Giang Ấu Di không hòa đồng lắm cho nên nàng rất ít khi ở lại trường.
Trước kia cuối tuần, nàng đều sẽ ở lại Cafe Internet chơi đến rạng sáng, hoặc đến KTV hát đến khuya mới về nhà, có đôi khi nàng thật sự không muốn về thì sẽ tìm chỗ nào đó qua đêm, chờ ba nàng tìm được, không ít lần đánh nàng một trận.
Đây là lần đầu tiên sau khi học kỳ này khai giảng nàng ở lại trường vào cuối tuần.
Ở đây có rất nhiều học sinh, hầu hết đều ở lại trường vào cuối tuần, dì quản ký túc xá cũng không nghiêm khắc như ngày thường dù hiện tại đã tắt đèn nhưng ngoài hành lang vẫn có tiếng cãi cọ ầm ĩ.
Giang Ấu Di trở mình tiếp tục chơi điện thoại.
Giờ này nàng vốn không ngủ được, nếu không phải Nhan Vị kéo nàng về, hiện tại nàng còn đang ở Cafe Internet lên mạng.
À không, nói không chừng có lẽ đang nằm viện cũng nên.
Ba nàng đã gọi vài cuộc cho nàng nhưng nàng không bắt cuộc nào, luôn tập trung chơi game, thông báo hiện lên mấy cuộc gọi nhỡ, nàng cũng không xem.
Đang chơi bỗng một tin nhắn xuất hiện: "Nhan Vị hỏi cậu ngủ chưa."
Người gửi là một số lạ.
Giang Ấu Di dừng lại, mở tin nhắn, đặt tên Chu Hiểu Hiểu cho số điện thoại, sau đó lưu lại rồi nhắn: "Vẫn chưa."
Chu Hiểu Hiểu: "Nhan Vị hỏi ngày mai cậu có đi đánh cầu lồng không?"
Chu Hiểu Hiểu: "Mai không mưa nên cậu ấy muốn mượn vợt chơi."
Giang Ấu Di: "Cậu ấy làm hết bài tập rồi?"
Nhìn giường đối diện mình, Chu Hiểu Hiểu nhận được phản hồi của Nhan Vị: "................"
Thật quá đáng.
Hôm sau Giang Ấu Di ngủ đến giờ rưỡi, vì tư thế ngủ không tốt, khi tỉnh lại mặt vì đập vào mấy quyển truyện tranh chưa dọn nên hơi đau.
Khi nàng ngồi dậy, hai người khác trong ký túc xá đã rời đi, không biết là đi ăn hay đi học. Giang Ấu Di bất ngờ ở lại trường, trong tủ không có gì ăn, lại lười đến nhà ăn, nàng đánh răng, dùng nước lạnh rửa mặt, lấy một gói mì từ trong ngăn tủ, xem như giải quyết bữa trưa.
Lúc này có người gõ cửa, Giang Ấu Di ngậm gói mì ra mở cửa, bị một cô gái xinh đẹp đầy sức sống làm bất ngờ.
Nhan Vị mặc áo khoác bóng chày màu đen cùng với áo thun xanh nhạt, bên dưới là quần jeans lưng thấp, tay trái cầm hai hộp cơm, cười sáng lạn với Giang Ấu Di đang đầu tóc rối bời.
Cũng không biết vì sao rõ ràng Nhan Vị không trang điểm cũng chỉ mặc một bộ quần áo bình thường nhưng lại rất xinh đẹp, rạng rỡ hơn giá áo.
Giang Ấu Di cúi đầu nhìn áo thun nhăn nhúm của mình, rõ ràng cùng kiểu cùng size mà sao hai người mặc vào thật khác.
Nàng hơi uể oải cùng có chút muốn điên.
Vì sao buổi sáng nàng phải lười rồi mặc lại áo hôm qua? Nếu thay thành bộ khác, dù mặc đồng phục vẫn đẹp hơn cái này.
"Cậu tới đây làm gì?" Giang Ấu Di mở nửa cửa, không có ý muốn mời cô vào.
Nhan Vị giơ bao nilon trong tay, nói: "Còn không rõ sao? Đến đưa cơm."
Giang Ấu Di bĩu môi, cầm đĩa, biết rõ còn hỏi: "Đưa cho ai? Phòng này không còn ai ngoài mình."
"Ký túc xá của cậu ngoài cậu thì mình còn biết ai nữa?" Nhan Vị cười tủm tỉm, có hỏi có đáp, không hề ngại thái độ của Giang Ấu Di.
Giang Ấu Di vừa định mạnh miệng nói mình không đói, không cần đưa cơm, bụng lại phản nàng réo lên.
Giang Ấu Di: ".........."
Không biết Nhan Vị gọi món gì mà thật thơm.
Hai phút sau, Giang Ấu Di sắp xếp lại giường như ổ chó của mình, ném mấy quyển trinh thám vào tủ, lại lấy một bàn xếp ra, ngồi đối diện Nhan Vị.
Nhan Vị nhìn xung quanh, không gian dùng cơm này khá chen chúc nhưng đây là chuyện bình thường ở thời học sinh.
Giang Ấu Di ném gói mì mình vừa mở, đặt hai hộp cơm lên bàn, mùi thơm xông vào khoang mũi.
Thịt thái sợi xào ớt xanh, thịt xào măng tây mộc nhĩ, còn có một món rau trộn dưa chuột và rau rào, có thể nói vô cùng phong phú.
Cơm trong trường rất chú trọng dưỡng chất nên ăn cũng không tệ lắm.
Một hộp đồ ăn cùng một hộp cơm, thoạt nhìn như phần một người ăn, nhưng vì sao lại có hai đôi đũa?
Nhan Vị lấy một đôi đũa, xé bao ra, gắp rau cho vào miệng.
Giang Ấu Di: "Cơm này không phải cho mình sao?"
Nhan Vị nhai rau, giọng không rõ đáp: "Đúng rồi."
"Vậy cậu...." Giang Ấu Di muốn nói lại thôi.
Nhan Vị nhìn nàng, hỏi: "Một mình cậu ăn hết sao?"
Nhìn lượng cơm thì ăn không hết, nhưng mà.....
"Không hết."
"Vậy nên." Nhan Vị lấy đũa chia đôi hộp cơm, nói: "Này là của cậu."
Giang Ấu Di: "........."
Dù hai phần được chia đôi nhìn rất công bằng nhưng sao lại có chỗ không thích hợp.
Giang Ấu Di cầm đũa khoanh tay trước ngực, trong lòng niệm ba lần: "Cậu ấy không phải cố ý, cậu ấy không trêu mình đâu, người ta là gái thẳng! Gái thẳng! Gái thẳng!"
Tình bạn của gái thẳng rất trong sáng, không nên nghĩ nhiều, cũng không cần tự mình đa tình.
Vừa ngước mắt, lại nhìn thấy áo thun Nhan Vị mặc.
Ai, mẹ nó cái tình bạn của gái thẳng.
Tức giận thật, như này ai mà chịu nổi?
Giang Ấu Di bỗng hoang mang về cuộc đời, đêm qua rốt cuộc nàng và Nhan Vị đã nói gì? Vì sao lại hòa giải rồi?
Hiện tại nàng nhớ đến, đột nhiên có cảm giác không đúng lắm.
Nhưng việc đến nước này.....
"Cậu còn không ăn thì đồ ăn sẽ lạnh đó." Nhan Vị gắp thịt cho Giang Ấu Di.
Giang Ấu Di kẹp thịt, cho cơm vào miệng, nhai hai cái, thật thơm, còn ngon hơn dì ở nhà ăn làm.
À không, này vốn là đồ ăn của nhà ăn.
Mà thôi, cứ cho là vậy đi.
Khá ngon.
"Chiều nay đi đánh cầu lông đi." Giang Ấu Di lùa cơm vào, cúi đầu lướt điện thoại, cố ý không nhìn Nhan Vị: "Hôm nay dành buổi sáng cho cậu, cậu hẳn làm xong bài tập rồi?"
A, bản thân ngủ nướng không dậy sớm nổi còn ra vẻ nghiêm chỉnh, nếu không phải cô hơn giờ đến đây, gặp phải bạn của ký túc xá của Giang Ấu Di ra ngoài, cô chắc chắn sẽ tin lời này của Giang Ấu Di.
"Xong rồi." Nhan Vị ăn xong, buông đũa: "Nhưng chiều nay không đánh cầu lông."
Giang Ấu Di bất ngờ, ngẩng đầu lên: "Vì sao?"
Bên ngoài không mưa mà?
"Ban nãy ở quầy quà vặt thấy Conan ra tập mới, chiều mình phải ở lại ký túc xá đọc truyện." Nhan Vị thản nhiên nói.
Giang Ấu Di: "????"
Nhan Vị không phải thích học nhất sao? Từ khi nào thì thích đọc truyện rồi?
----------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Nhan Vị: "Vì cậu thích đó."