dữ như vậy, thì bỗng nhiên đại nộ quát lên:
“Vật đâu về đó, đao của ngươi thì ngươi tự mình nhận đi!”
Chàng tránh thoát lưỡi đao, đè lên sống đao, năm ngón tay xô đẩy, tá lực đả lực khiến lưỡi đao chuyển nửa vòng rồi quay ngược lại chủ nhân, chém đầu tên quan quân kia tách làm hai mảnh, cùng theo hai nghĩa đệ xuống báo danh với Diêm La Vương.
Ngay khi tên quan quân kia đổ gục xuống đất thì nghe thấy một tiếng rú chói tai, Sử Triêu Anh cũng ngã gục xuống. Đoàn Khắc Tà thoáng trù trừ rồi rốt cục cũng bước đến nâng nàng ta dậy. Sử Triêu Anh nói:
“Làm ta sợ đến chết, Khắc Tà, ngươi có bị thụ thương không?”
Đoàn Khắc Tà đáp:
“Ta không bị thương, ai da, thương thế của ngươi, thương thế của ngươi...”
Sử Triêu Anh đang mềm nhũn ngã vào trong lòng chàng, máu tươi chảy ra dầm dề khiến cho y phục của Đoàn Khắc Tà cũng đẫm hồng.
Nguyên lai Sử Triêu Anh dẫn nữ binh truy đuổi ca ca nàng, Trác Mộc Luân cũng suất lĩnh binh sĩ Hề tộc đuổi bắt nàng, Sử Triêu Nghĩa chợt phản công đột ngột, hỗn chiến một trận trong đêm tối, Sử Triêu Anh trúng hai mũi lãnh tiến, tuấn mã cũng bị trúng một mũi phi tiêu, bỏ chạy vào đồng hoang. Trong lúc các nơi đều giao chiến hỗn loạn, lại thêm đêm tối, hộ binh của nàng không chiếu cố nàng được, thậm chí ngay cả việc nàng bị thương cũng không biết, không một ai chạy theo nàng. Sử Triêu Anh người ngựa đều bị thương, con ngựa bị đau lồng lên như điên, chạy vào trong tuyệt cốc này, đúng lúc đụng phải ba tên quân quan thủ hạ của Sử Triêu Nghĩa.
Ba tên này cũng là từ trong loạn quân mà chạy thoát ra, bọn chúng ẩn trốn trong cơn cốc, nguyên là muốn tránh khỏi một trường ác chiến, tùy xem tình hình mà định chủ ý. Bọn chúng là tâm phúc của Sử Triêu Nghĩa, đương nhiên là biết mặt Sử Triêu Anh, trong lúc nhất thời chưa có chủ ý gì liền bắt Sử Triêu Anh giữ lại, rồi sau dự kiến trao đổi. Tên quân quan sử dụng ‘phác đao’ [] chính là kẻ có võ công cao nhất, cũng âm hiểm nhất, ý đồ muốn độc chiếm Sử Triêu Anh nên ám toán hai tên nghĩa đệ của mình. Nhưng hắn lại không ngờ người tính không bằng trời tính, xui xẻo thế nào lại trùng hợp đụng phải Đoàn Khắc Tà, chung vu cũng bỏ mạng.
Sử Triêu Anh bị tiễn thương, hơn nữa lại bị té ngựa vết thương càng tăng thêm, thương thế rất trầm trọng, bây giờ lại vừa gục ngã, miệng vết thương hở ra, máu chảy càng nhiều hơn.
Sử Triêu Anh ngã vào trong lòng Đoàn Khắc Tà, Đoàn Khắc Tà đối với nàng ta thực sự chán ghét vô cùng, nhưng thấy nàng ta đã bị trọng thương, muốn đẩy ra thì lại không đành lòng. Sử Triêu Anh đau đớn không chịu nổi, rên rỉ nói:
“Khắc Tà, ngươi tốt nhất là một kiếm giết chết ta đi! Ta nhìn ánh mắt của ngươi, biết trong lòng ngươi còn hận ta, ta hà tất lại miễn cưỡng ngươi cứu ta? Ngươi giết ta đi. Ngươi có thể giải được chút tức giận, ta cũng có thể ít bị hành hạ!”
Đoàn Khắc Tà cười nhạt nói:
“Ta nếu có tâm địa giống như ngươi, ta sớm đã không lý đến ngươi rồi”.
Sử Triêu Anh trên mặt hiện ra một chút tiếu ý, chua chát nói:
“Khắc Tà, ta không phải với ngươi, nhưng cũng từng có chỗ tốt với ngươi. Khắc Tà, ngươi đừng chỉ nghĩ đến chỗ xấu của ta, ngươi cũng nên ngẫm lại xem tại sao ta lại không phải với ngươi, ta vốn vẫn luôn muốn cùng ngươi, cùng ngươi...”
Đoàn Khắc Tà liền vội vàng quát:
“Câm miệng, ngươi còn nói thêm những lời chẳng hay ho, ta sẽ chỉ có thể bỏ ngươi lại đây”.
Sử Triêu Anh hậm hực nói:
“Được, ta không nói nữa, chỉ nghe ngươi nói, tùy ngươi xử trí!”
Đoàn Khắc Tà bảo:
“Ngươi từng cứu mạng ta, ta cũng đã cứu mạng ngươi, hôm nay lại cứu ngươi một lần, coi như là ngươi có lời hơn. Ân ân oán oán trong quá khứ, từ nay không đề cập đến nữa! Ngươi bây giờ là nương tử của Mưu Thế Kiệt, ta đưa ngươi về cho trượng phu ngươi”.
Sử Triêu Anh trong lòng vừa mừng vừa hận, mừng là thân mình được cứu, hận là hận Đoàn Khắc Tà vô tình, mặc dù là cứu nàng, nhưng nàng cũng cho rằng là bị vũ nhục. Đoàn Khắc Tà lại không để ý đến nàng ta nghĩ gì, chỉ biết cứu người là khẩn yếu, lập tức chàng điểm các huyệt đạo vùng phụ cận vết thương giúp nàng tạm thời chỉ huyết. Sử Triêu Anh cánh tay bị trúng tên, bụng dưới và sau lưng bị trúng kiếm thương. Đoàn Khắc Tà muốn giúp nàng tra kim sang dược thì bắt buộc phải cởi bỏ y phục của nàng, Đoàn Khắc Tà một lòng nghĩa hiệp, nghĩ rằng, “Đại trượng phu quang minh lỗi lạc, ta đã đáp ứng cứu cô ta thì còn sợ gì tị hiềm?”
Nhưng chàng vẫn không dám cởi toàn bộ y phục của nàng, chỉ nhẹ nhàng xé rách lớp y phục vùng phụ cận vết thương đắp kim sang dược cho nàng ta. Cứ như vậy, y phục trên người Sử Triêu Anh bị xé rách bốn năm chỗ, hình dạng thập phần khó coi.
Thuốc kim sang của Đoàn Khắc Tà hiệu nghiệm như thần, vừa mới tra vào, máu chảy lập tức ngừng lại. Đoàn Khắc Tà giải huyệt đạo cho nàng rồi bảo:
“Ngươi nằm nghỉ một hồi, ta đi tìm một chiếc xe ngựa”.
Sử Triêu Anh bảo:
“Nông gia xung quanh đây sớm đã chạy trốn hết rồi, muốn tìm xe ngựa, trừ khi vào trong quân doanh cướp, ngươi mặc dù võ công cái thế nhưng cũng quyết không thể cướp ra được. Ngươi bỏ ta lại nơi này, nếu lại gặp phải địch nhân thì phải làm sao?”
Đoàn Khắc Tà ngẫm nghĩ cũng thấy có lý, không làm gì được đành phải nói:
“Được rồi, ta cõng ngươi đi”.
Đoàn Khắc Tà tâm vô tạp niệm, “Ta muốn đưa thư cho Mưu Thế Kiệt, thuận tiện đưa thê tử y về, đúng là nhất cử lưỡng tiện. Ta cứu thê tử y, y không thể không cảm kích ta, nhất định sẽ nghe ta khuyên can”. Chàng cõng Sử Triêu Anh, thi triển khinh công ra khỏi thâm sơn, chạy vào đại lộ. Đi được không xa thì lại liền đụng phải một đạo binh mã, chính là đạo quân của Trác Mộc Luân và Cái Thiên Tiên hợp lại.
Sử Triêu Anh là Công chúa Ngụy Yên, mọi người đều nhận ra, đám binh sĩ đột nhiên thấy nàng xuất hiện trên đường lại được một nam tử cõng chạy như bay thì đều ngạc nhiên không thôi, rộ lên hô lớn. Loạn sự lần này, Sử Triêu Anh có thể nói là tội đầu sỏ, huynh muội nàng sống mái với nhau, lan đến Hề tộc, khiến thành bảo của Hề tộc biến thành một chiến trường, binh sĩ của Hề tộc đối với nàng tất nhiên không có hảo cảm, tức thì tiếng chửi rủa ầm ĩ nổi lên:
“Ê, đây không phải tân nương tử của Mưu Thế Kiệt sao? Hôm qua ả vừa mới bái đường, hôm nay đã theo người khác bỏ chạy”.
Lại có kẻ nói:
“Tình hình không đúng, chỉ sợ là tiểu tử này đoạt ả ta bỏ chạy”.
Lại có một số binh sĩ nhận ra Đoàn Khắc Tà liền kêu lên:
“Tiểu tử này chính là tiểu tử lần trước đã mang ả tư đào, bọn chúng sớm đã thông đồng dụ dỗ lẫn nhau, đâu phải là cướp đoạt. Ngươi xem, yêu nữ kia ôm hắn rất chặt, xem ra rất là thân thiết đó!”
Lại có tên nói:
“Bất kể ả bị cướp đoạt cũng được, tự nguyện theo người cũng được, Mưu Thế Kiệt muốn cướp thành bảo của chúng ta, trước tiên lão bà của hắn lại bị người khác đoạt mất, ha ha, thực sự là báo ứng!”
Nữ binh của Cái Thiên Tiên cũng không chán ghét Sử Triêu Anh nhiều lắm, mỗi người đều che miệng cười trộm, bọn họ mặc dù không có ý giễu cợt, nhưng so với những tiếng giễu cợt gay gắt thì lại càng là nhục mạ khó nghe hơn!
Đoàn Khắc Tà trong lòng trong sáng, chỉ biết cứu người, không ngại tị hiềm, nhưng không lường trước kẻ khác lại nghĩ về chàng như vậy, chàng nghe thấy những lời sỉ nhục, thật sự là khó chịu vô cùng, nhưng lại nổi lên một cỗ ngạo khí, nghĩ bụng, “Ta tự vấn quang minh chính đại, hà tất chấp nhất với bọn chúng. Đại trượng phu một hứa ngàn vàng, ta đã đáp ứng cứu cô ta, nói gì cũng phải đưa được đến chỗ Mưu Thế Kiệt. Những lời nói nhăng quậy của kẻ bên ngoài, quản làm gì cho mệt?” Trước tình hình như vậy, chàng có miệng mà không giải thích được, cũng không muốn phân biện, chàng dứt khoát tăng nhanh cước bộ, rút bảo kiếm ra, chuẩn bị nếu như binh sĩ ngăn cản sẽ xông vào mà vượt qua.
Cái Thiên Tiên vỗ ngựa lên trước hô hô cười rằng:
“Tiểu tử, ngươi bị yêu nữ này mê hoặc phải không? Ngươi không nhìn thấy trên mình ả đang mặc gì à? Lễ phục tân nương của ả còn chưa cởi ra đó! Hừ, trên đời lại có dạng yêu nữ không biết xấu hổ, cũng lại có tiểu tử ngu ngốc nhà ngươi không biết tốt xấu!”
Sử Triêu Anh kề tai Đoàn Khắc Tà nói nhỏ:
“Khắc Tà, một kiếm giết chết ả, cướp lấy ngựa của ả”.
Cái Thiên Tiên không nhận ra Đoàn Khắc Tà, nhưng Đoàn Khắc Tà đã nghe Niếp Ẩn Nương nói qua về cô ta, mới thấy cô ta dung mạo như vậy, thì biết ngay là nữ tướng xấu xí mà tốt bụng, cho nên không muốn động thủ với cô ta, mắt thấy cô ta đã phi ngựa tới, muốn đánh đến Đoàn Khắc Tà. Đoàn Khắc Tà liền nhún mình, thân hình tựa như mũi tên, vù một cái đã bay qua bên cạnh yên ngựa của Cái Thiên Tiên, vừa vặn tránh khỏi. Cái Thiên Tiên một chiêu “Tả Liêu Đao” không chém trúng, thu thế không kịp, cả người lẫn ngựa liền sớm đã vọt lên trên.
Trác Mộc Luân nâng trường thương lên hét:
“Bỏ yêu nữ kia lại thì liền thả ngươi qua! Bằng không chúng ta tái quyết thư hùng!”
Trác Mộc Luân lần trước từng bại dưới tay của Đoàn Khắc Tà, đối với chàng cũng có chút bội phục, cho nên nguyện ý thả chàng qua. Nhưng hắn thấy Đoàn Khắc Tà lại giống như lần trước, xả thân bảo hộ Sử Triêu Anh thì trong lòng cũng có nghi ngờ chàng với Sử Triêu Anh có quan hệ không tầm thường. Cái Thiên Tiễn quay đầu ngựa lại nói:
“Tiểu tử này khinh công rất khá, cẩn thận, đừng cho hắn chạy thoát!”
Trác Mộc Luân vỗ ngựa xông lên, trường thương rung động, hét vang như sấm:
“Ngươi không thả người, thì chớ trách trường thương của ta không có mắt, ta không muốn thừa lúc ngươi lâm nguy, nhưng yêu nữ kia, ta không thể không bắt!”
Đoàn Khắc Tà cước bộ không ngừng, bảo kiếm múa tít, một chuỗi âm thanh chém sắt chặt vàng đinh tai nhức óc vang lên, khắp mặt đất là đầy đao thương kiếm kích bị chàng chém gãy.
Nói thì chậm nhưng diễn biến rất nhanh, Trác Mộc Luân đã đuổi đến nơi, quát lớn:
“Ngươi thực sự muốn vì yêu nữ kia mà xả mệnh ư?”
Cái Thiên Tiên nói:
“Tiểu tử này bị sắc mê tâm trí, chết đi cũng đáng, chúng ta bắt yêu nữ mới quan trọng, không cần phải luận quy củ tỷ võ gì với hắn nữa”.
Nguyên lai Trác Mộc Luân tự phụ là một hảo hán lừng danh, hắn từng bị thua bởi Đoàn Khắc Tà, thua đến tâm phục khẩu phục, đối với Đoàn Khắc Tà lại có chút ý mến người tài, bây giờ thấy Đoàn Khắc Tà lưng cõng một người, hắn tự thấy có thắng cũng chẳng vinh, cho nên mới lần khần không chịu xuất thủ, Cái Thiên Tiên biết tâm ý của hắn bởi vậy mới thúc giục.
Trác Mộc Luân nghiến răng, quát:
“Xem thương!”
Khoái mã như bay, một thương đâm ra, cây Hồn Thiết thương của hắn dài hơn một trượng, từ trên lưng ngựa đâm xuống, cuốn gió ầm ầm, thanh thế càng khiến người kinh hãi. Đoàn Khắc Tà chớp nhoáng chuyển thân, mặt đối diện với trường thương của Trác Mộc Luân tránh cho Sử Triêu Anh bị ngộ thương, chờ đến khi trường thương đâm tới trước ngực, chàng chỉ đưa mũi kiếm khẽ điểm tới, trường thương của Trác Mộc Luân liền trầm xuống rồi liền bật lên, Đoàn Khắc Tà mượn cỗ lực đạo mạnh mẽ của y, lưng mang một người vậy mà vẫn lăng không bay lên, tựa như mũi tên rời cung, bắn người ra mười mấy trượng!
Đoàn Khắc Tà trở tay lại ôm Sử Triêu Anh, đề phòng nàng bị rơi xuống đất, người còn đang trên không đã liền dùng thế “Diêu Tử Phiên Thân”, đầu dưới chân trên, như chim ưng nhào xuống, trùng hợp hạ xuống đúng tuấn mã của một binh sĩ, chuôi kiếm đánh ra, hất binh sĩ đó xuống lưng ngựa, rồi đoạt lấy thất mã đó.
Đám binh sĩ chưa từng nhìn qua bản lĩnh như vậy bao giờ, tên nào cũng ngây người phát ngốc, trong nháy mắt, khi Đoàn Khắc Tà đã phóng xa nửa dặm thì chúng mới hơi bớt hốt hoảng, lúc này mới hò hét, loạn tiễn bắn đến, nhưng nào có thế bắn trúng được? Trác Mộc Luân thở dài nói rằng:
“Yêu nữ này thực sự có thủ đoạn, ả đã làm tân nương tử của Mưu Thế Kiệt, vậy mà còn có thiếu niên anh hùng bản lĩnh cao cường như vậy bán mạng vì ả. Vị thiếu niên anh hùng này sớm đã hạ thủ lưu tình, không làm thương hại binh lính của chúng ta, bỏ đi, để cho ả đi, không cần đuổi nữa”.
Đoàn Khắc Tà nhẹ thích mũi kiếm lên lưng ngựa, thúc ngựa phi nhanh, chạy một đoạn đường, con ngựa mệt đến trực sùi bọt trắng, Đoàn Khắc Tà hỏi:
“Triêu Anh, ngươi có khá hơn chút nào không? Ta lại đoạt một con ngựa khác cho ngươi”
Sử Triêu Anh mắt khẽ mở hờ, hơi thở nặng nhọc, chua chát nói:
“Nhanh ôm chặt ta, ta ngồi không vững!”
Đoàn Khắc Tà vốn hy vọng nàng ta sau khi chỉ huyết, tinh thần hồi phục một chút, có thể tự mình cưỡi ngựa, nay thấy nàng ta như vậy, chỉ sợ thương thế sẽ nặng thêm, nào còn dám mong hơn? Chỉ đành nhấc nàng ta lên phía trước yên, dùng một cánh tay ôm lấy eo nàng ta.
Đoàn Khắc Tà tuy nói tâm vô tạp niệm, nhưng ôm người ngọc trong lòng, hương thơm thoang thoảng, cũng bất giác có điểm xấu hổ, trên mặt nóng ran, Năm vết thương của Sử Triêu Anh đã được chỉ huyết, nhưng máu vẫn còn không ngừng thấm ra, phấn thơm hòa lẫn máu, trong hương thơm có vị tanh, biến thành một thứ mùi vị cổ quái thập phần cay mũi. Đoàn Khắc Tà cảm thấy một loại khó chịu không nói lên lời, nhưng trong cái khó chịu lại sinh ra vài phần thương tiếc, chàng âm thầm tự trách, “Cô ta hôm nay đã nếm đủ đau khổ rồi, ngươi đã đáp ứng cứu cô ta, trước khi chưa gặp Mưu Thế Kiệt, rốt cuộc ngươi phải chiếu cố cô ta chu đáo”. Hai người cùng cưỡi một thất mã, mặc dù còn rất khó coi, nhưng so với cõng nàng ta trên lưng thì còn tốt hơn chút ít, Đoàn Khắc Tà cũng chỉ đành phải như vậy.
Sử Triêu Anh nặng nhọc thở, bảo:
“Đi bên trái đường, thất mã này tựa hồ chạy không nổi nữa rồi”.
Đường này có ba tuyến, tuyến ở giữa thông tới Lô Long, đó là lộ tuyến tiến binh của Niếp Phong, tuyến bên phải thông tới Linh Vũ, đó là lộ tuyến tiến binh của Lý Quang Bật. Cho nên Sử Triêu Anh có thể đoán định Mưu Thế Kiệt nhất định sẽ theo tuyến bên trái mà lui binh. Đoàn Khắc Tà vội vàng lên đường, nhưng thất mã của bọn họ sớm đã mỏi mệt không chịu nổi, cõng hai người trên lưng, càng đi càng chạy chậm.
May mắn suốt dọc đường này, loạn binh không ngớt, có thuộc hạ của Sử Triêu Nghĩa, có huynh đệ thủ hạ của Mưu Thế Kiệt bị lạc đội rớt lại phía sau, còn có các tráng đinh các thôn trang Hề tộc ở vùng phụ cận nghe tin trong bảo có biến liền vội vàng bỏ chạy. Đoàn Khắc Tà cũng không lý nhiều đến bọn họ, suốt dọc đường chàng đoạt ngựa của loạn binh, chạy được một đoạn lại đổi sang một thớt ngựa mới, đổi đến mấy chục thớt ngựa mới chạy được bảy mươi dặm, mặt trời đã qua chính ngọ. Đoàn Khắc Tà lo lắng không thôi, nghĩ đến ước hẹn đêm nay của Tân Chi Cô với Linh Thứu thượng nhân, chàng đã đáp ứng Tân Chỉ Cô sẽ kịp trở về, nghĩ bụng, “Nếu như không tìm được Mưu Thế Kiệt thì phải làm thế nào! Ta rốt cuộc chẳng thể ném bỏ Triêu Anh không lý đến, đêm nay không phải sẽ lỡ cuộc hẹn của Tân lão tiền bối sao? Mai muội và Ẩn Nương tỷ tỷ không biết ta xảy ra chuyện gì, nhất định so với ta càng lo lắng hơn”. Nghĩ đến Sử Nhược Mai, trong lòng chàng không khỏi có chút hổ thẹn, “Mai muội luôn luôn để ý từng chút một, nếu như nàng biết chuyện của ta hôm nay, chỉ sợ sẽ lại tức giận, mười ngày nửa tháng không lý đến ta nữa. Bất quá, ta cứ nói thật với nàng là hơn”.
Đang lúc nghĩ ngợi, chợt thấy phía trước đầu người lố nhố, xa xa có thể thấy là một đại đội quân mã đang di chuyển trên thảo nguyên, Đoàn Khắc Tà mừng rỡ, thúc ngựa như bay, phóng thanh kêu lên:
“Phía trước có phải là Mưu Thế Kiệt không?”
Chàng vận dụng công phu thượng thừa truyền âm nhập mật, trong vùng đất rộng rãi có thể truyền âm đi được ngoài năm sáu dặm. Chàng không nguyện ý lại gọi “Mưu đại ca”, cũng không nguyện ý gọi y là “Mưu minh chủ”, cho nên chỉ đành gọi thẳng tên.
Chàng hy vọng Mưu Thế Kiệt sẽ bước ra nghênh tiếp, có thể mang hết sự tình nói rõ ràng, sau khi giao người đưa thư, chờ Mưu Thế Kiệt hồi đáp thì khả dĩ có thể nhanh chóng quay trở lại, tránh phải giữa đại quân, xưng danh cầu kiến, càng thêm nhiều phiền toái. Chàng giục ngựa như bay, đến khi còn cách đội quân mã chừng hơn một dặm thì quả nhiên thấy Mưu Thế Kiệt mang theo vài tùy tòng hướng phía chàng chạy đến. Đoàn Khắc Tà liền vội vàng đỡ Sử Triêu Anh xuống ngựa, nói thì chậm nhưng lúc đó rất nhanh, Mưu Thế Kiệt đã đến nơi, cũng xuống ngựa xong. Y mới nhìn đã thấy Sử Triêu Anh y phục rách nát, toàn thân đẫm máu, bộ dáng khổ sở thì chấn động, mặt mày xám xanh.
Đoàn Khắc Tà ngẩn người, nghĩ bụng, “Sắc mặt của Mưu Thế Kiệt không ổn, ai da, chẳng lẽ, chẳng lẽ.... đâu lý như vậy, chẳng lẽ hắn nghi ngờ ta?” Tâm niệm còn chưa qua, trong lúc vội vàng cũng còn chưa kịp giải thích thì đột nhiên Sử Triêu Anh thét lên một tiếng, hướng Mưu Thế Kiệt chạy đến.
Mưu Thế Kiệt run giọng hỏi:
“Anh muội, thế này, thế này, thế này là chuyện gì?”
Sử Triêu Anh ngã vào lòng Mưu Thế Kiệt, cũng không biết từ đâu lại đột nhiên nước mắt giàn dụa, phục bên tai Mưu Thế Kiệt mà nghẹn ngào nói:
“Hắn, hắn, hắn khi vũ muội!”
Sử Triêu Anh đang khóc lóc kể lể, âm thanh mơ mơ hồ hồ, hoàn toàn không vang dội, nhưng lọt vào trong tai Đoàn Khắc Tà thì lại như tiếng sét giữa trời quang, khiến chàng đại kinh thất sắc, vội vàng kêu lên:
“Sử cô nương, ngươi, ngươi nói cái gì?”
Sử Triêu Anh hai mắt trắng dã, tựa như một hơi uất nghẹn không thở được liền ngất đi trong lòng Mưu Thế Kiệt.
Nguyên lai Sử Triêu Anh rất hận Đoàn Khắc Tà đối với nàng ta “vô tình”, nàng ta không chịu được nam tử mà nàng ta yêu thích lại lãnh đạm đối với nàng, “vũ nhục” nàng, vừa rồi khi ở trong rừng nàng ta muốn Đoàn Khắc Tà cứu mình, từng gợi lại tình xưa thì bị Đoàn Khắc Tà dùng lời nói nghiêm khắc chỉnh đốn nàng ta, lúc đó Đoàn Khắc Tà cho rằng mình quang minh lỗi lạc, nhưng lại không biết đã làm tổn thương lòng tự tôn của Sử Triêu Anh rất lớn. Cho nên kết quả mặc dù Đoàn Khắc Tà đã xả thân cứu nàng, nhưng Sử Triêu Anh lại chẳng những không hề có chút cảm kích, ngược lại còn nuôi hận trong lòng, sớm đã tính kế hãm hại Đoàn Khắc Tà. Bất quá, nàng ta ngất đi thì hoàn toàn không phải là giả vờ. Sau khi bị thương, suốt đường khoái mã bôn trì, bị lắc lư khổ sở, vốn dĩ chỉ còn thoi thóp, khi nói ra một câu thì vừa phẫn hận, vừa hổ thẹn, vừa đố kỵ, đủ loại tình cảm hỗn loạn trong lòng, vết thương trong lòng so với vết thương trên thân thể càng nặng hơn, nói xong một câu thì càng không chi trì nổi.
Mưu Thế Kiệt sắc mặt xám xanh, ôm Sử Triêu Anh giao cho hai nữ binh, rồi rút xoạt kiếm ra, quát:
“Đoàn Khắc Tà, tiểu tặc nhà ngươi khinh ta quá mức!”
Cước đạp “Hồng” môn, một kiếm liền hướng Đoàn Khắc Tà đâm tới. Đoàn Khắc Tà chưa hết hoảng hồn, đợi đến khi kiếm quang chớp lóa trước mắt, mới biết tránh ra, chỉ nghe “xoẹt” một tiếng, y phục đã bị xuyên qua, bất quá vẫn còn tránh thoát.
Đoàn Khắc Tà nằm mộng cũng không ngờ đến Sử Triêu Anh lấy oán báo ân, trong lúc nhất thời kinh hoàng thất thố, cũng không biết phải ứng phó với cục diện ngượng ngập này thế nào. Mưu Thế Kiệt mới xuất thủ đã là dùng liên hoàn kiếm pháp, mỗi kiếm đều cay độc. Đoàn Khắc Tà bị y bức bách rất gấp, không thể không toàn thần ứng phó được, tránh xong mấy chiêu, tinh thần ngược lại ổn định, lúc này mới biết là chuyện gì xảy ra.
Đoàn Khắc Tà lắc mình tránh khỏi một kiếm của Mưu Thế Kiệt rồi kêu lên:
“Mưu, Mưu Thế Kiệt, ngươi nghe ta nói, thê tử của ngươi bị thương, ta giữa đường tương ngộ, có ý đưa cô ta về đây!”
Mưu Thế Kiệt nghiến răng, quát:
“Cũng may là nàng ta không chết, nàng ta còn mở miệng được, không để ngươi gạt ta!”
Y liền chém một kiếm, kiếm này cực kỳ mãnh liệt. quả thực là muốn một kiếm lấy tính mạng chàng vậy! Đoàn Khắc Tà dùng thế “Bàn Long Nhiễu Bộ”, xuất kiếm ra, mũi kiếm của Mưu Thế Kiệt đã bức đến hậu tâm chàng, Đoàn Khắc Tà trở tay chém lại một kiếm, vừa vặn đánh bật ra, nếu như chậm một chút, chỉ bằng vào khinh công tránh né thì khó tránh khỏi bị thương. Đoàn Khắc Tà khí giân bốc lên, chàng quát:
“Ngươi chỉ nghe ả nói, có nghe ta nói hay không?”
Mưu Thế Kiệt hắc hắc cười lạnh:
“Ai tin lời quỷ của ngươi! Chẳng lẽ thê tử của ta lại phải vu tội cho ngươi sao?”
Đoàn Khắc Tà liền hóa giải ba chiêu tấn công của y, lúc này mới chậm rãi nói:
“Mưu Thế Kiệt, ngươi cũng không ngẫm nghĩ xem, nếu như ta khi vũ thê tử ngươi, ta sao còn dám đến đây tìm ngươi? Ả thụ thương, còn không phải cần ta an bài cho ư?”
Mưu Thế Kiệt thoáng ngẩn người, nhưng kiếm thế vẫn không chậm lại chút nào, “xoẹt xoẹt” chém ra hai kiếm, rồi lại đâm qua, y quát:
“Tiểu tặc, chớ có hoa ngôn xảo ngữ, ta không giết ngươi thì không thể rửa được nỗi nhục hôm nay!”
Mưu Thế Kiệt tự thị là người tuyệt đỉnh thông minh, Đoàn Khắc Tà vừa mới nói đạo lý, sao mà y có thể không hiểu được? Nhưng chính vì y nghĩ đến nên càng cảm thấy sỉ nhục, cảm thấy đố hận! Cứ nghĩ Sử Triêu Anh vì sao lại vu họa Đoàn Khắc Tà? Đó còn không phải vì đối với chàng, nàng ta vẫn chưa quên tình hay sao? Vì cầu mà không toại, cho nên mới mở miệng cắn lại chàng một cái sao? Mưu Thế Kiệt thì đã không thể vứt bỏ Sử Triêu Anh, vì để duy trì thể diện của mình, vậy không thể không dồn Đoàn Khắc Tà vào chỗ chết.
Đoàn Khắc Tà thấy Mưu Thế Kiệt không chịu nghe chàng phân biện chút nào, mỗi chiêu đều là sát thủ, thì cũng không nhịn được, lửa giận bốc lên, chàng quát:
“Thiết đại ca ta có phong thư cho ngươi, trước tiên ngươi xem phong thư này rồi nói tiếp! Như ngươi vẫn không chịu hồi đầu, nhất định muốn cùng yêu nữ kia chung đường, khi đó thì tùy cho ngươi, ta nhất định xả mệnh phụng bồi!”
Đoàn Khắc Tà dùng thế “Diêu Tử Phiên Thân”, búng ngược ra ngoài ba trượng tránh khỏi thế công của Mưu Thế Kiệt, tay móc thư ra, tả chưởng vỗ một phách không chưởng đẩy phong thư đến trước mặt Mưu Thế Kiệt, Mưu Thế Kiệt nhìn cũng không nhìn, một chiêu “Bát Phương Phong Vũ” xuất ra, kiếm quang như sóng cuộn, vừa xoắn vừa chém, cắt phong thư ra thành muôn mảnh nhỏ như cánh bướm, theo gió mà bay tứ tán.
“Phi” một tiếng, y cười lạnh nói:
“Thiết Ma Lặc nói tới nói lui, còn không phải là cái đạo lý chua loét thối không ngửi nổi hay sao, ta căn bản không cần xem, Đoàn Khắc Tà, niệm một đoạn tình hữu nghị ngày trước, ngươi hãy tự vẫn đi. Tránh chịu khổ bị ta loạn kiếm phân thây!”
Đoàn Khắc Tà tức giận đến thất khiếu bốc khói, chàng quát lên:
“Mưu Thế Kiệt, ngươi không biết hổ thẹn! Người nên tự vẫn chính là ngươi!”
Mưu Thế Kiệt quát:
“Ngươi còn muốn cùng ta động thủ, được, vậy thì nhận chết đi!”
Đoàn Khắc Tà giận không thể nhịn, một kiếm đâm qua, Mưu Thế Kiệt trở tay chém lại, Đoàn Khắc Tà cước bộ liêu xiêu, lại bị y kéo dẫn, suýt nữa thì trúng một kiếm.
Đoàn Khắc Tà bỗng nhiên cả kinh, vội vàng bình tĩnh lại, nói thì chậm nhưng khi đó rất nhanh, Mưu Thế Kiệt lại đâm tới chiêu “Đại Mạc Cô Yên”, kiếm thẳng như tên, đâm vào tâm thất Đoàn Khắc Tà, Đoàn Khắc Tà hoành kiếm ngăn cản, sử ra chiêu “Hoành Vân Đoạn Phong”, “choang” một tiếng, thanh Cương kiếm của Mưu Thế Kiệt bị khuyết mất một miếng nhỏ, thân hình hai người đều lung lay.
Mưu Thế Kiệt cũng kinh hãi, nghĩ bụng, “Công lực tiểu tử này thực sự tăng quá nhanh”. Trước đây bọn họ tại Kim Kê lĩnh, khi tranh chức võ lâm Minh chủ từng đã tỷ đấu với nhau một lần, khi đó Đoàn Khắc Tà hơi kém hơn một bậc, nhưng chàng đang ở độ tuổi phát dục, công lực so với Mưu Thế Kiệt thì tăng nhanh hơn, bây giờ đã thành suýt soát kẻ tám lạng người nửa cân. Đoàn Khắc Tà dùng chính là bảo kiếm, khi binh khí giao nhau thì chiếm chút ít tiện nghi. Trong lúc kịch chiến, hơn mười đầu mục thủ hạ của Mưu Thế Kiệt và một đám hoàng y nhân đã chạy đến.
Một số đầu mục thủ hạ của Mưu Thế Kiệt nhận ra Đoàn Khắc Tà, thấy hai người bọn họ bạt kiếm ác đấu thì không khỏi đại kinh, có một người tương đối lão luyện cẩn trọng, bước lên khuyên rằng:
“Minh chủ bớt giận, nghĩ lại một chút. Chúng ta cùng với Kim Kê lĩnh Thiết trại chủ mặc dù không cùng múc nước chung một giếng, nhưng vẫn là dùng chung một nguồn”.
Lại có người bước lên khuyên Đoàn Khắc Tà:
“Đoàn huynh đệ, ngươi bồi tội với Minh chủ chúng ta một cái nha, ta không biết ngươi có gì không đúng với Minh chủ, nhưng giết người bất quá chỉ là đầu rơi xuống đất, ngươi bồi tội rồi, chúng ta cũng nói giúp cho ngươi!”
Đoàn Khắc Tà đời nào chịu bồi tội, chàng lập tức nói:
“Là Mưu Thế Kiệt không đúng với ta, yêu nữu kia ngậm máu phun người, lại muốn dồn ta vào chỗ chết, nếu muốn bồi tội thì là Mưu Thế Kiệt nên hướng ta bồi tội nhận sai”.
Đoàn Khắc Tà rốt cuộc là niên kỷ còn nhỏ, nhất thời tức giận, không nhận biết nặng nhẹ, lại chỉ trích đến Sử Triêu Anh, lúc này chẳng khác nào mang nội tình bên trong nói toạc ra. Thử nghĩ, chuyện liên quan đến tư đức khuê các của cá nhân sao có thể thuận miệng mà mang ra đề cập được? Mưu Thế Kiệt bừng bừng giận dữ, nhưng lại không phát tác, y lạnh lùng bảo:
“Chuyện giữa ta và tiểu tử này các ngươi bất tất phải quản. Những người ở Phù Tang đảo lưu lại, những người khác đều quay về. Hãy ước thúc huynh đệ cho tốt, không cho phép tự tiện ra khỏi quân doanh”.
Trong lòng y đang ngầm tính toán, sớm muộn phải giết sạch những đầu mục đã nghe qua lời của Đoàn Khắc Tà.
Mấy đầu mục kia đưa mắt nhìn nhau, bọn họ còn chưa biết đã phạm phải cấm kỵ gì của Mưu Thế Kiệt.
Tự gieo mầm họa, nhưng Mưu Thế Kiệt đã nói như vậy, Đoàn Khắc Tà lại không biết kiêng kỵ, bọn họ chỉ sợ càng nói sợ càng khó xử, nếu hòa giải không được, vậy thì cũng bất tất phải chen miệng vào.
Mấy đầu mục chuyển đầu ngựa trở lại quân doanh, còn tám hoàng y nhân lưu lại, chia làm tám phương vị.
Mưu Thế Kiệt đột nhiên thay đổi kiếm pháp, xuất ra bộ “Loạn Phi Phong kiếm pháp”, mũi kiếm đều chỉ vào các huyệt đạo yếu hại vùng “hạ tam lộ” của Đoàn Khắc Tà. Y cố kỵ Đoàn Khắc Tà khinh công quá cao cường, ý muốn đâm thương hai đùi chàng, tránh cho chàng bỏ chạy.
Đoàn Khắc Tà chiếm tiện nghi về bảo kiếm trên tay, công lực của Mưu Thế Kiệt thì cao hơn một chút. Cao thủ tỷ kiếm, kiếm chất tốt hay xấu quan hệ không lớn, có bảo kiếm đương nhiên là có lợi, thế nhưng không thể quyết định thắng phụ. Lộ kiếm pháp này của Mưu Thế Kiệt là bí truyền của Phù Tang đảo, mới sử ra tức thì chiếm lấy thượng phong.
Đoàn Khắc Tà dựa vào khinh công trác tuyệt không ngừng di hình hoán vị, bộ tùy thân chuyển, một hơi tránh khỏi sáu sáu ba mươi sáu kiếm của Mưu Thế Kiệt, thế nhưng thanh Cương kiếm của Mưu Thế Kiệt mặc dù không đâm trúng chàng, song chàng cũng không trùng phá khỏi vòng kiếm thế bao phủ của Mưu Thế Kiệt. Đoàn Khắc Tà nhìn thấy lộ kiếm pháp này của đối phương tựa như để phòng bị mình đào tẩu thì trong lòng không khỏi lửa giận ngùn ngụt bốc lên, quyết ý cùng Mưu Thế Kiệt liều mạng.
Nhưng song phương đều có sở trường riêng, bất tri bất giác đã qua một trăm chiêu, giằng co không phân thắng bại. Đoàn Khắc Tà ngẩng đầu nhìn, thấy mặt trời chuyển về phía Tây, đã gần đến lúc hoàng hôn, thì không khỏi bỗng dưng cả kinh, “Ta cùng Mưu Thế Kiệt giao đấu, ai thắng ai bại, chỉ sợ tối thiểu cũng phải ngàn chiêu, chẳng phải sẽ lỡ cuộc hẹn của Tân lão tiền bối sao?” Tiếp theo chàng lại nghĩ, “Mưu Thế Kiệt đề phòng ta đào tẩu, ta trước tiên phải đi rồi mới nói. Huống chi nơi này là địa đầu của hắn, hắn mặc dù có lẽ không có ý gọi người trợ thủ, nhưng khi ác chiến lâu dần, cuối cùng ta nhất định sẽ chịu thiệt. Hôm nay ta đã không thể thủ thắng được, sao còn khổ công cùng hắn giằng co giao đấu”.
Nhưng Đoàn Khắc Tà dưới vòng bao phủ của kiếm thế đối phương, những muốn bỏ chạy cũng lại không dễ dàng. Đoàn Khắc Tà bình tĩnh lại, đối với lộ kiếm pháp này của Mưu Thế Kiệt cũng đã nắm bắt được mấy phần nông sâu, đột nhiên kiếm chiêu chợt biến, vung kiếm cuộn tròn, sử như đại đao bổ ra chiêu “Lôi Điện Giao Oanh”, một chém xuống đầu, quét ngang hai kiếm, một chiêu hai thức, uy mãnh vô luân. Mưu Thế Kiệt giật mình kinh hãi, quả nhiên bị chàng bức bách lùi lại hai bước.
Chiêu kiếm này của Đoàn Khắc Tà không phải là chiêu số kiếm pháp của bổn môn, mà là thoát thai từ trong “Phục Ma kiếm pháp” của Thiết Ma Lặc tự sáng tạo mà ra. Năm đó Thiết Ma Lặc cùng Mưu Thế Kiệt tranh đoạt chức Lục lâm Minh chủ, Thiết Ma Lặc có ý thành toàn cho tâm nguyện của y, nên nhường y một chiêu, kỳ thật lộ kiếm pháp của Thiết Ma Lặc lại trùng hợp vừa vặn khắc chế kiếm pháp của y. Lộ kiếm pháp này của Thiết Ma Lặc cũng tịnh không tinh diệu bằng kiếm pháp bổn môn của Đoàn Khắc Tà, mà là bởi vì lộ kiếm pháp này của y là hỗn hợp sở trường của đao và kiếm, cương mãnh vô cùng, lại thêm nội công thâm hậu dị thường của Thiết Ma Lặc, lúc đó mới có thể phát huy được uy lực cường đại của nó. Nếu như nội công không bằng được đối phương, thì lộ kiếm pháp này sẽ không thể khắc địch chế thắng được. Đoàn Khắc Tà kịch chiến đã lâu, đột nhiên nhớ đến Thiết Ma Lặc năm đó dùng lộ kiếm pháp này, chàng tự biết công lực còn kém đối phương chút ít, nhưng chàng dùng chính là bảo kiếm có thể bổ sung cho chỗ công lực không đủ, nên không ngần ngại thử một lần.
Cao thủ tỷ đấu, bảo kiếm tuy không quyết định thắng thua, nhưng cũng không thể không phòng. Mưu Thế Kiệt chợt thấy chàng sử dụng chiêu kiếm uy mãnh nhất trong lộ kiếm pháp của Thiết Ma Lặc, sợ rằng trường kiếm của y sẽ bị chàng chém gãy, hơn nữa năm đó y chính là bị chiêu này khắc chế, bản năng cũng đã có điều kiêng kị, nên bị Đoàn Khắc Tà bức lui về sau hai bước. Kỳ thật Đoàn Khắc Tà học được chiêu này, nhưng đó chỉ là đứng ngoài xem mà học, Thiết Ma Lặc chưa truyền thụ cho chàng toàn bộ kiếm pháp này, một chiêu của chàng cũng còn chưa thể sử hết tinh túy trong đó. Nếu Mưu Thế Kiệt không có khiếp ý thì Đoàn Khắc Tà vị tất có thể bức lui y.
Đoàn Khắc Tà một chiêu hiệu nghiệm, mũi chân liềm điểm, thân mình như mũi tên, tức thì bay ra khỏi phạm vi kiếm thế của Mưu Thế Kiệt có thể vươn tới. Nhưng thân hình chàng còn chưa kịp hạ xuống, sớm đã có hai tên hoàng y nhân ngăn chặn đường đi, cao giọng quát:
“Tiểu tặc, chạy đi đâu”.
Nói thì chậm, nhưng lúc đó rất nhanh, hai song kiếm đã tề xuất, hướng Đoàn Khắc Tà đâm tới.
Đoàn Khắc Tà thân thủ nhanh như chớp, chỉ nghe thấy tiếng lợi khí xé gió, mũi chân còn chưa chạm đất đã một chiêu “Hoàng Vân Đoạn Phong”, trở tay vung ra. Dụng ý không phải đả thương người mà chỉ muốn chém gãy hai thanh trường kiếm của đối phương, mở khai một mặt.
Nào ngờ bản lĩnh của hai tên hoàng y nhân cũng không kém, ngay trong lúc đó, chỉ nghe thấy “keng” một tiếng, mũi kiếm của một tên hoàng y nhân chạm khẽ vào bảo kiếm của chàng, một tên hoàng y nhân khác đột nhiên sử ra hiểm chiêu, phi thân áp sát, phóng ra một chiêu “Hư Thức Phân Kim”, mũi kiếm đã chỉ tới đầu gối chàng. Chiêu này chính là tấn công vào chỗ đối phương phải tất cứu, tưởng như là mạo hiểm, kỳ thật lại là cao chiêu duy nhất hóa giải thế công của đối phương. Đoàn Khắc Tà không có thời gian để vận kình chém gãy trường kiếm của hoàng y nhân, thân hình chớp lên, một cước bay ra phóng tới đầu gối của hoàng y nhân thứ hai, dùng gậy ông đập lưng ông, tức thì bức hán tử kia lui lại hai bước.
Nói thì chậm nhưng diễn biến rất nhanh, Mưu Thế Kiệt dĩ nhiên đã đuổi đến, Đoàn Khắc Tà cười lạnh nói:
“Mưu Thế Kiệt, hôm nay coi như ta biết uy phong Minh chủ võ lâm của ngươi, ngươi còn có bao nhiêu người, sao không kêu cùng lên đi?”
Mưu Thế Kiệt cũng cười lạnh đáp:
“Ngươi không phải nói muốn cùng ta quyết trận thư hùng, một phen sinh tử hay sao? Thế nào mà chưa phân thắng phụ, ngươi đã liền cong đuôi bỏ chạy? Bọn họ chỉ là thay ta giữ khách mà thôi, sao có thể là lấy nhiều mà thắng? Đến, đến, đến đây! Ngươi cùng ta tái đấu ba trăm chiêu, chỉ cần ngươi không bỏ chạy, bọn chúng tuyệt sẽ không động thủ với ngươi”.
Hai hoàng y nhân kia quả nhiên không động thủ nữa, song vai mà đứng, song kiếm đan chéo, hướng Đoàn Khắc Tà hơi cúi mình cùng đồng thời nói:
“Thỉnh Đoàn thiếu hiệp lưu giá!”
Đoàn Khắc Tà tức giận đến thất khiếu bốc khói, thực muốn không để ý hết thảy cùng Mưu Thế Kiệt liều mạng, nhưng lại nhớ đến cuộc ước đấu của Tân Chỉ Cô, nhớ đến Sử Nhược Mai, Niếp Ẩn Nương đều đang chờ mình về, lửa giận tức thì tiêu tán, chàng tỉnh táo lại, nghĩ bụng, “Thiết đại ca nhiều lần bảo ta trong lúc lâm địch không được nóng nảy, ta sao có thể trúng kế khích tướng của thằng nhãi này?”
Đoàn Khắc Tà thừa dịp Mưu Thế Kiệt trong lúc còn chưa đến nơi, thình lình chuyển thân, quay sang một hướng khác mà chạy, lạnh nhạt nói:
“Ngươi muốn cùng ta phân thắng phụ, vậy đi theo ta, đến đỉnh núi bên kia tỷ thí”.
Mưu Thế Kiệt cười đáp:
“Nơi này không phải cũng rất tốt hay sao, cần gì phải chọn nơi khác?”
Lời còn chưa dứt, hai tên hoàng y khác đã nâng kiếm đâm tới, cao giọng nói:
“Thỉnh lưu giá!”
Tám tên hoàng y bên Mưu Thế Kiệt chiếm tám phương vị, lập thành thế trận đầu đuôi bao vậy Đoàn Khắc Tà. Đoàn Khắc Tà khinh công có cao đến đâu cũng bị bọn chúng ngăn chặn.
Đoàn Khắc Tà cười lạnh nói:
“Chỉ sợ các ngươi vị tất giữ được ta!”
Chàng mặc vận huyền công, kình lực thấu qua mũi kiếm, vung tròn kiếm bổ tới! Hai tên hoàng y kia cùng đưa song kiếm ra đỡ, ba thanh kiếm liền dường như dính chặt vào nhau. Đoàn Khắc Tà quát lớn một tiếng, bước lên hai bước, nhưng hai tên hoàng y nhân mặc dầu lùi về sau hai bước, song kiếm trong tay không dời chút nào, vẫn đang vững vàng trụ lại, không nhượng cho Đoàn Khắc Tà xông qua. Lúc này song phương đã dùng nội lực để giao đấu, nếu như nội lực của Đoàn Khắc Tà không thể áp đảo được đối phương, thì dù có bảo kiếm cũng khó có thể chém gãy binh khí của đối phương.
Đúng là:
Trở mặt thành cừu tình nghĩa tận
Trả ân bằng oán tối thương tâm.
--------------------------------------------------------------------------------
[] 朴刀 tức Phác đao: một loại binh khí cũ, lưỡi dài, hẹp, cán ngắn, sử dụng bằng hai tay.