Tôi là Kiriyama Yuuki. Tôi chỉ là nam sinh năm 2 cao trung bình thường đang trên đường đến trường cao trung Toujou. Tôi không có bất kỳ đặc điểm nào như những gã trong light novel với mái tóc trắng, bộ óc thông minh hoặc giỏi các môn thể thao. Tôi chỉ là một thanh niên có mái tóc đen bình thường, có cặp mắt đen với chiều cao trung bình 1m7 trong khi các môn thể thao và học lực ở mức trung bình khá. Tôi có thể sẽ leo tới một trường đại học thuộc một trường công quốc gia (national public) nếu tôi làm việc chăm chỉ nhưng sẽ không thể nếu tôi vô công rồi nghề lúc này.
Bây giờ là tháng Tư vì vậy đây là ngày đầu tiên tôi đi học với tư cách là một học sinh năm 2 cao trung. Nói cách khác, đây là khoảng thời gian của Lễ Khai giảng. Tôi tự hỏi liệu có bao nhiêu nam thanh niên sẽ ghi danh năm nay.
Vì dân số trên thế giới đã giảm hẳn. Dân số Nhật Bản hiện nay là 80 triệu người, trong đó tỷ lệ sinh giảm và số người cao tuổi ngày càng tăng, trong khi số nam giới chỉ có 8 triệu người. Đó là khoảng 1/10. Nguyên nhân vì sao điều này xảy ra thì các chi tiết không thực sự được biết đến nhưng nó dường như được kết nối với nhiễm sắc thể Y (Trans Eng: Đừng hỏi tui, tui đã trả lại tất cả kiến thức của tui với những nhiễm sắc thể này sau khi tốt nghiệp cao trung. Trans Vie: Me too).
Vì vậy nhiều thứ đã xảy ra và nhà nước đã chấp thuận chính sách cấp dưỡng cho những nam giới lấy 2 vợ (bigamy) vì thế dân số sẽ tăng lên (Trans: ko biết dịch đúng ko: the country approved the policy of granting bigamy to men so the population would increase). Nói tóm lại, việc gây dựng dàn harem và việc tạo em bé là cách duy nhất để tăng số lượng đàn ông trên thế giới.
Vì đây là một giải pháp cho vấn đề nói trên, cho nên quốc gia mới đã chấp nhận nó mà không có bất cứ sự phàn nàn nào. Tuy nhiên, có một vấn đề duy nhất phát sinh. Sự khác biệt giữa những gã nổi tiếng và những gã không nổi tiếng đã trở nên cực đoan hơn. Những gã nổi tiếng sẽ có được 20 (???) hoặc nhiều vợ hơn. Tất nhiên, những gã không nổi tiếng thì sẽ không nhận được rồi.
Một lần nữa, đất nước này đã đưa ra một hoạch định khác cho điều đó. Một người đàn ông có khả năng sẽ chỉ được phép có được 10 cô vợ. Nếu bạn nhìn vào những con số thì tất cả các thành viên có thể kết hôn. Thêm vào đó, một người không kết hôn sẽ bị tăng thuế hàng năm.
Sau đó, sẽ là điều không thể tránh khỏi nếu một người kết hôn với quy tắc đó. Chúng tôi không có lựa chọn nào vì nó là lợi ích của loài người và tôi cũng nghĩ về các cô gái nữa nhưng tôi không có chỗ cho điều đó nữa…
Với tình hình như vậy, tỷ lệ giới tính của một lớp học là 10:1. Cứ một lớp học có 40 học sinh thì có khoảng 4 nam sinh trong mỗi lớp. Tuy nhiên, với môi trường như thế này thì yêu đương sẽ dễ dàng hơn, làm thế nào mà tôi có người yêu khi tôi thậm chí không có nổi một người bạn. Tất nhiên là tôi đang nói về bạn bè cùng giới? Có bạn bè khác giới là quá nhiều trở ngại. Tôi là một trong những người có những suy nghĩ về điều đó nhưng nó có vẻ như tôi là một chàng trai đáng kinh ngạc.
「Haaaaa・・・」
Tôi trở nên thật trống rỗng khi thở dài. Tuy nhiên, tôi đã quen với một cuộc sống mà tôi sống cuộc sống của mình mà không cần quan tâm điều gì cả. Thay vào đó, tôi là một người hài lòng với bản thân mình.
「・・・Như thế tôi đã đến nơi huh」
Trong khi suy nghĩ như vậy và đi bộ, có vẻ như tôi đã đến trường. Như vậy, một cuộc sống hằng ngày khác của sự chán nản sẽ bắt đầu kể từ hôm nay. Những kẻ cô độc tới trường, bữa ăn và khoảng thời gian sau khi tan học của những kẻ cô độc. Tôi có phải giải thích thêm nữa không? Chết tiệt, ngừng làm tôi suy nghĩ như thế đi. Vâng, tôi sẽ chỉ dành cuộc sống học đường như một làn gió (???).
Alrighty, tôi tự hỏi lớp tôi ở chốn nào. Tôi không thể tìm thấy nó ngay cả khi tôi tìm theo thứ tự.
「Chỗ đó là. Như vậy năm nay sẽ là lớp 5 huh ・・・」
Tôi đã xác nhận tủ đựng giày của tôi, đi về phía lớp 5 và mở cửa. Tất nhiên là tôi mở cánh cửa sau rồi? Rõ ràng là tôi sẽ không thể sử dụng cửa trước được. Đừng đánh giá thấp cuộc sống của kẻ cô độc như tôi nhá.
Tôi đã xác nhận chỗ ngồi của tôi trên bảng đen và bắt đầu đọc sau khi tôi đi đến chỗ của mình. Tôi không thích bị gọi là mọt sách bởi tôi là một kẻ cô độc. Tuy nhiên, cả lớp lẫn trường học đã biết rằng nó vô nghĩa. Tất nhiên tôi hiểu rõ bản thân mình.
「Được rồi, tất cả mọi người nhận lấy chỗ ngồi của riêng mình đi」
Có vẻ như giáo viên đã đến rồi. Như vậy, cô ấy là người phụ trách lớp học của tôi trong năm nay · · ·
「Với đó, xin hãy chăm sóc cô bởi cô sẽ là người phụ trách tất cả mọi người trong năm nay. Tôi tên là Hiiragi Asuna」
Như vậy, giáo viên chủ nhiệm năm nay là một cô gái 4 mắt có mái tóc bob huh. Well, tôi sẽ rất sung sướng nếu cô ấy không can thiệp các vấn đề (công việc) của tôi. Gây sự chú ý là kẻ thù tồi nhất của kẻ cô độc.
「Bây giờ cô sẽ bắt đầu điểm danh. Vui lòng trả lời khi tên của các em được gọi」
Chúng ta còn là học sinh nữa không vậy? Giáo viên ngày nay thậm chí còn không gọi theo danh sách nữa là?
「Kiriyamna Yuuki-san」
「Có」
Mặc dù theo phản xạ tôi trả lời khi tên của tôi đã được gọi nhưng đó không phải là cuộc trò chuyện đầu tiên của tôi sau một thời gian dài? Tôi tự hỏi tại sao tôi tự hỏi điều này? (Phắc kìn quao sịt)
「Như thế, tất cả mọi người đều ở đây ngày hôm nay. Sau đó, khi lễ Khai giảng bắt đầu, hãy lấy ghế của mình theo cô đến phòng tập thể dục」
Với điều đó, mặc dù mọi thứ đều tốt đẹp khi mọi người đi đến phòng tập thể dục với chỗ ngồi của họ và họ xếp thành 2 hàng nhưng chỗ ngồi của tôi rộng rãi khá là hoàn hảo. Lý do rất rõ ràng bởi tôi ghét tất cả mọi người… Tại sao tôi xát muối lên vết thương của riêng tôi. Well, tôi đã quen với nó nên không sao đâu nhưng sẽ ổn thôi nếu điều đó không thẳng thừng quá.
「Buổi lễ Khai giảng sẽ bắt đầu ngay bây giờ. Tất cả mọi người xin hãy đứng dậy」
Một cách rõ ràng, buổi lễ Khai giảng khó chịu đã bắt đầu.
Mặc dù mọi chuyện đều ổn với chúng tôi khi đứng suốt một giờ đồng hồ nhưng tôi
đã cảm thấy buồn ngủ. Thực tế, tôi đã rất buồn ngủ. Lắng nghe câu chuyện của một lão già hẳn sẽ chẳng thú vị gì.
「Well, sau đây, Hội trưởng hội học sinh Toujou Saki sẽ bắt đầu bài phát biểu của mình」
「Vâng!」
Một mái tóc đen bồng bềnh trong không khí khi cô ấy bước lên sân khấu một cách trang nghiêm và bắt đầu bài phát biểu của mình.
「Những bông hoa anh đào nở rộ như đang đón chào các tân sinh… 」
Mặc dù bài phát biều của Hội trưởng hội học sinh đã bắt đầu nhưng aura (hào quang) của cô ấy vẫn thực sự tuyệt vời như mọi khi. Cô ấy là con gái của Hiệu trưởng và điểm số của cô ấy luôn nằm trong Top 3. Cô ấy cũng rất giỏi thể thao. Cô ấy có tinh thần trách nhiệm cao và cô ấy là một người thật sự tuyệt vời. Tôi tự hỏi về bản thân mình. Đối với tôi, cô ấy là kiểu người trái ngược hoàn toàn với bản thân tôi. Một người mà tôi sẽ không liên quan gì đến suốt cuộc đời của mình. Nói về điều đó, tôi tự hỏi liệu cô ấy có phải là kiểu người giống tôi? Well, đó là quá nhiều đối với tôi.
「Như vậy, bài phát biểu của tôi kết thúc tại đây」
Có vẻ như bài phát biểu đã kết thúc.Tuy nhiên, vì nó đã kết thúc một chút rồi nên tôi lắng nghe một cách nghiêm túc một chút, tôi đã quá mệt mỏi với những độc giả khó xử bên trong của tôi.
「Với điều đó, buổi lễ Khai giảng kết thúc」
Cuối cùng cũng kết thúc. Lâu hơn mình tưởng. Tôi đã bị tấn công bởi sự buồn ngủ dữ dội 5 đến 6 lần. Sau khi tan trường hôm nay, tôi sẽ giết thời gian bằng cách làm việc part-time (bán thời gian).
「Vì chúng ta sẽ đi ngay bây giờ, hãy mang ghế của các em trở lại lớp học」
Vâng, tôi nhanh chóng quay trở lại chỗ ngồi của tôi và phải đối mặt với công việc bán thời gian. Tôi không có một ai để nói chuyện và đặc quyền về nhà ngay lật tức khi tan học là dành cho kẻ cô độc. Kể từ khi tôi trở về nhà, tôi thực sự đã không có gì để làm ở trường học một khi đã tan học.
Khi tôi trở lại chỗ ngồi trong lớp học và mang theo cặp của mình, có người gọi tôi.
「Sẽ ổn chứ nếu em dành chút thời gian, Kiriyama-kun?」
「Vâng, ổn thôi nhưng có vấn đề gì vậy?」
Người gọi tôi là giáo viên chủ nhiệm Hiiragi-sensei.
「Uhm… Cuộc sống học đường của em có khó khăn chút nào không? Cô hơi lo lắng bởi cô nghe nói thành tích năm ngoái của em」
Đó lại là kiểu gương mẫu… Quả thực tôi đã quá mệt mỏi với điều này.
「Em thực sự xin lỗi. Em sẽ thành thật ngay cả khi cô là một giáo viên. Im đi, cô đang làm phiền em đấy」
「L-lời nói của em quá khủng khiếp!」
Điều này quá khó chịu. Đó là sự thật rằng không có người nào thực sự lo lắng cho tôi. Vì lý do đó, tôi có thể nhìn thấy một phần tối của một người khó ưa đang lo lắng cho tôi là điều vô ích với tôi.
「Oh là vậy à. Vậy cô là một kẻ đạo đức giả như mong đợi. Không phải lý do thật sự của cô khi nói những lời đó là bởi vì cô là giáo viên chủ nhiệm lớp học này ngay cả khi cô gặp rắc rối bởi điều đó? Em nói có sai gì không? 」
「V-về điều đó, em sai rồi!」
「Đó là sự thật.Nếu CÔ không phải là giáo viên chủ nhiệm thì cô thậm chí sẽ không nói chuyện với em ngay bây giờ」
「Đ-đó là… 」
「Không phải là sự thật. CÔ cũng ở trong trường này năm ngoái vì cô không chủ nhiệm bất cứ lớp học nào nhưng cô vẫn là giáo viên của chúng em môn văn học cổ điển nhưng cô vẫn tiếp tục hành động của mình khi không biết hoàn cảnh của em mà vẫn tiếp tục dạy bảo」
「・・・」
Im lặng ngay bây giờ sao? Vâng với điều đó, tôi sẽ gặp rắc rối bởi giáo viên này trong một thời gian đây. Tôi dường như đã giải quyết trường hợp này khá tốt. Mục tiêu hiện tại của tôi chủ yếu là tâm lý của cô ấy.
「Vậy thì, em sẽ đi ngay bây giờ. Tạm biệt」
Tôi quay trở lại vào lúc giáo viên đóng cửa trong khi đó cô ấy nhìn xuống nền trong sự xấu hổ và đi đến công việc bán thời gian của tôi.