Tôi đến hiệu sách cũ mà tôi đang làm bán thời gian.
「Một ngày tốt lành」
「Vâng, chúc một ngày tốt lành」
Người đã chào tôi là chủ hiệu sách cũ Shiraishi Yuki-san. Cô là một người ân cần, duyên dáng và rất đẹp nữa. Lý do duy nhất tại sao cô ấy chưa kết hôn là vì cô ấy là người theo đuổi từng bước của riêng mình (ko biết dịch đúng ko: she’s a person who follows her own pace). Cô ấy có mái tóc kiểu cột đuôi ngựa.
「Hôm nay công việc như thế nào?」
「Giống như thường lệ. Vì chị đã hoàn tất việc đóng gói những cuốn sách cũ, sau đó chỉ chờ cho người giao hàng tận nhà tới làm việc」
「Em hiểu rồi. Vậy thì em sẽ xác nhận các đơn đặt hàng online của mấy cuốn sách cũ này 」
「Được rồi. Cảm ơn em nhiều」
Như thường lệ, mặc dù cô ấy đang nói mà không rời mắt khỏi cuốn sách của cô ấy nhưng cô ấy luôn luôn nói về sự biết ơn của cô ấy, hẳn là thực sự giống cô ấy (???)
Alrighty, tôi sẽ bắt đầu công việc của riêng tôi ngay bây giờ. Tôi sẽ kiểm tra trong PC về các đơn đặt hàng và lập một bảng liệt kê hàng hóa bán của ngày hôm qua.
「Ngày hôm nay có tổng cộng là 68 đơn đặt hàng. Lúc nào cũng vậy」
Mặc dù không nhiều, nhưng bởi tất cả đó là những cuốn sách cũ và mua 1 cũng thấy hơi đắt rồi vì vậy đó là lý do tại sao. Với điều đó, nơi này kiếm được lợi nhuận nhờ việc đặt hàng trên mạng. Những người đến cửa hàng này chỉ có khoảng 10 người/ ngày. Hơn nữa 90% những người chỉ đến đây để bán sách cũ của họ.
Ngay bây giờ tôi nên lập một danh sách các đơn đặt hàng sách cũ. Tôi thực sự thích làm việc như thế này một cách âm thầm và một mình và tôi không cảm thấy bất kỳ khó khăn nào trong việc này. Trên hết tất thảy những điều đó, nơi này là nơi tốt nhất dành cho một kẻ cô độc như tôi. Trước tiên là các bạn cùng lớp tôi sẽ không bao giờ đến đây và giáo viên thậm chí cũng không đến đây nữa là. Tôi cũng có thể sử dụng PC tự do vào thời gian nghỉ ngơi! Hơn nữa vì đó là một máy tính cá nhân mới cho nên không có bất kì lời phàn nàn nào sẽ được nghe từ tôi.
「Yuuki-san, gần tới giờ ăn trưa rồi em có thể cùng ăn được không?」
Một cách rõ ràng, tôi đã quá hăng hái trong việc lập ra một bảng liệt kê mà tôi đã không nhận thấy rằng thời gian ăn trưa đã tới.
「Ok, em sẽ ăn trưa cùng chị」
「Được rồi, vậy thì em đợi ở phòng khách nhé chị sẽ đi chuẩn bị」
「Em xin lỗi vì những rắc rối đó nhưng xin hãy chăm sóc em」
Cửa hàng sách cũ và nhà của Yuki-san chỉ cách nhau bởi duy nhất một cánh cửa. Vì vậy, vào mỗi cuối tuần và vào thời điểm tan học buổi sáng, Yuki-san sẽ làm cơm vào lúc đó. Được một người phụ nữ nấu cơm cho ăn là tuyệt nhất. Hơn nữa, cực kì ngon nữa chứ.
Tốt, tôi đã đến phòng khách nên tôi sẽ ngồi ở vị trí thường ngày của tôi và giờ chỉ chờ mỗi Yuki-san nữa thôi. Tôi cũng thích khoảng thời gian này trong khi chờ cô ấy.
「Chị xin lỗi vì đã làm em đợi lâu, Yuuki-san」
「Em cũng đợi mới có một lát thôi vậy nên không sao đâu」
Yuki-san bày ra thức ăn ra gồm cơm, súp miso, rau muối, Tamagoyaki và cá hồi chiên được thành hàng trên bàn.
「Như thế, ngày hôm nay là các món ăn Nhật. Trông thực sự rất ngon đấy」
「Cảm ơn em nhiều. Xin đừng ngại. Chị chỉ cố gắng làm được như thế này thôi」
「Em bắt đầu ăn đây」
Tôi gắp một ít cá hồi chiên rồi ăn nó.
「Thế nào?」
「Nó thực sự rất ngon cả gia vị nêm nếm cũng tốt nữa」
Khi tôi nói như vậy, Yuki đã nở một nụ cười tuyệt vời như thể nó là một bông hoa đang nở. Tôi thực sự không thể mệt mỏi với một nụ cười của người phụ nữ xinh đẹp ngay cả khi tôi đã nhìn thấy nó nhiều lần.
「Yuuki-san đã làm gì trong 3 ngày qua? 」
「Về cơ bản, em chỉ quanh quẩn trong nhà giống như những gì chị đang nghĩ. Kể từ khi vấn đề của em kết thúc và em cũng không có bất cứ điều gì muốn làm. Nếu em nói bất cứ điều gì về những gì mà em làm sau đó thì em đã nướng vài cái bánh quy 」
Yep, từ khi hiệu sách cũ đóng cửa trong 3 ngày cho đến ngày hôm qua thì tất nhiên công việc bán thời gian của tôi sẽ trở thành ngày nghỉ. Tôi không có gì để làm và nó giống như tôi sắp sửa chết vậy. Tôi đã nướng vài cái bánh quy vào ngày thứ hai. Ngay trong những ngày nghỉ thì tôi vẫn là kẻ cô độc, vì tôi không có bạn bè nên tôi không mấy khi ra khỏi nhà. Mặc dù điều đó không quá tệ đối với tôi!
「Em đã nướng loại bánh quy nào vậy?」
「Chỉ là vài cái bánh quy sô cô la bình thường」
「Chị muốn thử nó」
Nếu chị cho em thấy một nụ cười đẹp như thế thì bất kể thanh niên bình thường nào cũng sẽ đớp (bã) mà không ngần ngại. Nhưng vì em là một kẻ cô độc nên em sẽ không bị đánh lừa bởi những thứ như thế đâu.
「Vậy thì em sẽ mang một ít tới khi em nướng lại. Bởi chị cũng luôn nấu thức ăn cho em mà」
「Chị sẽ rất mong chờ nó đấy」
Nếu chị nói như thế thì em phải lên tinh thần và nướng một ít rồi. Vâng vì tôi luôn được chăm sóc bởi cô ấy nên sẽ không tệ nếu tôi chỉ cố gắng trả ơn cô ấy một lần.
「Cảm ơn chị về điều đó. Em sẽ cố gắng hết sức để nướng một ít」
「Vâng. A đúng rồi, bây giờ chúng ta nên quay trở lại công việc」
「Chị nói phải. Vậy thì em sẽ lập bảng liệt kê」
「Vâng, xin hãy làm như vậy」
Một bữa ăn trưa thú vị đã kết thúc tôi trở lại làm việc một lần nữa. Trong khi đang làm việc thì một đơn hàng mới được gửi đến. Bây giờ là 14:59 nhưng hóa đơn thanh toán của đơn hàng kết thúc lúc 15:00.
「Hmm? Tốt ít nhất nó đã được hoàn thành một cách đẹp mắt. Vì không có vấn đề gì vì vậy tôi sẽ chỉ xác nhận nội dung của nó 」
Khi tôi nhìn thấy nội dung của đơn hàng, đôi mắt của tôi dần mở rộng hết cỡ bởi cú sốc.
「Tên là Toujou Sara… chờ chút Toujou Sara! ? Đó có phải là Hội trưởng hội học sinh! Tại sao một tiểu thư (Ojou-sama) giàu có như cô ấy lại có thể sử dụng đơn hàng hóa bán này trong cửa hàng sách cũ được?
Tôi nhìn vào quyển sách cô ấy đã đặt trong khi vẫn mang trong đầu những câu hỏi và nghi ngờ.
「 “Xin hỏi chuyên gia về tình dục đồng tính” ( Homosexual Love) Cái thể loại sách cũ quái quỷ gì thế này? Cửa hàng này có những loại sách đó sao!?」
Tôi thậm chí không chắc chắn về những gì tôi nên phản ứng ngay bây giờ! Hội trưởng hội học sinh là một người đồng tính luyến ái! ? Đây thực sự là một cuốn sách cũ! ?
「Có vấn đề gì thế?Yuuki-san?」
Tôi dường như đã quá kinh ngạc và đã nói lớn tiếng quá. Yuki-san dường như đã để ý thấy tôi.
「Ah không · · · không có gì cả. Em chỉ hơi ngạc nhiên chút thôi」
「Có phải vậy không. Vậy em đã hoàn thành xong bảng liệt kê chưa?」
「Vì nó được em nhập hơn một lần do đó nó sẽ được thực hiện sau. Em cũng nghĩ hoàn thành bảng bán hàng cùng với nó」
「Vậy thì chị sẽ đợi ở bên kia. Em không cần phải vội vàng」
「Cảm ơn chị nhiều」
Một cách rõ ràng, cô ấy không cố chấp về các chi tiết như vậy nên không thành vấn đề. Nhưng đối với tôi, tôi đã thấy mặt tối của Hội trưởng hội học sinh… Vâng, thực tế thì nó vẫn chưa thể chứng minh cô ấy đồng tính luyến ái được! YEP! ĐÚNG RỒI! Tôi không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc tán thành với cách suy nghĩ của tôi…
「Tốt. Tôi sẽ hoàn thành công việc này một cách nhanh chóng」
Có vẻ như tôi đã thấm mệt rồi nên tôi sẽ kết thúc chuyện này và tham gia cùng Yuki-san trong việc đọc sách ở bên kia vì tôi không có việc gì ngoài việc giết thời gian.
Tôi nhanh chóng kết thúc công việc, in bảng liệt kê và đưa nó cho Yuki-san.
「Yuki-san, nó đây. Đây là doanh số bán hàng của tuần trước và đây là danh sách những cuốn sách cũ đã được đặt hàng hôm nay」
「Cảm ơn em nhiều. Vậy chúng ta không có gì để làm cho ngày hôm nay nữa rồi」
「Đúng vậy. Vì em đã nghĩ đến việc dành thời gian yên bình này để đọc những cuốn sách của mình vậy em có thể ngồi bên cạnh không?」
「Vâng, mời em」
Tôi ngồi cạnh Yuki-san và bắt đầu đọc.
「「・・・・・・」」
Sau một lúc, mặc dù tôi bị tấn công liên tục bởi cơn buồn ngủ nhưng tôi chịu đựng được (Trans: yếu mà đòi ra gió). Một giờ đã trôi qua… Tôi… ngủ mịa mất rồi… :)
「Yuuki-san?」
「・・・」
「Em ngủ rồi hả? huh. Vậy chị sẽ để em ngủ như thế này một lúc nữa vậy?」
「Nh・・・what the・・・?」
Tôi đang nằm khi tôi mở mắt ra. Có chuyện gì đã xảy ra? Tôi nhìn xung quanh một lúc và tôi nhìn thấy Yuki-san khi tôi ngước lên.
「Em đã ngủ được một chút, Yuuki-san?」
Làm thế nào mà-! ? Tôi đã kịp nhận thức được tình hình ngay lật tức. Thực tế là tôi đang ngủ trong khi đầu tôi đang nằm trên đùi của Yuki-san. (Trans: chú là nhất rồi đấy :) )
「EM THỰC SỰ RẤT XIN LỖI, YUKI-SAN!!」
Tôi nhanh chóng nhảy xuống nền và bắt đầu xin lỗi Yuki-san. Điều này thực sự lúng túng! ? Một kẻ cô độc không có bất kỳ sự kháng cự nào đối với những thứ như thế này thì tôi cảm thấy như trái tim của tôi sẽ nhảy ra ngoài bất cứ lúc nào.
「Đừng lo lắng về điều đó. Bởi vì Yuuki-san có lẽ đã quá mệt mỏi. Vì đã đến lúc đóng cửa rồi, cho nên bây giờ hãy dành thời gian ở nhà, Yuuki-san.」
Yeah… Tôi đã làm cho cô ấy lo lắng. Tôi thực sự nợ cô ấy… Tôi thực sự cần phải nghiêm túc nướng bánh cho cô ấy.
「Em thực sự xin lỗi về điều đó lúc nãy. Vậy thì em sẽ đi ngay đây. Em cũng sẽ đến đây vào ngày mai」
「Vâng. Xin hãy nghỉ ngơi hôm nay」
「Vâng! Cám ơn vì những nỗ lực của chị ngày hôm nay」
「Em cũng vậy!」
Tôi lấy đồ cá nhân, đi ra khỏi cửa hàng và bắt đầu trở về nhà.