Từ lúc Lưu Huyền Không cho phép tiểu Hắc tử tự do buôn bán đan dược dưới danh nghĩa Lưu gia, các mối quan hệ của Lưu gia càng ngày càng mở rộng, nào là thỏa thuận thành công với thương hội Đông Huyền, giao hảo với hội Dược Sư Nhất Tinh và còn nhiều tổ chức lớn nhỏ khác. Phải công nhận danh tiếng Lưu gia trên thị trường đan dược đang lên như diều gặp gió, chẳng mấy chốc có thể sánh vai với một số Đan hội ở Đông Huyền thành.
Nhưng những công việc như đối thoại, thương thảo không phải là sở trường của Chấn Long hắn, dù đã sống không biết bao nhiêu vạn năm nhưng cái tính trẻ con háo thắng vẫn không thể nào sửa chữa nổi, chỉ cần cảm thấy đối phương không có ý hợp tác là lại định giở trò tẩy luyện thần hồn. Biết tính cách mình như vậy thì khó có thể gầy dựng cơ ngơi kiếp này, hắn đã cố ý truyền cho Thanh Nhi một số kiến thức nhất định về dược liệu cũng như khả năng thương thảo mà hắn lấy được từ các thuộc hạ kiếp trước, bởi nàng không có tu vi nên việc này tốn khá nhiều thời gian và công sức, cuối cùng là bị hai tên nhóc Ô Ất và Ô Giáp hiểu lầm.
Đối với hắn lúc này, hai tên luyện dược sư kia gánh hết phần luyện dược cũng như kiểm kê nguyên liệu, còn Thanh Nhi nhận hết phần tiếp khách. Với thiên phú mị hoặc của nữ nhân, vẻ đẹp mộc mạc kỳ bí cùng với kiến thức của bậc thánh nhân, Thanh Nhi luôn luôn lèo lái hết cuộc đối thoại này đến cuộc đàm phán khác. Lúc nào đối tác của Lưu gia đều hài lòng về cả cách đối đáp của Thanh Nhi, về những điều kiện có lợi cho cả hai bên của nàng.
Từ một cô gái người hầu của Lưu gia, lúc này bỗng trở thành một thương nhân đỉnh cấp làm ai ai cũng cảm thấy lạ lùng. Những kẻ ở cùng tên Lưu Chấn Long một thời gian đều có sự lột xác mạnh mẽ, khiến người khác phải đặt câu hỏi họ đã làm gì trong khoảng thời gian ấy.
Ngồi một mình trong thư phòng, tiểu Hắc nhìn lên tấm bản đồ Bạch Dương trấn đang treo thẳng đứng phía sau bàn giấy mà chậm rãi phân tích. Bạch Dương trấn mặt phía đông nam giáp biển, đông bắc giáp Cổ Lâm, chỉ có tây bắc và tây nam là đồng bằng, có lợi thế giao thương với một số thành trì gần đó. Lưu gia lấy trọn phía đông của trấn, nhiều đời nay đã khai thác khoáng sản, lâm sản, thủy sản, nhờ vậy dù cho việc buôn bán gặp nhiều cản trở từ phía tây Tạ gia vẫn có thể đứng vững và phát triển. Đó là chuyện ngày xưa, bây giờ Chấn Long hắn muốn phát triển mạnh mẽ hơn, thúc đẩy Lưu gia làm bá chủ Bạch Dương trấn nhằm nâng cao vị thế của bản thân, cho nên việc đầu tiên cần làm là thúc đẩy thương nghiệp Lưu gia. Các thương nhân, thương hội tuy có chú ý về đường biển để đầu tư nhưng đi biển còn quá nhiều khó khăn, dễ bị yêu thú, thiên tai hất hết chén cơm xuống dòng nước dữ, vì thế nên đường bộ vẫn là con đường chủ yếu trong kinh doanh. Điều làm hắn đau đầu nhất là phải cố gắng hòa hoãn với các gia tộc phía tây của trấn để các thương hội thoải mái giao dịch với Lưu gia. Các gia tộc phía tây hầu hết là dưới trướng Tạ gia, mà bản thân hắn đã cho Tạ gia một vố không ngóc đầu lên nổi nên chuyện này thật sự là khó.
Kẽo kẹt. Rập.
Tiếng hai cánh cửa mở ra rồi đóng lại nhanh chóng. Trong lúc hắn đang trầm tư suy nghĩ bước tiếp theo thì Thanh Nhi đã bước vào rồi nhanh chóng ngồi xuống một bên. Hắn cất tiếng.
- Thương lượng thế nào rồi?
Thở ra một hơi, Thanh Nhi trở lại bộ dáng lúc trước.
- Thiếu gia ngươi khi nào thấy ta thất bại vậy?
- Vất vả rồi, uống một tách trà đi rồi chúng ta bàn chuyện.
Thanh Nhi dạo này mệt bở hơi tai, thời gian ban ngày nàng dành hơn phần tiếp khách và quản lý công việc rồi, bây giờ nghe hắn nói có chuyện cần bàn khiến nàng muốn bất tỉnh tại chỗ, cũng may là hắn tử tế cho nàng uống trà Hòa An Thảo lúc nãy Ô Ất pha khiến tâm tình nàng dịu đi phần nào.
- Vậy lần này tên ngốc nhà ngươi muốn gì nữa? Từ lúc tiếp quản đan dược tới giờ không phải chúng ta quá giàu có rồi sao?
Hắn quay người lại, nhìn Thanh Nhi mỉm cười.
- Tài sản cả Nhân Hoàng này chưa đủ làm ta thỏa mãn ngốc ạ. Hôm nay có hai việc cần phải nói rõ.
Thanh Nhi gật nhẹ đầu, ngừng thư giãn mà chăm chú lắng nghe.
- Ngươi cảm thấy trà thế nào?
Nhìn vào tách trà một hồi rồi uống thêm một ngụm nhỏ, nàng trả lời có chút ngập ngừng.
- Trà có màu đẹp... Hương thơm dịu nhẹ, vị chát vừa phải... còn có... khiến người ta thoải mái.
Hắn vô cùng hài lòng với câu trả lời này.
- Quả nhiên là người ta truyền dạy nhiều nhất, đây là một loại dược thảo gọi là Hòa An Thảo, có công dụng giống như ngươi nói.
- Vậy thiếu gia có ý định gì với nó?
Thanh Nhi hỏi dò, ở chung với hắn hai tháng nay, nàng đã bắt đầu hiểu một phần về hắn. Đảm bảo hắn sẽ có việc gì đó quan trọng sắp giao cho nàng. Hắn quay lưng lại gõ nhẹ vào phần rừng phía đông Bạch Dương trấn.
- Hiện tại, hầu hết mọi người vẫn không biết công dụng của nó, chúng ta chỉ mới thu được một lượng hàng lớn từ thương hội với giá rẻ, tuy vậy ta vẫn chưa vừa lòng.
Im lặng một vài giây rồi hắn lại tiếp tục.
- Phía rìa Cổ Lâm vẫn có khá nhiều Hòa An Thảo, ta muốn dọn dẹp sạch sẽ trước khi chúng ta công bố trên thị trường.
Nhìn theo hướng tay của hắn, Thanh Nhi khẽ gật đầu.
- Ta sẽ liên lạc phía nhị gia, ông ấy sẽ giúp chúng ta.
- Còn nữa, việc giá cả, khả năng cung ứng, cách pha chế ta sẽ gửi cho ngươi và hai tên kia sau.
Gật đầu chấp thuận lần nữa, nàng đã hiểu dã tâm của hắn. Mục đích của việc bí mật nhập một thảo dược công dụng tuyệt vời mà chưa ai biết đến là muốn ép thị trường phải theo giá của hắn, từ đó sinh lợi khổng lồ, ngoài ra việc thu thập gần như toàn bộ khiến nguồn hàng khan hiếm, không ai có thể cạnh tranh.
- Vậy, thiếu gia thực sự muốn thôn tính thị trường sao?
- Nàng biết không Thanh Nhi, từ lúc ta bắt đầu với hai viên đất kia, Bạch Dương trấn đã ở trong tay ta rồi.
Hắn nở một nụ cười đầy ẩn ý.