Nếu là người nào khác, hẳn sẽ bị câu nói đầy ngông cuồng của hắn chấn kinh, nhưng người nghe lại là Thanh Nhi, cô nàng đã quá quen với khuôn mặt, cử chỉ, điệu bộ của hắn nên chẳng lấy gì làm lạ.
- Lúc nãy ngươi nói có hai việc mà, ta nghĩ việc thứ hai sẽ có liên quan gì đó đến Hòa An Thảo phải không.
- Thông minh lắm, ngươi nhìn đây.
Thanh Nhi lại lần nữa nhìn theo từng chuyển động của hắn, hắn bắt đầu vừa chỉ từng điểm trên bản đồ Bạch Dương trấn vừa nói.
- Ngươi biết đấy, từ trước đến nay, Lưu gia chúng ta phải chia sẻ ngư trường với Mai gia, hai con đường giao thương trọng yếu với Tạ gia và một số gia tộc lớn nhỏ khác.
Hắn vẽ một cung tròn nối liền ba phía bắc, tây, nam.
- Nói cách khác, chúng ta ba mặt giáp địch, nguy cơ lúc nào cũng có. Nếu Lưu gia sụp đổ, chúng ta nhất định không yên thân.
Thanh Nhi nhẹ nhàng gật đầu một cái, nàng sống ở đây lâu hơn hắn, hẳn là hiểu rất rõ vấn đề này. Tiểu Hắc tử đổi giọng nhẹ nhàng hơn, tay quét ngang dãy cửa hàng đan dược mới mở trên bản đồ.
- Nhưng với sự xuất hiện của chúng ta, liên minh bọn chúng bắt đầu có sự dè chừng. Nhân cơ hội này, chúng ta phải phá vỡ thế kìm kẹp này.
Hắn vẽ thẳng một đường từ đông sang bắc.
- Ta không tin thứ gọi là liên minh đó, lúc nào cũng có kẻ hở. Chúng ta chỉ cần tìm kiếm một gia tộc không trung thành, tấn công từ từ, khiến chúng phải mở đường giao thương cho chúng ta.
Thấy hắn dừng lại, Thanh Nhi cũng chìm vào trong suy nghĩ. Quả thực Lưu gia từ xưa đến nay còn đứng vững là do hàng hóa chất lượng cùng với danh tiếng của Lưu gia dòng chính, nếu không có hai thứ đó thì chắc chắn sẽ phải quy phục dưới chân Tạ gia. Tham vọng của Chấn Long là bá chủ Bạch Dương trấn, không phải chỉ gầy dựng vài ba cửa hàng là xong, cho nên việc tấn công các gia tộc khác là điều đương nhiên. Tuy vậy những việc hắn làm được rất ít người biết đến, nên việc điều động, vay mượn trợ giúp của Lưu gia để thống nhất Bạch Dương là chuyện khá khó khăn.
- Chấn Long, vậy...?
- Ô Ất đã nói với ta, Lỗ gia chủ Lỗ Tiếu ở trong liên minh bị chèn ép khá nhiều, nhưng vì lợi ích nên lão ta đành tạm cho qua. Vậy nên...
Thanh Nhi tiếp lời.
- Vậy nên chúng ta cần đi đêm với lão ta.
Hắn vỗ tay vài cái, mỉm cười.
- Đúng vậy, chúng ta chỉ cần cho lão ta một chút lợi ích mà liên minh chẳng bao giờ cho lão, ắt hẳn sẽ thành công.
- Và ta sẽ là người đảm nhận?
- Lần này thì sai rồi.
Thanh Nhi cau mày khó hiểu, dạo này mọi chuyện thương thảo, bàn bạc từ lớn đế nhỏ đều giao cho nàng, nàng làm việc suốt ngày đêm mà quên ăn quên ngủ. Cứ mỗi lần hắn gọi nàng vào gặp riêng là y như rằng có chuyện cần giao, nhưng lần này nói vòng vo một hồi dài mà lại chẳng có chuyện gì.
- À quên, có chuyện này cần giao cho ngươi đây.
Biết ngay mà, hắn đời nào mà tự thân vận động. Nói rồi hắn thò tay vào trong bàn rồi lấy ra một túi vải cột miệng.
- Đây, cầm lấy thứ này rồi đi mua một bộ quần áo đẹp.
- Thiếu gia, ý ngươi là?
Hắn đặt nhẹ túi vải lên tay Thanh Nhi, cười nói.
- Lỗ Tiếu sắp thiết đãi tiệc mừng nhi tử của lão tấn thăng Phàm Cảnh lục trọng thành công, chúng ta sẽ đại diện Lưu gia dự tiệc.
Thanh Nhi có chút nghi vấn.
- Lão gia hỏa này cũng thật là hay, bị chèn ép như vậy mà vẫn âm thầm đầu tư thành công một lục trọng. Nhưng có liên quan gì đến việc mua quần áo?
- Ngươi sẽ đóng vai phu nhân của ta, một dược sư Đông Huyền thành.
Cốc.
Âm thanh sự va chạm giữa xương ngón giữa của Thanh Nhi và đầu của Chấn Long vang lên, âm thanh ấy vẫn như ngày nào, và tiếng rên đầy đau đớn của hắn cũng vậy.
- Tên ngốc này!
Nói rồi nàng đi một mạch rời khỏi thư phòng mà không thèm đóng cửa. Tiểu Hắc tử thì vẫn ôm đầu đau đớn. Có hai vấn đề mà hắc long đại nhân vẫn không thể nào hiểu nổi, một là hắn đã làm gì sai mà phải chịu cú cốc đầu này và hai là tại sao cơ thể hắn đã tiến vào ngũ trọng thượng phẩm mà bị một nữ nhân không tu vi như Thanh Nhi làm đau.
Cú cốc đầu của Thanh Nhi vô cùng kỳ diệu, dù hắn có vận nguyên lực đỡ đòn, hay là đề thăng tu vi thì sát thương mà nó gây ra vẫn giống y như cũ, chẳng giảm bớt đi chút xíu nào. Hắn tự hỏi nếu Thanh Nhi có luyện võ công, tu vi cao bằng hắn thì sức mạnh của chiêu cốc đầu đại pháp này sẽ như thế nào.
Hắn đã tra cứu kỹ các loại công pháp từ lúc mới sinh đến kiếp thứ này, hoàn toàn không có loại nào mà một phàm nhân bình thường có thể sử dụng để đả thương võ giả. Ít nhất trong chiêu thức cần phải có một chút nguyên lực, hồn lực hay linh lực mới có thể tấn công, nhưng Thanh Nhi chỉ quơ nhẹ một cái là hắn lại ôm đầu đầy đau đớn, thật sự vô cùng khó hiểu.
Lắc đầu vài cái để giảm cơn đau và cắt ngang dòng suy nghĩ. Có lẽ chuyện về Thanh Nhi nên nghiên cứu sau, còn hiện tại hắn phải chuẩn bị một số thứ cho các hành động sau này.