Đã vài phút trôi qua kể từ khi những tiếng ồn lớn xuất hiện trên nóc tàu. Holy, hay Lupus, trong toa lo lắng nhìn lên trần.
Tsushima chắc chắn là một "tín sứ" xuất sắc. Nhưng sự khác biệt về sức mạnh so với một Lục Đế Kiếm là quá rõ ràng. Có thể nói Lục Đế Kiếm là những "tín sứ" mạnh nhất thế giới. Lupus chỉ biết một vài "tín sứ" có thể so sánh được với họ.
Lupus nhìn chằm chằm lên trần nhà như thể đang cầu nguyện. Nhưng ngay gần đó, có một kẻ đang nhìn cô và nở nụ cười.
「Chà~, không thể tưởng tượng nổi cô sẽ làm những thứ như vậy.」
Lupus quay đầu về phía giọng nói mà không tỏ ra ngạc nhiên.
Canus đang đứng dựa lưng vào tường ở gần lối vào. Cậu sửa lại phần tóc mái bằng tay và dùng cửa sổ tàu như gương phản chiếu.
Lupus hít một hơi thật sâu và đối mặt với Canus. Dù chỉ là giả vờ, nhưng cô vẫn ưỡn cao bộ ngực nhỏ bé, đẩy lùi nỗi sợ hãi và thể hiện sự mạnh mẽ nhiều nhất có thể.
「Việc cậu đến là do chỉ thị của đệ nhị hoàng tử nhỉ. Vậy tôi có thể hỏi ý định của anh ấy là gì không?」
「Ý định? Cô nói chuyện nghe vui nhỉ. Nhưng cô sẽ làm gì sau khi nghe điều đó? Cô chẳng làm được gì nhiều. Rốt cuộc, một người với dòng máu nhiễm độc như cô đâu xứng đáng có chỗ đứng trong hoàng tộc. Tất cả chỉ vậy thôi.」
Canus chỉnh tóc mái xong hài lòng đứng dậy. Cậu nhìn Lupus với đôi mắt vô cảm. Vẻ mặt lại đầy kiêu ngạo và khinh thường người khác hoàn toàn không tương xứng với độ tuổi trẻ trung của cậu.
Canus Miles, một trong Lục Đế Kiếm, cũng là một hiệp sĩ phục vụ Ross Louvel, hoàng tử thứ hai của hoàng gia.
Đệ nhị hoàng tử Ross Louvel được biết đến là người nóng tính và được mệnh danh là diều hâu trong hoàng tộc. Đặc biệt, anh ta có tư tưởng phân biệt đối xử rất mạnh mẽ với "tín sứ", đồng thời chủ động loại bỏ những "tín sứ" không đem lại ích lợi cho mình.
Cũng giống như chủ nhân của mình, "tín sứ" tên Canus này cũng rất khát máu. Cậu ta được ca ngợi là "tín sứ" thiên tài khi mới 10 tuổi và đã đạt đến cấp độ 11 - cấp bậc đặc biệt. Cậu cực kỳ kiêu ngạo và thiếu tôn trọng người khác. Cậu luôn đặt cảm xúc của bản thân lên hàng đầu và thường mất kiểm soát hành vi nên cực kỳ nguy hiểm.
Một đấu một với một "tín sứ" như vậy. Sẽ không có gì lạ nếu bị giết.
Lupus thở hổn hển khi đối mặt với Canus. Tay cô run lên vì sợ hãi. Cô từ từ siết chặt nắm tay để Canus không nhận ra.
「Xin lỗi, nhưng tôi không thể đi với cậu được. Tôi mệt mỏi với cuộc tranh giành quyền lực ngu ngốc này rồi.」
「Kể cả vậy, việc đi lưu vong cũng là một ý tưởng tồi. Cuối cùng, cô cũng chỉ chạy trốn và bị lợi dụng. Sao cô không nhận ra mình chỉ đang ngu ngốc lăn lộn trong lòng bàn tay của người khác.」
Canus dang rộng hai tay như thể sắp bắt đầu một bài phát biểu. Khóe miệng cậu nở một nụ cười, nhe ra hàm răng nanh sắc nhọn.
Khi Lupus lắng nghe những lời của cậu, cô cảm thấy có gì đó đang giằng xé trong lòng.
「Bị lợi dụng? Ý cậu là sao?」
Trước câu hỏi của Lupus, Canus nhăn nhở cười.
「Ồ, lẽ nào ngay cả cô cũng chưa nhận ra? Quả thật, cô đúng là ngu ngốc.」
Canus mở to mắt và nói. Lupus luẩn quẩn trong suy nghĩ khi cô nhận ra có điều gì đó đang diễn ra mà bản thân không biết.
Lúc đầu, Lupus nghĩ rằng Ross Louvel, người đã có được thông tin về cuộc đào tẩu, đang cố giết cô. Sự bỏ trốn của một thành viên trong hoàng gia là một tội lớn.
Tuy nhiên, nếu nghĩ như vậy thì cũng có những điểm chưa được làm sáng tỏ.
Tổ chức dàn xếp cuộc bỏ trốn là Đồi Gió Hú. Chỉ có họ và Tsushima biết về đường thoát của Lupus.
Nếu vậy tại sao Sư đoàn bốn lại đợi ở cảng? Tình hình ở ga Shern cũng tương tự. Và đỉnh điểm là sự xuất hiện của Canus, hiệp sĩ của Ross Louvel.
Canus nhìn Holy như thể cậu có thể nhìn thấu suy nghĩ của cô, và tiếp tục cuộc trò chuyện với một nụ cười thích thú.
「Ross-sama dường như muốn loại bỏ người đã vấy bẩn dòng hoàng tộc của mình, hay nói cách khác chính là cô. Tuy nhiên, việc giết hoàng thất là điều cấm kỵ. Vì vậy, anh ta đã lên một kế hoạch tinh vi để lợi dụng cô nhằm loại bỏ chính cô. Chắc nói đến đây cô cũng hiểu tại sao tôi lại ở đây và tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này rồi đúng chứ?」
Canus kiêu ngạo cười một cách ghê rợn khi đùa giỡn với người yếu thế hơn mình.
Dù biết mình đang bị dắt mũi, Lupus vẫn tự suy luận để tìm ra câu trả lời.
Trong vô thức, Lupus đưa tay lên cổ áo, nắm chặt một thứ gì đó bên trong áo. Hơi thở của cô dần trở nên gấp gáp.
「Lẽ nào... Việc tôi bỏ trốn cũng đã được tính toán từ trước?」
Lupus thở gấp và tầm nhìn của cô ấy bắt đầu nhòe đi. Canus thích thú, nói nhỏ như để gây thêm áp lực lên cô.
「Nếu tôi nói đúng là như vậy thì sao... Thực ra, Đồi Gió Hú mà cô cho là đồng minh lại là một tổ chức bù nhìn được Ross-sama chống lưng. Nói cách khác, Đồi Gió Hú đã dụ dỗ cô bỏ trốn, và cô đã rơi vào bẫy như vậy.」
Như Tsushima đã từng nói. Có khả năng có gián điệp bên trong Đồi Gió Hú.
Tuy nhiên, sự thật lại vượt quá những gì cô có thể tưởng tượng được. Không chỉ đơn giản là có kẻ phản bội. Chính tổ chức Đồi Gió Hú là kẻ thù đã phản bội Lupus.
「À, chưa hết đâu.」
Canus nói với giọng điệu quỷ dị như muốn tung đòn quyết định.
「Sự việc khiến cô quyết định đào tẩu... Nhớ lại đi, thảm kịch đẫm máu xảy ra trong dinh thự ấy. Vụ việc mà tất cả người hầu và lính canh đều bị giết hàng loạt. Cô thử nghĩ xem lúc đó chuyện gì đã xảy ra? 」
Nghe thấy thế, cơn ác mộng trong quá hiện lên trong đầu Lupus. Mỗi lần chợp mắt, khung cảnh ngày hôm đó lại hiện về trong cô. Mùi máu tanh bao trùm khắp cơ thể, những người hầu la hét rồi chết. Và cuối cùng là sự tuyệt vọng khi mọi niềm tin đều sụp đổ.
Lupus cắn môi và nói trong nước mắt.
「Có phải chính các người đã lừa hiệp sĩ của tôi?」
Khi Canus nhìn thấy vẻ mặt của Lupus, anh ấy mở to mắt, tỏ ra vui mừng.
「Đúng vậy, nếu không thì làm sao sự kiện đó có thể xảy ra được?」
Đòn quyết định của Canus như lưỡi gươm đâm thẳng vào trái tim Lupus thứ vốn đã sứt mẻ.
Lupus gần như mất cảm giác từ đầu gối trở xuống và mắt cô trở nên tối sầm. Rốt cuộc, mình tồn tại để làm gì? Những thứ mà mình nghĩ chính bản thân đã quyết định cuối cùng lại do Ross sắp đặt.
Đó không phải là tất cả. Sự tuyệt vọng, buồn bã và đau khổ đó đều do người khác tạo ra. Khi cô nhận ra sự thật đó, cảm xúc trong đầu cô chuyển dần thành hối hận và sự giận dữ tột độ.
Mặt Lupus đanh lại. Những đường gân xanh và nếp nhăn hằn sâu xuất hiện trên khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Còn đôi mắt cô ấy sáng lên ánh sáng xanh lam. Cô tổng hợp đoạn code tự học được trong đầu.
「Aaaaaa!」
Tiếng hét và ý định giết người của Lupus nhắm thẳng vào Canus.
Tuy nhiên, Canus vẫn tỏ ra thoải mái. Thực tế, cậu ấy trông rất phấn khích như thể đã chờ đợi điều này từ lâu.
「Đúng rồi đấy. Đôi mắt đó là bằng chứng cho dòng máu dơ bẩn của cô! Bản chất của cô là một "tín sứ". Vì vậy, với tư cách là "tín sứ" tôi sẽ giết cô ngay bây giờ. Đó là điều mà chủ nhân muốn!」
Công chúa Lupus Philia không được công nhận là thành viên của hoàng gia. Cô bị coi là hậu duệ lũ "tín sứ" tàn bạo. Đó là lý do Ross Louvel dùng để biện minh cho việc giết chết thành viên hoàng tộc và cử Canus ra mặt.
Lupus đang tỏ ra không hề khoan nhượng. Ngay lúc này, cô đang chuẩn bị cho cuộc tử chiến với Canus. Vì đã bị cuốn theo cơn sóng cảm xúc, cô không còn đủ bình tĩnh để nhận biết được mưu đồ của Canus.
Tuy nhiên, một sự kiện đã khiến cô dừng lại.
Vào thời điểm code của Lupus chuẩn bị được thực thi, một tia nhiệt từ trên đầu Canus bắn xuống cứu cô. Luồng sáng bí ẩn pha trộn giữa đỏ và trắng mạnh mẽ xuyên qua trần xe như búa bổ và tấn công Canus.
「Cái⎯」
Canus là một trong số ít "tín sứ" cấp 11 trên thế giới. Tuy nhiên, sự thiếu kinh nghiệm và kiêu ngạo của đã đưa cậu vào tình cảnh tai họa này.
Canus lỡ nhịp trong việc phản ứng với đòn đánh từ bên trên, mắt cậu sáng lên rồi tạo ra bức tường tro để bảo vệ bản thân. Tuy nhiên, quỹ đạo của tia nhiệt chỉ bị bẻ cong một chút, sượt qua khuôn mặt trẻ trung không một vết sẹo của Canus và đâm vào sàn tàu.
Thoát trong gang tấc nhưng phần bên trái khuôn mặt của Canus vẫn bị bỏng và dòng máu đỏ tươi chảy xuống.
「AAAAAaaaa⎯⎯!」
Lần này đến lượt Canus hét lên chứ không phải Lupus.
Trong khi Canus đang la hét, Tsushima lao qua cửa sổ toa tàu. Chiếc áo khoác anh đang mặc bị bao phủ bởi một lượng lớn tro. Mái tóc trước trán thường buông xõa tự nhiên giờ đã được vuốt lên để lộ đôi mắt đỏ ngầu ánh lên sắc xanh lam.
「Tsushima!」
Lupus loạng choạng như sắp ngã gục tại chỗ, cô hét lên ngay khi nhìn thấy Tsushima.
Tsushima lao vào toa tàu và ôm lấy Lupus. Có vẻ như Lupus đã đến giới hạn rồi, ngay cả việt đứng cũng khó khăn. Cô ngã vào vòng tay của Tsushima và dựa vào lòng anh.
「Xin lỗi. Khiến cô phải đợi rồi.」
Tsushima đang ở gần Lupus hơn bao giờ hết, anh nhìn cô trong khi nói thầm. Sau ánh sáng xanh, đôi mắt đen tựa bóng tối của vực thẳm của Tsushima như hòa chung một nhịp với đôi mắt đẫm lệ của Lupus. Một bầu không khí khó tả xuất hiện giữa hai người. Lupus vùi mặt vào ngực Tsushima, cố giấu đi những giọt nước mắt.
Ngay lúc đó, Lupus cảm thấy cái gì đó ẩm ẩm ở bụng Tsushima. Nhìn xuống dưới nơi tay cô vừa chạm vào, Lupus mở to mắt. Bàn tay trắng nõn của cô nhuốm màu máu tươi.
「Tsushima...! Anh...!」
Khi cô nhìn kỹ lại, khuôn mặt của Tsushima ngày càng trở nên tái nhợt, nhưng anh đang mỉm cười đáp lại cô. Thái độ của anh như thể đó không phải là một vết thương nghiêm trọng.
「Công chúa điện hạ ghét máu sao?」
Bất chấp tình hình hiện tại, Tsushima vẫn pha giọng nói đùa được. Ôm chặt lấy cô gái đang hoảng loạn vào ngực, Tsushima nhìn chằm chằm vào Canus.
「Mày! Đừng nghĩ việc một thằng rẻ rách như mày có thể thoát được sau khi gây ra một vết sẹo trên mặt tao!」
Canus nổi khùng lên vì đau đớn. Che đi vết thương của mình bằng cả hai tay, cậu nhìn Tsushima với đôi mắt mở to.
Tuy nhiên, cả việc tổng hợp code và thực thi đều không suôn sẻ. Có vẻ như do quá kích động mà não của Canus đang bị rối loạn. Thực lực của cậu đã biến mất. Cơn thịnh nộ của cậu đã ảnh hưởng đến cậu như vậy.
Tsushima thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ trong khi Canus run lên vì tức giận với khuôn mặt xấu xí. Con tàu bắt đầu đi qua cây cầu bắc ngang con sông lớn chảy qua thung lũng hẹp giữa núi.
Nhìn ra cửa sổ, Tsushima không biết từ đâu rút một điếu thuốc ra và rít một hơi.
「Đừng cáu kỉnh như vậy. Một vết xước nhỏ thôi mà cứ gào ầm lên thế. Thằng ranh con vắt mũi chưa sạch.」
Tsushima đặt ngón trỏ lên đầu điếu thuốc và lửa bùng lên. Đây là hiện tượng sinh nhiệt mà Tsushima sở trường. Nhìn cảnh đó, Canus càng tức giận hơn.
「Đừng tưởng rằng mày sẽ được chết một cách dễ dàng!」
Rời mắt khỏi Canus đang la hét, Tsushima vứt điếu thuốc vẫn còn dài về phía Canus.
Điếu thuốc bay trong không khí vẽ nên một đường parabol tuyệt đẹp. Khoảnh khắc tiếp theo, một ánh sáng mãnh liệt phát ra từ điếu thuốc. Đó là một điếu thuốc được gắn code chuyển đổi từ nhiệt thành ánh sáng.
Tsushima ngay lập tức phá cửa sổ và nhảy khỏi tàu. Bên dưới hai người họ là lớp băng tuyết đang tan từ sông băng. Một khi đã vào trong thì rất dễ trốn.
Khi Canus nhận ra Tsushima đang nhắm tới điều gì, cậu hét lên một tiếng lớn đến mức có thể nghe rõ từ bên ngoài.
「Tsushimaaaaaaa!」
Tiếng hét của Canus như một loài thú hoang, Tsushima giơ ngón giữa về phía cậu. Dù phải chịu đựng cơn đau từ vết thương ở bụng, Tsushima vẫn đắc thắng khiêu khích một cách khó chịu.
Nhìn vào bóng dáng Canus nhỏ dần rồi biến mất hẳn trên tàu khi rơi xuống dòng sông băng, Tsushima giờ mới bắt đầu nhăn nhó. Sau tiếng đập mạnh vào mặt nước, cả hai người chìm xuống dòng sông lạnh lẽo giữa mùa đông.