Lời thề hiệp sĩ

chương 2.4

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đó là một ngày lạnh đến nỗi hơi thở cũng có thể dễ dàng đóng băng.

Những đám mây tuyết xám xịt dày đặc phủ kín bầu trời. Những bông tuyết lớn, nặng nề tưởng chừng như có thể phát ra cả tiếng động khi chạm đất.

Đây sẽ là một ngày mùa đông bình thường đối với những gia đình bình thường. Một ngày mà cả gia đình có thể cùng nhau mỉm cười, thưởng thức món súp bên hơi ấm của bếp lửa. Nhưng dưới bầu trời rộng lớn, một cậu bé nhỏ con đang ôm một cô gái trong lòng.

「Shion, đừng mà. Đừng chết mà.」

Cô gái tên Shion khoảng 16, 17 tuổi, còn cậu bé kia chỉ khoảng 10 tuổi. Cô gái này giống như một người chị, một người mẹ, một thành viên gia đình quý giá đối với cậu.

Nhưng giờ đây sinh mệnh của Shion lại mong manh như một sợi chỉ.

Một nửa cơ thể của cô ấy đã mất. Nội tạng của cô tràn ra khỏi bụng, vẽ lên trên nền tuyết trắng tinh những vệt dài đỏ thẫm.

Trước cảnh tượng tuyệt vọng trước mặt, cậu bé chỉ có thể bất lực ôm lấy nửa thân trên của cô.

Shion ngước nhìn cậu bé với đôi mắt vô hồn trống rỗng. Cô biết bản thân không thể thoát khỏi cái chết. Với bàn tay run rẩy, cô rút điếu thuốc cuối cùng ra từ ngực ra và đưa vào miệng.

「Chị xin lỗi. Chị chỉ có thể gắng gượng đến đây thôi. Đủ rồi. Mau trốn đi.」

「Không. Không có Shion em sẽ không đi đâu cả!」

Máu Shion chảy ra không ngừng, cậu bé ôm lấy cơ thể cô với khuôn mặt ướt đẫm những giọt nước mắt. Toàn thân cậu cũng đã nhuốm đầy máu, nhiều đến mức khó mà biết được quần áo của cậu vốn có màu gì.

「Đừng nói thế. Nhìn xem, em bảo chị phải làm gì trong khi chị chẳng còn chân nữa.」

Shion vẫn gượng cười mặc kệ tình trạng của bản thân. Sau đó, cô chạm vào đầu điếu thuốc và cố châm ngọn lửa yếu ớt.

Tuy nhiên, cô không còn sức để châm lửa nữa. Không có khói, chỉ có những ngón tay run rẩy vô định trong không gian.

「Không sao đâu, em sẽ làm gì đó. Vì vậy, xin đừng chết. Làm ơn, đừng bỏ em lại một mình.」

「Em sẽ không cô độc đâu. Em sẽ trở thành một "tín sứ" tuyệt vời và bảo vệ mọi người. Chị chắc chắn rằng em sẽ có rất nhiều bạn bè. Vì vậy, hãy mau chạy đi.」

Shion dùng chút sức lực cuối cùng của mình đưa tay vỗ nhẹ vào đầu cậu bé. Trên bầu trời phía xa sau cánh tay của cô, một vòng ánh sáng được tạo ra trên không trung từ một lượng lớn code.

Trên bầu trời cách mặt đất hàng nghìn mét, một vòng ánh sáng rực rỡ với bán kính vài cây số hiện ra, vẽ lên trên đó là những hoa văn giống như một ấn chú. Vô số mũi tên ánh sáng lắc lư trên đó.

Chắc hẳn nó đến từ một "tín sứ" tài năng.

Tuy nhiên, đối với cậu bé, thứ ánh sáng đó không khác gì ánh sáng của sự hận thù.

Chắc chắn chính vòng sáng đó đã khiến cô gái tên Shion trong tay cậu thành ra như thế này. Shion bị thương do ngọn giáo ánh sáng rơi xuống.

Để bảo vệ một nhóm lớn đồng đội, cô đã liều lĩnh chiến đấu để rồi thành ra thế này.

「Thật tốt vì người cuối cùng mà chị nhìn thấy là em. Cảm ơn em…」

Cậu bé nhìn lên bầu trời, Shion hấp hối nhìn cậu nói những lời cuối cùng. Cô để lại cho người con trai mà cô vô cùng yêu quý một nụ cười dịu dàng.

Cánh tay cô buông xuống, điếu thuốc trong miệng từ từ rơi xuống ngực.

Một sinh mệnh đã tan biến. Đó là cảnh tượng cậu đã chứng kiến nhiều lần trên chiến trường nhưng so với nó, lần này trong lòng cậu trào dâng một nỗi buồn thảm thiết.

Cậu bé vùi mặt vào cơ thể đang dần dần lạnh ngắt của Shion. Cậu hét không thành tiếng và rơi nước mắt. Cậu bé tiếp tục khóc trong đau khổ cho đến khi không còn nước mắt để rơi và cổ họng chẳng thể nói gì nữa.

Chẳng biết bao lâu đã trôi qua. Tuyết tiếp tục rơi bao phủ mặt đất và chôn vùi vũng máu của Shion. Sau đó, cậu bé đứng dậy.

Khuôn mặt cậu không còn vẻ ngây thơ nữa.

Nhìn xuống thi thể Shion dưới chân mình, cậu bé quyết tâm.

Cậu nhặt điếu thuốc dính máu còn sót lại trên ngực Shion và nhét vào miệng. Châm điếu thuốc mà trước đây cậu chưa từng hút như muốn bắt chước cô ấy.

Sau đó, vị đắng của khói tràn ngập miệng cậu. Sau cơn ho sặc sụa, với những giọt nước mắt cuối cùng lăn dài trên má, cậu bé nói lời chia tay với Shion.

Cả đời này mình sẽ không bao giờ quên cảm giác này. Tuyệt đối không để bản thân phải trải qua cảm giác tương tự thêm lần nào nữa.

Không thể mai táng cho người mình yêu thương, cậu bé ngước nhìn bầu trời Jabal đầy cay đắng.

Mọi thứ cản trở hành trình của cậu đều là kẻ thù phải loại bỏ. Ngày hôm nay, lý do cho việc cậu chiến đấu chống lại thế giới đã được sinh ra.

***

Lần hiếm hoi anh đã mơ. Khi tỉnh dậy từ trạng thái mơ màng, Tsushima cố gắng mở đôi mắt nặng trĩu.

Đây là một khu rừng rậm rạp. Những tán lá cây đã che khuất hoàn toàn ánh trăng, giữa bóng tối sâu thẳm, Tsushima nheo mắt nhìn quanh.

Mình đã ngủ bao lâu rồi. Dù ý thức chưa hoàn toàn tỉnh táo, Tsushima vẫn chạm vào vết thương của mình. Anh cảm thấy một cảm giác mềm mại trên đầu ngón tay cùng với một cơn đau nhẹ. Anh tưởng nội tạng của mình đã rơi ra ngoài, nhưng có vẻ không phải vậy. Tsushima có một cảm giác kỳ lạ khi nhìn vào tay mình.

Miệng các vết thương có dấu vết của quá trình tái tạo bằng cách thúc đẩy phân bào một cách cưỡng bức. Không chảy máu và miệng vết thương đã được lấp đầy hoàn toàn.

Tuy nhiên, có vẻ như vết thương đã được chữa trị một cách vội vàng. Vết sẹo lồi lõm vẫn còn hằn sâu trên da.

「Hắn đâu rồi?」

Khi anh từ từ quay đầu nhìn xung quanh, hình bóng của Lupus xuất hiện từ phía sau cái cây gần đó. Người cô đầy những vết bầm tím. Bùn dính đầy trên má cô. Cô trông vô cùng mệt mỏi nhưng khi thấy Tsushima tỉnh dậy, cô đã vội vàng chạy đến chỗ anh.

「Tốt quá, anh tỉnh lại rồi. Tôi chẳng biết phải làm nếu anh chết nữa.」

「Nếu tôi chết, cứ vứt xác tôi ở đâu đó quanh đây. Động vật sẽ ăn và làm sạch nó.」

「Đừng nói mấy chuyện xui xẻo như vậy.」

Lupus cũng định đang nói đùa theo cách của Tsushima, nhưng tình huống lại không phù hợp lắm. Cô ngước mắt lên và đến gần Tsushima.

「Đây là…?」

Tsushima nhìn xung quanh khu rừng và hỏi Lupus. Lupus nghiêng đầu thắc mắc khó hiểu.

「Tsushima đưa tôi tới đây mà. Anh không nhớ sao?」

「Trí nhớ của tôi bị gián đoạn từ lúc nhảy khỏi tàu. Từ đó tới giờ tôi không nhớ được gì nhiều.」

「Tôi hiểu… Chuyện sau đó cũng khá là khó khăn mà…」

Lupus đặt những cành cây được dùng làm củi đang kẹp dưới nách xuống và bắt đầu nói.

「Sau khi nhảy khỏi tàu, anh đã bế tôi và đi bộ dưới đáy sông suốt. Trong nhiều giờ, anh đã tạo ra khí quyển từ nước sông và nitơ. Trong lúc đó, những con quái vật do Canus tạo ra vẫn đuổi theo chúng ta.」

「Ra là vậy.」

Trong khi gom các cành cây lại để nhóm lửa, Lupus nhìn Tsushima với vẻ lo lắng.

「Sau đó, chúng ta đi vào khu rừng này. Sau khi đi khoảng một tiếng, giữa đường đột nhiên anh ngã gục. Tôi tưởng anh đã chết đó.」

「Có lẽ là do mất máu và thực thi code quá mức. Để cô phải lo lắng rồi.」

Lupus khịt mũi và nhìn Tsushima. Có lẽ cô ấy đã rất lo lắng. Dù không nói ra, nhưng khuôn mặt cô lộ rõ điều đó.

Tsushima xoa xoa vết thương được chữa trị vội vàng trên bụng. Vết thương rõ ràng là không thể chữa bằng phương pháp thông thường nay đã được chữa lành mà không chảy máu. Nhìn vào tình hình, Tsushima nghĩ việc điều trị đã được thực hiện bởi một "tín sứ".

Tsushima cũng hỏi Lupus để sắp xếp lại suy nghĩ của bản thân.

「Cô… là một "tín sứ" phải không?」

Lupus khẽ cúi xuống với vẻ hối lỗi rồi trả lời câu hỏi của Tsushima.

「Đúng vậy. Tôi đã chữa trị vết thương đó ngay khi chúng ta rơi xuống sông. Nhưng vì di chuyển quá mạnh nên tôi đã phải chữa đi chữa lại nhiều lần. Thật khó coi nhưng tôi sẽ tha thứ cho anh.」

「Ra là vậy. Bảo sao trông nó lại kỳ lạ như vậy.」

Khi Tsushima nói vậy và chạm vào vết thương, Lupus lẩm bẩm càu nhàu: "Ờ đấy, vấn đề gì không" với vẻ không hài lòng. Có vẻ như cô đang hơi dỗi. Đoán được, Tsushima cũng nói đỡ.

「Nhưng nói gì thì nói, cô cũng đã cứu tôi. Cảm ơn.」

「Tôi mới là người phải cảm ơn chứ. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình có thể thoát khỏi Canus.」

Canus. Một trong Lục Đế Kiếm. Có lẽ sau này họ sẽ còn đụng độ với hắn. Tsushima với tay để lấy củi trong khi ôm vết thương trên bụng.

Ở đây về đêm không phải là quá lạnh. Tuy nhiên, do quần áo ướt nên họ vẫn cần giữ ấm. Tán cây rừng cũng sẽ giúp họ có thể che giấu bớt ánh lửa.

Thực thi một đoạn code đơn giản, Tsushima thắp lên một ngọn lửa nhỏ. Ngồi đối diện với Lupus bên đống lửa, anh chợt nhớ ra gì đó.

Trong khi chạm vào vết sẹo, Tsushima nhìn chằm chằm vào mặt Lupus. Dù nhận ra nhưng Lupus vẫn chăm chú quan sát đống lửa và không ngẩng đầu lên.

「Có vẻ cô sẽ phải nói nhiều thứ đấy.」

「Đúng nhỉ. Tôi nên bắt đầu từ đâu đây…」

Sau khi nói vậy, Lupus im lặng một lúc. Cô tiếp tục trầm ngâm suy nghĩ khi cho thêm củi vào đống lửa. Tsushima cũng không tỏ ra vội vàng.

Ở đâu đó trong rừng có tiếng chim hót. Lupus hít một hơi thật sâu như để lấy thêm quyết tâm. Sau đó, cô nhìn thẳng vào Tsushima ở phía trước.

「Tên thật của tôi là Lupus Filia. Tôi là con gái của Hoàng đế Barga và là đệ tam công chúa.」

Cô nói ra tên thật của mình.

Lupus Filia. Cô là một trong những người con của hoàng đế, đồng thời là công chúa của lòng nhân nghĩa và hữu ái, được người dân trong nước hết lòng ủng hộ.

Hầu hết các thành viên trong hoàng gia đều có mái tóc vàng và đôi mắt đỏ như một đặc trưng. Tuy nhiên, Lupus trước mặt anh không những đặc điểm đó, cô có mái tóc bạc và đôi mắt xanh.

Nhìn lại người con gái trước mặt, anh bỗng nhận ra. Quả thực, anh cũng thấy có nét gì đó của Lupus Filia trong ảnh hay video từng xem. Tsushima đưa tay lên trán, thở dài vì sự ngờ nghệch của mình.

「Theo trí nhớ của tôi, đệ tam công chúa có mái tóc vàng và đôi mắt đỏ. Vậy đâu mới là hình dạng thật của cô?」

「Tôi đổi tóc mình thành màu vàng bằng cách thực thi code. Màu mắt của tôi thực sự có màu đỏ, nhưng bây giờ tôi đã chuyển nó thành màu xanh lam cũng bằng code. Đôi mắt đỏ quá nổi bật mà. Có một vài sự chi tiết cũng khác biệt do trang điểm. Nếu không có biểu tượng của hoàng gia có lẽ chả ai nhận ra đâu nhỉ.」

Khi tiết lộ bí mật cô đang cố che giấu, Lupus mỉm cười, như thể gánh nặng trên vai cô đã được trút bỏ phần nào. Tsushima nhìn thẳng vào cô và tiếp tục cuộc trò chuyện.

「Thế, lí do nào lại khiến một công chúa như cô bỏ trốn sang Elbal? Tùy tình hình, có thể mọi thứ sẽ vượt ngoài tầm kiểm soát của tôi.」

Khuôn mặt của Lupus trở nên u ám trước những lời lạnh lùng của Tsushima. Sau đó, cô yếu ớt mở miệng và cho thêm củi vào đống lửa.

「Tôi đã quá mệt mỏi với cuộc chiến tranh giành ngai vàng của Đế quốc Barga. Phải sống trong thế giới đầy những âm mưu và thủ đoạn lặp đi lặp lại này, nếu không chiến thắng thì không thể tồn tại. Tôi đã quá mệt mỏi với số phận rồi.」

Lupus vừa nói vừa nắm chặt thứ gì đó ở cổ. Hỗn loạn xảy ra khi chạy trốn đã làm chiếc vòng cổ vàng trên cổ áo xộc xệch của cô lộ ra.

Hóa ra những hành động kỳ lạ anh quan sát được nhiều lần trước đây đều liên quan đến chiếc vòng cổ đó. Tsushima im lặng lắng nghe câu chuyện của cô trong khi nhìn cô chằm chằm.

「Tôi là con của hoàng đế và một "tín sứ". Trong hoàng gia, mọi người đều coi dòng máu của "tín sứ" là thứ ô uế. Vì vậy, là một thành viên của hoàng tộc, đồng thời là một "tín sứ", tôi đã che giấu sự thật đó khỏi thế giới. Đương nhiên cũng vì thế mà tôi không có nhiều đồng minh trong gia đình. Nhưng, có một hiệp sĩ đã bảo vệ tôi từ khi còn nhỏ. Đó là người duy nhất tôi tin tưởng. Tôi đã tin hiệp sĩ đó sẽ mãi bảo vệ tôi và là luôn là đồng minh của tôi.」

Lupus nói vậy và lấy chiếc vòng cổ ra. Hai chiếc nhẫn được treo trên đó. Đó là một cặp nhẫn đôi gồm một chiếc bằng vàng và một bằng bạc có thiết kế giống nhau.

「Anh có hiểu ý nghĩa của cặp nhẫn này không?」

Lupus nhìn Tsushima với đôi mắt đượm buồn. Tsushima im lặng gật đầu.

「Nếu tôi không nhầm thì thành viên hoàng gia Barga có quyền bổ nhiệm hiệp sĩ. Cặp nhẫn đó chẳng phải là minh chứng cho khế ước giữa hoàng gia và hiệp sĩ sao?」

「Đúng vậy. Quả nhiên anh cũng là một người hiểu biết.」

Mối quan hệ giữa hoàng gia và hiệp sĩ không chỉ đơn giản là sự bảo vệ. Nó còn mang ý nghĩa là sự sẻ chia của số mệnh giữa hai bên. Vì Tsushima biết điều này nên anh hiểu được sức nặng của những chiếc nhẫn này.

Nhưng đáng ra hiệp sĩ và thành viên hoàng tộc mỗi người phải giữ một chiếc, vậy mà ở đây lại có cả hai. Lý do rất dễ để hình dung.

「Có phải hiệp sĩ của cô đã phản bội cô?」

Lời nói của Tsushima như chìm vào bóng tối sâu thẳm của khu rừng. Lupus nhìn chiếc nhẫn và mỉm cười yếu ớt.

「Ừ. Tôi đã bị tấn công vào một ngày diễn ra đại hội. Tôi gần như không hề hấn gì, nhưng tất cả những người tôi biết đều đã chết, kể cả hiệp sĩ của tôi. Mặc dù chúng tôi đã đồng hành cùng nhau kể từ hơn mười năm trước - khi anh ấy được phong làm hiệp sĩ, nhưng anh ấy đã phản bội tôi và suýt nữa đã giết chết tôi. Đó cũng là lúc tôi nhận ra rằng chừng nào còn ở đây, tôi không thể sống được.」

Nước mắt Lupus tuôn trào khi cô nhớ lại quá khứ. Trong bóng tối, cô vội vàng lau nước mắt, nhưng những giọt nước mắt cứ tuôn ra không ngừng khiến cô nghẹn ngào không nói nên lời.

「Sau đó, Đồi Gió Hú đến hỏi về chuyện đã xảy ra. Xung quanh tôi chỉ toàn là kẻ thù. Vì vậy, cách duy nhất để tôi tự cứu mình chính là bỏ trốn. Đó cũng là những gì tôi nghĩ. Nhưng tôi đã lầm. Không chỉ hiệp sĩ, ngay cả Đồi Gió Hú, tất cả… tất cả mọi thứ đều đã nằm trong kế hoạch. Những gì tôi cho là hy vọng cuối cùng cũng đều là dối trá. Câu chuyện thật thảm hại phải không?」

Lupus mỉm cười trong khi nước mắt vẫn rơi. Nhìn thấy vẻ mặt đầy bi thương của cô, Tsushima không kìm được mà đứng dậy. Bên đống lửa, hai người dần thu hẹp khoảng cách. Tsushima nhẹ nhàng ôm lấy đôi vai nhỏ nhắn của cô.

Trong lòng Tsushima, Lupus bỗng chốc trở nên ngạc nhiên, nhưng sau đó không kìm được tiếng khóc nức nở khi cảm xúc trào dâng. Cảm nhận được hơi ấm của con người phía sau lớp quần áo, Lupus ôm mặt khóc như một đứa trẻ. Tsushima im lặng vỗ về cô.

Lupus chỉ là một đứa trẻ. Mặc dù vậy, cô vẫn phải gánh vác trên vai một định mệnh to lớn. Không có ai bên cạnh giúp cô vượt qua nỗi đau này, trái tim cô như bị bóp nát.

Hình ảnh cô bị cả thế giới bỏ rơi, hình ảnh cô nghiến răng khiến anh nhớ lại chính mình ngày xưa. Không biết từ lúc nào, Tsushima đã bắt đầu đồng cảm với cảm xúc của cô ấy như chính bản thân mình.

Lupus sau khi giãi bày cảm xúc của mình, ngẩng đầu lên, mũi vẫn hơi sụt sịt. Sau khi lấy lại bình tĩnh, cô bắt đầu xấu hổ lau nước mắt và hướng ánh nhìn về phía đống lửa.

「Người tạo ra vở kịch này là Ross Louvel - đệ nhị hoàng tử. Hắn chắc chắn là người đã dụ dỗ hiệp sĩ của tôi và điều khiển Đồi Gió Hú tiếp cận tôi.」

Lupus quay đi khi nghe thấy tiếng củi cháy bập bùng. Vào lúc đó, ánh mắt của Tsushima và cô ấy chạm nhau. Lupus cứ thế nhìn chằm chằm vào Tsushima. Cô đang mang một ánh mắt kiên định và ý chí rõ ràng.

「Nhưng tôi muốn hỏi anh. Ai đã trả tiền cho anh để đến đây?」

Đối với Lupus, người đã chìm vào vòng xoáy giữa một biển âm mưu, cô không biết ai sẽ người đứng về phía mình. Đầu tiên, cô phải làm rõ ai là kẻ thù, ai là đồng minh của mình.

Sau khi thấu hiểu suy nghĩ của cô ấy, Tsushima đã ngồi xuống bên cạnh.

「Tôi muốn trả lời là một môi giới trong Hiệp hội "tín sứ" Elbal nhưng sự thực không phải vậy.」

Nghe những lời đó, vẻ mặt của Lupus đanh lại. Từ lúc nào, đôi mắt cô đã chuyển thành hình viên đạn. Miệng Tsushima hơi nhếch lên, anh nhún vai.

「Đây là yêu cầu trực tiếp từ Tachibana, thị trưởng của thành phố độc lập Elbal. Ông ấy thường xuyên nhận được yêu cầu bảo vệ các quan chức nước ngoài. Nhưng tôi không ngờ yêu cầu này lại từ hoàng gia. Có lẽ Tachibana đã biết. Có thể vì cô là thành viên của hoàng tộc.」

Tsushima nói và nhìn chằm chằm vào đống lửa.

Tachibana là người đứng đầu thành phố độc lập Elbal. Ông là một trong những anh hùng đã chiến đấu trong Chiến tranh độc lập, đồng thời cũng là một người thông thái và xuất sắc trong chiến lược ngoại giao.

Thành phố độc lập Elbal luôn thu hút sự chú ý của cả thế giới. Nó là nơi gắn liền với lợi ích và mối quan hệ. Những cuộc đấu tranh chính trị ở đây vượt xa nếu so sánh với cuộc cạnh tranh ngai vàng của Đế quốc Barga. Để vận hành hiệu quả, cần có những chiến lược tinh vi, dài hạn và những cuộc đấu tranh phức tạp. Và người ở tuyến đầu chính là Tachibana. Có lẽ ông ấy biết mọi thứ.

「Thị trưởng Tachibana nhỉ. Tôi đã gặp ông ấy một lần. Ông ấy thuộc kiểu người mà không ai có thể đoán được suy nghĩ trong đầu. Ông ấy còn là một trong Thất anh hùng trong Chiến tranh độc lập.」

「Cô biết rõ quá nhỉ.」

「Thì tôi cũng là "tín sứ" mà. Đương nhiên tôi nhớ tên của Thất anh hùng.」

Lupus nói, mắt cô vẫn đỏ hoe. Rồi cô mỉm cười.

Cuộc chiến giành độc lập của người Elbal là một trận chiến khốc liệt chưa từng thấy lịch sử thế giới. Và kết quả là những "tín sứ" được coi như anh hùng đã ra đời. Họ được gọi là Thất anh hùng. Bốn người trong số họ vẫn tham gia quản lý Thành phố Độc lập Elbal.

Khụt khịt mũi, Lupus đếm từng ngón tay và nói ra kiến thức trong đầu.

「Hiện có bốn trong Thất anh hùng vẫn còn tồn tại: Thị trưởng Tachibana, "tín sứ" cấp 13 Ayman Droog, Tổng tư lệnh Lực lượng Phòng vệ thành phố (Elbal) Kiriya Hina và Tsukumo Kageri - giám đốc đại diện Tsukumo Heavy Industry. Ba người còn lại tôi không biết tên. Tôi chỉ biết danh hiệu của họ. "Tín sứ" sấm sét, "tín sứ" tro tàn và "tín sứ" cô độc thì phải…」

「Ừm. Đúng như cô nói.」

Tsushima nhìn ngọn lửa bập bùng và gật đầu.

Một nửa số anh hùng đã mất tích. Nếu nghĩ theo một cách khác, họ được đồn đại là ở trong mặt tối của thành phố độc lập Elbal. Họ đã bị Tachibana xóa sổ hay chạy sang nước khác? Rất ít người biết sự thật.

Trong không gian bóng tối bao trùm, Lupus nhìn lên bầu trời.

「Nếu một Lục Đế Kiếm như Canus xuất hiện, tôi sẽ rất biết ơn nếu một trong Thất anh hùng đến. Nhưng chắc không thể đâu ha…」

Lupus tự cười chính mình vì một điều ước viển vông như vậy rồi đốt củi.

Thật vậy, những "tín sứ" duy nhất có thể sánh ngang với Lục Đế Kiếm chỉ có thể là Thất anh hùng trong Chiến tranh độc lập Elbal hoặc Tứ thiên vương của Vương quốc Kirlbys. Tsushima cau mày, chạm nhẹ vào cổ áo vẫn ướt của mình.

「Chịu… Nếu cô thực sự muốn, hãy thử cầu nguyện với một ngôi sao băng đi.」

「Họ sẽ đến nếu tôi cầu nguyện chứ?」

「Nếu cô tin những thứ mê tín như vậy.」

Tsushima úp mở với nụ cười nhạt nhòa trên môi. Tuy nhiên, Lupus bên cạnh anh lại nhìn anh với vẻ mặt nghiêm túc.

Ngay lập tức, Tsushima nheo mắt nhìn vào đôi mắt đó.

「Điều tôi mong muốn không phải dành cho Thất anh hùng.」

Lupus hít một hơi thật sâu, đứng thẳng lên và quay mặt về phía Tsushima.

「Đây là mong muốn cá nhân của tôi. Vì vậy, tôi không thể ép anh làm theo. Tuy nhiên, liệu anh có thể lắng nghe mong muốn của tôi? Tôi muốn mượn sức mạnh của anh thêm một chút. Cho đến khi chúng ta đến được Elbal──」

Lupus nhìn xuống tay mình và im bặt. Những lời cô nói như nghẹn lại nơi cuống họng. Sau một hồi im lặng, cô nói với một giọng nhỏ như nó đã chìm vào tiếng lách tách của đống lửa.

「Tôi muốn anh luôn ở bên cạnh tôi.」

Lupus nói, siết chặt nắm tay trong lòng. Ngay cả trong bóng tối cũng có thể nhận ra má cô ấy đang ửng hồng. Tsushima nhìn cô và nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Những vấn đề mà Lupus phải đối mặt rất lớn. Quá lớn để Tsushima đối mặt với nó một mình. Không thể nhận thêm thù lao tương xứng với cái giá phải trả thì công việc của anh đã không còn ý nghĩa gì nữa.

Dù nhìn thế nào đi nữa thì đây cũng nên là điểm dừng.

Nhưng, ước muốn của Lupus đã níu kéo trái tim Tsushima. Nhìn Lupus, anh như thấy được hình bóng của Shion xuất hiện trong những cơn ác mộng. Hình bóng cô gái cố hết sức để chạy trốn khỏi địa ngục, đã hơn mười năm nhưng vẫn hiện ra chân thật ngay trước mắt anh.

Cứu… Hay là bỏ rơi một lần nữa.

Đối mặt với một lựa chọn mà trước đây anh thậm chí còn không được phép chọn, Tsushima không hề do dự.

「Được thôi.」

「Thật sao!?」Nghe câu trả lời của Tsushima, Lupus háo hức nghiêng người về phía trước. Những giọt nước mắt mờ mờ trong đôi mắt tròn xoe của cô khiến đôi mắt ấy sáng lấp lánh dưới ánh lửa trại. Vẻ mặt thuần khiết của cô quá chói sáng đối với một Tsushima trưởng thành.

Đột nhiên Tsushima đảo mắt đi.

「Nhưng có một điều kiện.」

「Điều kiện?」

Lupus ngước nhìn Tsushima với đôi mắt ướt đầm. Có thứ gì đó trên gương mặt ấy đã chạm đến trái tim anh. Việc cô không có ý đồ xấu càng khiến mọi chuyện nghiêm trọng hơn.

Tsushima giơ tay lên, che tầm nhìn của Lupus bằng ngón trỏ.

「Tôi sẽ bảo vệ cô. Tuy nhiên, với tư cách là "tín sứ" ít nhất cô cũng nên đủ khả năng thực thi các đoạn code tối thiểu.」

「Ví dụ như?」

Lupus duỗi thẳng người rồi nghiêng đầu thắc mắc.

「Cô không cần phải chiến đấu. Tuy nhiên, khả năng tự vệ của cô sẽ thay đổi tùy vào việc cô có thể sử dũng bao nhiêu code. Vì vậy, hãy học cách sử dụng đoạn code mà tôi sẽ dạy cho cô bây giờ.」

Tsushima nói vậy, cuối cùng anh cũng trực tiếp đối mặt với Lupus. Sau đó, đôi mắt xanh của anh sáng lên trong giữa màn đêm và anh thực thi code, tạo ra tia nhiệt.

Đó là một đoạn code có quy mô nhỏ hơn những gì Tsushima thường sử dụng. Mặc dù rất đơn giản nhưng nó vẫn đủ hỏa lực. Nhìn anh, Lupus khẽ mừng thầm trong lòng.

Sau đó, cô ấy nhận ra gì đó.

「Nhưng đoạn code này là do Tsushima nghĩ ra phải không? Anh cứ thế dạy cho tôi có ổn không?」

Câu hỏi của Lupus là có cơ sở. Đối với "tín sứ", có một số đoạn code được coi là độc quyền. Nó là tài sản quý giá và chứa đựng cả điểm mạnh cũng như điểm yếu. Việc dạy nó cho người khác chính là phơi bày mọi thứ ra theo đúng nghĩa đen.

Tuy nhiên, Tsushima trả lời với vẻ mặt lạnh lùng như muốn làm cho Lupus không cảm thấy lo lắng.

「Dạy những thứ cô đã quen thuộc sẽ dễ dàng hơn. Trên hết, không có thời gian.」

Sau cùng, Tsushima nói anh sẽ chọn phương pháp mà anh cho là hợp lý. Ngay cả như vậy, Lupus cũng vẫn cảm nhận được lòng tốt và sự tận tâm của anh một cách sâu sắc.

「Thực ra anh là một người rất tốt phải không? Trước đây, tôi đã hiểu lầm đấy.」

Lupus nói, khóe mắt cô dịu đi và chính tâm hồn của cô cũng trở nên như vậy. Tsumura đã nói quá nhiều từ nãy đến giờ. Khi nhận ra anh trở nên lúng túng không biết nên đáp trả thế nào.

「Nịnh nọt thế đủ rồi. Nghe cho kỹ, từ giờ tôi sẽ dạy cô về code. Tôi sẽ không dạy nhiều lần đâu, rõ chưa?」

「Hiểu rồi, hiểu rồi. Trông thế thôi nhưng tôi học nhanh lắm đấy. Chờ xem. Đừng để bị ngạc nhiên nhé.」

「Xem đứa không đọc nổi bản đồ nói gì kìa.」

Tsushima cố giấu đi sự ngại ngùng bằng cách nói với giọng điệu mạnh mẽ hơn. Lupus tựa vào vai anh, mỉm cười e thẹn và chăm chú lắng nghe bài giảng.

Truyện Chữ Hay