"Cậu thích đọc truyện tranh? Sao trước kia lại không nghe cậu nói?" Giang Ấu Di tắt điện thoại, ăn miếng thịt cuối cùng, hỏi: "Ngoài Conan ra, cậu còn xem truyện khác không?"
Nhan Vị cười rộ lên: "Có, tiểu thuyết, truyện tranh đều xem qua, có thời gian mình còn xem phim thuộc thể loại trinh thám, khủng bố."
"Thật sao?" Giang Ấu Di kinh ngạc rớt cằm, hứng thú hỏi liên tiếp: "Cậu đã xem qua tiểu thuyết nào? Holmes? Mật mã Da Vinci? Higashino Keigo? Hay Thái Tuấn?"
"Những cái cậu nói mình đều đã xem qua." Nhan Vị nói: "Ngoài ra mình còn đọc những trinh thám nổi tiếng trong và ngoài nước, nhưng mình thấy nhất là tác giả Agatha Christie, tác phẩm của bà rất có hồn."
Thật ra, thời học sinh cô không xem những thứ này, khi đó cô vốn không được chạm đến chúng, chứ nói gì là thích hay không, dù cô thích, ba mẹ cũng không cho cô đọc "sách giải trí" như này.
Nhưng Giang Ấu Di thích.
Nhan Vị thích đọc sách, cũng biết cách đọc sách, chỉ là vì ba mẹ quản quá nghiêm nên cô rất ít khi xem tiểu thuyết và truyện tranh.
Sau khi tốt nghiệp cao trung, dọn ra ở riêng, mỗi khi rảnh rỗi, Nhan Vị sẽ ra tiệm sách hoặc thư viện trường đọc, từ sau khi nhật ký của Giang Ấu Di nhắc đến Higashino Keigo, cô đã biến sở thích của Giang Ấu Di thành của mình, bao gồm cả việc viết nhật ký.
Trong trí nhớ của Giang Ấu Di, sau khi tan học Nhan Vị luôn không phải làm bài tập thì sẽ đọc sách tài liệu, trước nay không thấy cô đi mua sách khác, không nghĩ đến Nhan Vị cũng thích trinh thám.
Các nàng lại có thêm một chủ đề chung để nói rồi.
Giang Ấu Di rất bất ngờ lại thoáng vui vẻ.
"Vậy còn truyện ngắn thì sao? Cậu có xem tạp chí không? Giống cái này nè!" Giang Ấu Di ngồi trên giường, nghiêng người xuống, kéo tủ ra, bên trong có vài quyển tạp chí trinh thám.
Vừa thấy trên bàn không có chỗ đặt, Giang Ấu Di nói "đợi chút", dọn hộp cơm rồi cho vào thùng rác, khi nàng dọn dẹp, Nhan Vị lấy khăn giấy ướt từ trên đầu giường Giang Ấu Di lau khô bàn.
Nhan Vị vừa lau vừa trả lời: "Mình rất ít khi xem tạp chí, cậu có đề cử nào không?"
Khi cô bắt đầu đọc tiểu thuyết thì tạp chí đã không còn phổ biến, trên mạng có rất nhiều sách báo về trinh thám mà những tạp chí Giang Ấu Di thích đã ngừng xuất bản.
Giang Ấu Di lấy vài quyển ra, nói: "Nếu mà để đề cử thì mình sẽ chọn cái này, tất cả đều là truyện ngắn nhưng chất lượng rất tốt, có vài chuyên mục mình rất thích, mình cho cậu xem."
Lật nhanh quyển sách, Giang Ấu Di quen thuộc lật một mục cho Nhan Vị xem: "Cậu xem có thích hay không, thích thì cầm mấy quyển này đi!"
"Những ký hiệu trong mục lục này là ý gì?" Nhan Vị đọc xong một truyện trong đó, lật mục lục thấy có vài truyện ngắn được đánh dấu bằng ký hiệu, những ký hiệu này không giống nhau, tuy nhìn rất có quy luật nhưng không phải tùy tiện viết.
Giang Ấu Di mở một quyển sách mới, nghe thấy cũng ngẩng đầu lên: "À, đó là kí hiệu để mình tham khảo, một vài cái là mình cảm thấy cách hành văn hay, vài cái khác thì là cấu trúc và logic rất xuất sắc."
"Chúng dùng để làm gì?" Nhan Vị tò mò: "Dùng để tham khảo việc gì, cậu muốn viết tiểu thuyết sao?"
Giang Ấu Di buông sách xuống: "Sao? Không được sao?" Trừng mắt nhìn cô, giọng nói gay gắt thoạt nhìn như hơi tức giận lại có chút ngại ngùng.
Nhưng này cũng đúng với suy đoán của Nhan Vị.
"Không gì không được, viết tiểu thuyết rất tốt." Đây là lần đầu tiên Nhan Vị biết sở thích bí mật của Giang Ấu Di, lập tức hứng thú hỏi: "Cậu muốn viết thể loại gì? Huyền bí trinh thám sao? Mình có thể xem không?"
"Không thể!" Giang Ấu Di lượt bỏ hai câu hỏi trước, mạnh mẽ từ chối Nhan Vị.
Nhan Vị gào lên một cái, yếu ớt nằm trên bàn, đáng thương nhìn Giang Ấu Di: "Vì sao?"
Giang Ấu Di xụ mặt, nói: "Không vì sao cả, không thể chính là không thể!" Nàng lấy tạp chí che mặt Nhan Vị cũng che đi đôi tai đỏ ửng vì xấu hổ của mình.
Nhan Vị kéo sách xuống, chớp đôi mắt to, nhìn chằm chằm Giang Ấu Di, trong ánh mắt đầy khẩn cầu và tò mò.
Bị ánh mắt nóng rực của cô nhìn không chỉ tai mà cả mặt Giang Ấu Di cũng đỏ lên.
"Nói không được là không được mà, cậu đừng như vậy." Giọng Giang Ấu Di mềm xuống, cau mày mở tạp chí, vờ lật vài trang.
Nhan Vị cười đến lông mày cong lên, cố ý trêu nàng: "Đừng như vậy là thể loại nào?"
"..............." Giang Ấu Di vùi mặt vào sách.
Nhan Vị cuối cùng vẫn không thể nhìn thấy tiểu thuyết do Giang Ấu Di viết, ở chuyện này, thái độ của Giang Ấu Di rất kiên quyết, Nhan Vị không lay chuyển được nàng, đành phải đầu hàng: "Được rồi được rồi, nhưng mà mình muốn biết, có ai đọc tiểu thuyết của cậu chưa? Ngoài cậu ra."
"Không có." Giang Ấu Di nói.
Nhan Vị vui vẻ hỏi: "Vậy có phải mình là người đầu tiên biết cậu viết tiểu thuyết không?"
Giang Ấu Di hết nói, cái này có gì để vui?
Nàng ngây ra, lại kéo tạp chí cao hơn ngăn gương mặt đỏ hồng của mình.
"Đúng vậy."
Nhan Vị hăng hái kéo tay áo nàng: "Vậy cậu hứa với mình đi nếu muốn đưa cho ai đó đọc thì mình phải là người đầu tiên đọc được!"
Giang Ấu Di trầm mặc vài giây.
Nhan Vị thấy sắc mặt nàng thay đổi, trong lòng bỗng lộp bộp cho rằng Giang Ấu Di sẽ từ chối mình nhưng một lát sau nghe thấy Giang Ấu Di nói: "Được."
Nhan Vị không biết trong câu vừa rồi bất ổn ở đâu khiến tâm trạng Giang Ấu Di đột nhiên xuống thấp.
Đưa cơm lôi kéo làm quen cuối cùng lại là kiếm củi ba năm thiêu một giờ, Nhan Vị hối hận không thôi.
Cô chán nản ngồi dậy, bất đắc dĩ nói: "Mình về trước đây, mấy quyển tạp chí này cho mình mượn sao?"
"Ừ." Giang Ấu Di cúi đầu, mắt nhìn giữa những dòng chữ, nửa ngày vẫn không sang trang mới.
Nhan Vị về ký túc xá, bò lên giường, tựa lưng vào tường, mở tạp chí mượn được từ chỗ Giang Ấu Di, tâm trạng phức tạp đọc, không bao lâu thì đắm chìm vào.
Nửa tiếng sau, các bạn học khác trở về, còn chưa vào cửa, Nhan Vị đã nghe thấy tiếng Chu Hiểu Hiểu: "Ai? Ai đặt trà sữa ở đây vậy?"
Vài giây sau, Chu Hiểu Hiểu mở cửa, cầm túi nilon gọi Nhan Vị: "Không biết ai đưa trà sữa, trên đó có mảnh giấy viết tên cậu!"
"Có phải thư tình của nam sinh nào đó không?" Bạn cùng phòng ồn ào.
Chu Hiểu Hiểu khinh bỉ: "Cả phong thư cũng không có, nếu là thư tỏ tình vậy cũng trai thẳng quá rồi! Trình độ này sao có thể theo đuổi hoa khôi lớp chúng ta?"
Tiếng cười vang khắp ký túc xá.
Nhan Vị buông tạp chí xuống, vẫy tay với Chu Hiểu Hiểu: "Cậu đưa mình xem tờ giấy với."
Chu Hiểu Hiểu đưa trà sữa qua theo, Nhan Vị nhìn chữ trên tờ giấy Chu Hiểu Hiểu nói, thấy nét chữ quen thuộc.
"Lễ thượng vãng lai."
"Phốc." Nhan Vị bật cười, rõ ràng là gái cong nhưng lại rất trai thẳng.
Chu Hiểu Hiểu và hai bạn cùng phòng luôn âm thầm quan sát nghe thấy tiếng cười của Nhan Vị, ký túc xá im lặng hai giây.
Chu Hiểu Hiểu như bùng nổ: "Mẹ ơi! Có chuyện rồi! Mau nói bọn mình biết là ai đưa trà sữa!"