Lời thề hiệp sĩ

chương 2.1

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thủ đô Barga. Trong thư phòng với bộn bề sách vở, nếu nhìn qua cánh cửa sổ kia, những đám mây trôi trên bầu trời trông thật nặng nề. Người đàn ông đứng trong phòng hất mái tóc vàng và thở dài.

「Mẹ kiếp. Cả Đồi Gió Hú lẫn sư đoàn bốn. Một lũ vô dụng.」

Vừa nói, người đàn ông đó vừa vò nát mảnh giấy điện tín trong tay rồi quay lại với một ánh nhìn tàn nhẫn. Trước mắt anh là một chàng trai mặc bộ quân phục lộng lẫy.

Dưới ánh sáng có phần chói lóa của căn phòng, trước mặt chủ nhân, cậu ta cũng ngước đôi mắt khát máu của mình lên.

「Sau cùng, chúng cũng chỉ là mấy con tốt thí không biết gì về sự tình. Đúng là công việc tồi tệ nhất, nhục nhã nhất.」

Lắc lắc mái tóc xanh dài của mình, cậu thanh niên lẩm bẩm một cách khinh miệt. Những lời đó không hề có ý mỉa mai khinh miệt mà là từ những lời nói từ bản chất của cậu mà ra.

Tuy nhiên, chủ nhân của cậu dường như cảm thấy khó chịu với nó. Đôi mắt của người đàn ông tóc vàng mở to khi nghe cậu bé nói. Đôi mắt ấy đỏ rực, hướng về cậu thanh niên với vẻ u ám.

「Bọn ngu xuẩn này đếch được việc gì ra hồn. Mày! Đi đi!」

「Chắc chứ?」

Khi hỏi, cậu thanh niên nhếch mép lên. Người đàn ông tóc vàng khịt mũi khó chịu và ném tờ giấy vụn vào thùng rác.

「Không sao cả. Sẽ tốt hơn nếu mọi chuyện diễn ra theo đúng kế hoạch. Không cần do dự. Nếu chúng chống cự, hãy giết chúng. Dù sao cũng đã quá đủ rồi, kết quả sẽ không thay đổi.」

Nghe được mệnh lệnh của chủ nhân, cậu thanh niên gập người cúi đầu tại chỗ và một nụ cười nham hiểm.

「Vâng. Chỉ cần ngài mong muốn.」

Tuân theo mệnh lệnh, cậu thanh niên lập tức rời khỏi phòng. Người đàn ông tóc vàng nhìn vào sự thong thả của cậu và lẩm bẩm chán ghét.

「Để nghiền nát lũ rác rưởi thì dùng bọn rác rưởi là tốt nhất. Cái vòng cổ đó hữu dụng thật.」

***

Shern là một trong những thành phố trọng yếu của đế quốc. Nó là một thành phố hiện đại với đủ loại phương tiện giao thông công cộng bao gồm đường sắt, bến cảng, đường bộ và hàng không.

Sau khi gọi một cuộc tại bốt điện thoại công cộng dọc đường, Tsushima cúp máy. Con đường với ba làn xe mỗi chiều được trải nhựa đẹp mắt. Những tòa nhà bằng đá nhưng mang nét kiến trúc hiện đại xếp hàng thẳng tắp dọc hai bên đường.

Người qua đường đem lại cảm giác họ giống như người dân tộc nhưng trang phục của họ lại toàn là vest hay áo choàng ngoài.

「Tsushimaaaa~. Anh thấy sao… Trông tôi ổn không?」

Trên đường phố đông đúc, Tsushima dừng lại bởi tiếng gọi. Khi anh nhét điếu thuốc ngậm trong miệng vào hộp và quay đầu lại, anh thấy Holy đứng đó. Cô mặc một chiếc váy xếp ly kiểu đồng phục học sinh và một chiếc áo sơ mi (blouse) sáng màu.

「Trông như học sinh nhưng cũng ổn đấy chứ. Tôi muốn mặc những bộ quần áo như thế này.」

Bất kể trông có hợp với hay không, cô ấy vẫn có vẻ khá hài lòng.

Nếu ở độ tuổi Holy, việc được mặc đồng phục học sinh lẽ ra là điều bình thường. Hiếm khi nào một quý tộc lại có hứng thú với những điều bình dị như thế này nhưng không phải là không có.

Tsushima nhìn cô một cách nghiêm túc.

「Trang phục đẹp đấy, nhưng quá nổi bật. Do ngoại hình cô đẹp sẵn chăng… Mệt quá, mặc thêm cái hoodie hay áo len vào đi.」

「Không. Tôi đã tốn công mặc quần áo dễ thương mà. Thế… Nói tôi đẹp vậy là có ý gì? Khen ngợi à, hay chỉ là trêu chọc?」

「Không phải. Tôi chỉ đơn giản nói nó nổi bật thôi.」

Ánh nắng như tôn thêm vẻ đẹp của Holy. Dáng điệu tựa người mẫu, đường nét khuôn mặt cũng cân đối. Làn da cô trắng trẻo và đôi mắt xanh trong veo như nhuộm bởi màu sắc của bầu trời. Nhưng nhìn thế nào cô cũng quá nổi bật so với một đối tượng cần được bảo vệ.

「Hãy đến cửa hàng đó và mua một chiếc áo khoác che được hình dáng cơ thể, mái tóc và khuôn mặt của cô. Chọn thiết kế càng kín đáo càng tốt.」

Trong khi đưa ra yêu cầu, Tsushima đưa cho Holy một tờ tiền nhàu nát trong túi của anh ấy. Holy nhận lấy tờ tiền với vẻ không hài lòng và đứng chôn chân ở đó.

「Sao thế?」

「Nếu anh đưa ra nhiều yêu cầu như vậy, sao không đi cùng luôn, Tsushima? Sao tôi phải đi một mình?」

「Tôi không có khiếu thẩm mĩ đâu. Cô cứ chọn bất kỳ thứ gì mình muốn miễn thỏa mãn điều kiện trên. Chỉ vậy thôi.」

「Nghĩ lại thì đúng là trông Tsushima không có vẻ gì là sẽ chọn được cả…」

Holy quan sát quần áo của Tsushima từ đầu đến chân. Cô ấy hít một hơi thật sâu, buông thõng vai và nói "Mà… Thôi kệ vậy." rồi chạy ra cửa hàng.

Tsushima nhắc lại cho Holy:

「Này. Cô có thể mua bất cứ thứ gì mình muốn nhưng đừng quên yêu cầu đấy.」

Holy quay lại, tung tăng váy khi nghe Holy nói.

「Mua một bộ khác cùng loại chứ gì? Biết rồi, biết rồi!」

Đừng coi tôi như đứa trẻ, không cần cứ nhắc đi nhắc lại thế đâu. Mấy từ đó hiện lên trên mặt Holy trong khi cô thè cái lưỡi nhỏ xinh của mình ra rồi chạy vào cửa hàng.

Thấy vậy, Tsushima chán chả muốn nói, anh đưa điếu thuốc trở lại miệng. Khi anh châm lửa, nhả ra một làn khói, người qua đường trừng mắt nhìn anh với vẻ đầy khó chịu.

「Yo. Hẹn gặp ở một nơi như thế này. "Bên trên" sẽ không vui đâu.」

Ngay khi điếu thuốc bắt đầu cháy đến đầu lọc, một người đàn ông gọi Tsushima. Anh ta có vóc dáng to lớn và làn da đen. Ngược lại với Tsushima, anh ta mặc thường phục nhưng hơi quá khổ và đang mỉm cười, để lộ hàm răng trắng.

「Lâu không gặp. Joe.」

「Bao nhiêu năm rồi mới được gọi bằng cái tên đó. Nhưng em cũng bỏ các công việc phi pháp rồi mà.」

「Tệ quá. Hay là để anh giúp chú quay lại thế giới ngầm nhé.」

「Đừng nói thế, anh giai. Hiếm khi thấy anh liên lạc làm em phấn khích đến ướt quần rồi.」

Người đàn ông đang cười vui vẻ thường được gọi là Joe. Khi Tsushima còn ở đất nước này, anh ta là một trong những đặc vụ làm việc cùng.

Tsushima mỉm cười đáp lại Joe khi nghe được một giọng nói hoài niệm.

「Thế, anh đang vận chuyển "hàng" đúng không? "Nó" đang ở đâu?」

「Đang tận hưởng việc mua sắm.」

「Mua sắm?」

Joe nhìn theo hướng Tsushima đang nhìn và quay về phía cửa hàng. Sau đó, anh ta lắc đầu kinh ngạc.

「"Hàng" là cô gái trẻ đó phải không?」

「Đúng.」

「Có vẻ cần phải chuẩn bị nhiều thứ khác.」

「Cho nên anh mới yêu cầu chú làm. Như giao kèo, anh sẽ trả trước cho chú một nửa số tiền thưởng. Nếu chú cần tiền chuẩn bị, anh có thể bổ sung thêm.」

Tsushima nói và lấy ra một phong bì dày cộp tiền từ túi trong của áo khoác. Khi Joe nhìn thấy điều này, anh ấy huýt sáo cợt nhả.

「Tiểu thư đó là ai mà lại có thể đưa một số tiền lớn như vậy?」

「Chịu. Dù có biết đi chăng nữa thì việc phải làm cũng đâu thay đổi.」

「Chỉ là nhiệm vụ thôi à… Cơ mà anh có hơi quá lạnh lùng không. Hộ tống một cô gái xinh đẹp như vậy mà lại không có ý đồ gì à?」

「Đừng nói nhảm. Dù xinh đẹp đến đâu thì con bé vẫn chỉ là một đứa nhóc thôi.」

Tsushima khịt mũi rồi lấy một điếu thuốc mới đưa vào miệng và châm lửa. Nhả khói thuốc ra, anh nhìn Holy trong cửa hàng khi cô ấy chỉnh lại trang phục trước gương.

Joe nhìn theo hướng nhìn của Tsushima, khẽ thở dài "Àaa~aa"

「Chúng ta đều già đi. Ngày xưa anh cũng ở khoảng tầm tuổi này nhỉ…」

Có một ẩn ý đằng sau lời nói của Joe.

Mỗi khi thấy một cô gái ở tầm tuổi đó, Tsushima không khỏi nhớ đến "cô ấy", nhớ đến hình bóng của người con gái luôn ở bên cạnh anh.

「Ôn lại kỷ niệm thì để lần tới nhé. Quay lại chuyện chính nào… Về con "búp bê" mà chúng ta đã nói qua điện thoại…」

Khi Tsushima đang nói dở, Joe giơ ngón trỏ ra trước mặt anh ngắt lời.

「Tất nhiên là em đã chuẩn bị đầy đủ. Đừng ngạc nhiên đấy.」

Sau lời chào hàng đầy tự tin, Joe bắt đầu nhiệt tình giải thích những công cụ anh ấy đã chuẩn bị.

***

Tại trung tâm thành phố Shern, có một ga tàu khổng lồ đóng vai trò là trung tâm của mạng lưới đường sắt trải dài khắp Đế quốc Barga. Nhà ga có thiết kế hài hòa giữa những khung gạch cổ kính và đường cong của kiến trúc hiện đại.

Bên trong tòa nhà với mái vòm cao vút ấn tượng là tấp nập người qua lại. Ở trung tâm là một màn hình quảng cáo khổng lồ phát sáng rực rỡ.

『Chào mừng đến với ga Shern. Đây là ga trung tâm của tất cả các tuyến đường sắt trên khắp đế quốc. Nếu có bất kỳ vấn đề gì, vui lòng liên hệ với các nhân viên mặc đồng phục.』

Trên màn hình, nữ diễn viên nổi tiếng của đế quốc mặc đồng phục nhân viên nhà ga và mỉm cười. Cô là một nữ diễn viên thường được Đế quốc Barga sử dụng trong truyền thông.

Holy đang đội mũ che qua mắt. Tsushima dắt tay cô đi ngang qua màn hình lớn.

「Cứ cúi mặt xuống đất. Không cần để ý xung quanh.」

Tsushima bước nhanh trong khi nắm tay Holy. Anh di chuyển nhanh nhất có thể trong khi vẫn cảnh giác xung quanh.

Anh đã chú ý đến vài người từ nãy rồi. Họ âm thầm theo dõi một cách chuyên nghiệp. Không rõ vị trí bị lộ ra từ khi nào. Tuy nhiên, chắc chắn rằng vòng vây đang dần bị thu hẹp.

「Khẩn trương lên. Cẩn thận trong bước đi.」

Tsushima giục Holy trong khi tăng tốc di chuyển.

Chỉ còn chưa đầy 30 phút nữa là chuyến tàu hai người họ phải lên sẽ khởi hành.

Ba nhóm đang truy đuổi họ từ phía sau, hòa vào đám đông và dồn ép cả hai.

Chắc chắn có ai đó đang quan sát họ từ vị trí thuận lợi. Tsushima ngước mắt lên và nhìn quanh ga.

Camera giám sát lắp trên các cột trụ và dầm kim loại kéo dài trên đầu lọt vào tầm mắt anh.

「Ở đó à. Có vẻ dù có làm gì thì cũng bị dồn vào đường cùng.」

Những kẻ truy đuổi dần hành động lộ liễu như lũ chó săn. Chúng cố tình để cho Tsushima nhận ra để dồn ép anh. Có lẽ người phụ trách việc tiêu diệt là kẻ khác.

Tsushima đưa Holy qua cổng soát vé. Ngay sau đó, những kẻ truy đuổi quay gót và biến mất trong đám đông.

Thay phiên.

Họ đã bí mật "đổi ca" những đồng đội được sắp xếp trong ga.

Chắc chắn có nhóm khác đang theo dõi ở gần. Tsushima lướt qua một lượt và nhận thấy nhiều người đang theo dõi anh. Ánh mắt của họ xuyên qua đám đông, hướng thẳng vào Tsushima.

「Đã điều tra trên tàu chưa?」

Ngay khi thấy Tsushima, họ tiến về phía anh. Tsushima quay đi và bỏ sang đường khác như bình thường.

Đi ngang qua một cửa hàng, anh dựa người vào cánh cửa màu bạc nơi nhân viên dọn vệ sinh bước ra. Đó là cửa đi của nhân viên.

Nhẹ nhàng mở cánh cửa nhôm, Tsushima bước vào một hành lang đơn điệu. Anh dừng bước khi cảm thấy một sự hiện diện phía cuối lối đi.

Người xuất hiện ở cuối hành lang chỉ là một nhân viên bình thường. Tsushima nhanh chóng điều chỉnh lại nhịp di chuyển. Người nhân viên tỏ ra bối rối khi nhìn Tsushima bước tới.

「Xin lỗi nhưng đây là lối đi dành cho nhân viên.」

Người nhân viên nói bằng tông giọng hối lỗi nhưng Tsushima mặc kệ anh ta và thu hẹp khoảng cách. Sau đó, với tốc độ không thể tin được, Tsushima quật ngã người nhân viên khiến anh ta bất tỉnh.

Tsushima nhẹ nhàng đặt người nhân viên xuống sàn và mở bộ đàm gắn trên ngực anh ta.

「Phát hiện đối tượng khả nghi. Hành lang 3-4 dành cho nhân viên gần lối vào. Yêu cầu hỗ trợ.」

Sau khi nhận phản hồi từ bộ đàm hơi nhiễu sóng, Tsushima lại dẫn Holy về phía trước. Phía sau lưng, anh nghe thấy tiếng cửa mở thô bạo. Đó là những kẻ truy đuổi.

Không nhìn lại, Tsushima rẽ vào ngách gần nhất. Có lý do cho việc anh quay lưng lại với kẻ địch.

Những kẻ truy đuổi rút súng lục từ trong túi ra để chuẩn bị xử lý mục tiêu. Đúng lúc đó, nhân viên hỗ trợ từ lối đi khác lao vào thế chỗ Tsushima.

「Đã phát hiện kẻ khả nghi! Giữ khoảng cách!」

Đúng như Tsushima mong đợi. Từ đây, anh có thể nghe thấy giọng nói của nhân viên đang giao tiếp với nhau. Khi thấy một nhân viên đã bị hạ gục, có vẻ như họ sẽ nghiêm túc đối đầu với những kẻ truy đuổi.

Điều này sẽ giúp Tsushima tiết kiệm cả đống thời gian. Anh đi theo bản đồ tòa nhà đã in sâu trong đầu đến một căn phòng nào đó.

Tsushima đốt ổ khóa trên cửa căn phòng.

「Được rồi. Cô sẽ lên chuyến tàu mà tôi sắp đặt. Tận dụng đám đông càng nhiều càng tốt. Được chứ?」

Sau khi hướng dẫn Holy, Tsushima đưa cho cô một tấm vé. Theo như kế hoạch, điểm đến là thủ đô của Barga.

Holy cầm lấy tấm vé và gật đầu. Sau đó, Tsushima bỏ chạy, tiếng bước chân của anh vang vọng. Bóng lưng anh xa dần, mờ dần rồi biến mất vào căn phòng vừa được mở.

***

Binh lính của sư đoàn bốn vẫn truy đuổi nhóm Tsushima kể từ khi họ mất dấu ở lối đi dành cho nhân viên. Không có camera giám sát nào được lắp đặt ở lối đi của nhân viên. Đương nhiên, Tsushima biết điều này khi chọn đường.

Tại phòng chỉ huy, trong khi liên lạc với đội hành động, đội chỉ huy đang tổng hợp hình ảnh chất lượng kém từ các camera giám sát. Sau khi kiểm tra cấu trúc của lối đi dành cho nhân viên, họ bố trí sẵn các đội hành động ở lối ra.

Nhờ phán đoán đó, đội hành động nhanh chóng phát hiện ra Holy.

Cùng một số tạp âm, tín hiệu từ hiện trường nhanh chóng chuyển đến đội chỉ huy qua sóng vô tuyến.

『Đây là đội C, xác nhận mục tiêu. Chúng tôi sẽ đuổi theo.』

「Đã hiểu. Đừng giết vội. Hãy dẫn đến chỗ vắng vẻ.」

Không có sự do dự trong giọng điệu lạnh lùng của những người đàn ông đó.

「Hãy xác định vị trí của người hộ tống. Hắn ta có lẽ vẫn còn ở trong ga.」

Giọng của người chỉ huy vang lên trên bộ đàm.

『Đây là đội F. Đã xác nhận người hộ tống. Hắn đang di chuyển theo hướng khác với mục tiêu.』

「Đã hiểu. Theo dõi nhưng không được buông lỏng cảnh giác. Nếu hắn tiếp cận mục tiêu, hãy giết hắn.」

Đội F đáp lại mệnh lệnh của chỉ huy một cách ngắn gọn và bắt đầu theo dõi Tsushima.

Mặc dù chỉ còn vài phút nữa là tàu khởi hành nhưng Tsushima vẫn đang đi về hướng khác. Việc họ tách thành hai nhóm và hành động của Tsushima làm cho người chỉ huy cảm thấy không thoải mái.

「Có gì đó hơi lạ.」

Người chỉ huy thắc mắc và nhìn lên. Trước mặt anh là hình ảnh từ camera giám sát của nhà ga.

Hình ảnh thô kệch trên màn hình là một người đàn ông mặc áo khoác đi giữa đám đông. Người chỉ huy nhìn chằm chằm vào anh ta một lúc rồi đột nhiên nhận ra điều gì đó.

Đặc điểm trong phong cách đi bộ hơi khác. Chuyển động của Tsushima luôn toát ra vẻ thờ ơ, ánh mắt của anh cũng thận trọng một cách kỳ lạ.

Tuy nhiên, Tsushima trên màn hình lại không có thứ đó. Người chỉ huy mở bộ đàm và hét lên.

「Đội F. Đó là người khác!」

Cùng lúc tiếng hét của người chỉ huy vang lên, "người" mặc quần áo của Tsushima đột nhiên ngã gục tại chỗ. Cả nhà ga dần văng vẳng những tiếng ồn, dòng người bắt đầu tránh xa ra, để lộ một khoảng trống lớn. Người chỉ huy không thể tin vào mắt mình khi vào Tsushima.

Rõ ràng nó bị buộc phải "ăn" rất nhiều. Lớp biểu bì của "sinh vật" từng là Tsushima dần dần bong ra và một ánh sáng xanh xuất hiện. Bên dưới dần lộ rõ, đó là một con búp bê kim loại mô phỏng theo bộ xương người.

Búp bê cải trang - một trong những công cụ phức tạp được tạo ra bằng cách kết hợp rất nhiều code. Nó cực kỳ đắt tiền và hiếm khi xuất hiện ở nơi công cộng.

「Mẹ kiếp bọn "tín sứ"!」

Tên chỉ huy hét lên với sự kinh tởm.

Chắc chắn bọn chúng đã chuẩn bị cho chuyện này ngay từ đầu.

Tên chỉ huy cay cú thông báo qua radio:

「Đội F! Ngừng truy đuổi! Cẩn thận bị tấn công bất ngờ khi rút lui.」

Sư đoàn bốn lẽ ra đang chuẩn bị cho cuộc tấn công, nhưng thành ra họ lại chỉ là con rối trong vở kịch mà Tsushima tạo nên. Tên chỉ huy trở nên thiếu kiên nhẫn trước tình huống này.

Tuy nhiên, các báo cáo từ được gửi đến hiện trường càng làm tăng thêm sự thiếu kiên nhẫn của anh.

『Mục tiêu đã lên tàu. Chúng tôi nên làm gì?』

「Khả năng cao là đồng đội của cô ta đang ẩn nấp ở xung quanh. Tất cả các đội tập trung theo dõi gần mục tiêu. Mọi người lên tàu. Đừng để chúng trốn thoát.」

Tên chỉ huy ra lệnh một cách dứt khoát khi nhìn chằm chằm vào Holy trên màn hình.

Theo lệnh, đội truy đuổi nhảy lên tàu ngay trước khi tàu khởi hành. Hơn 20 người ngay lập tức lên tàu, bao vây Holy.

Tàu khởi hành đúng giờ theo thông báo bên trong nhà ga. Tất cả các đội truy đuổi đều cảnh giác nghiêm ngặt và báo cáo với chỉ huy qua radio.

『Tàu đã khởi hành. Chúng tôi sẽ bắt đầu hành động.』

Nhận được tín hiệu từ cấp dưới, người chỉ huy nín thở quan sát từng chuyển động của họ.

Có các phòng riêng bên trong tàu. Tiếng bước chân thô cứng của những người đàn ông chậm rãi bước đi vang lên dọc hành lang chung. Tất cả đều tụ tập trước một căn phòng. Không còn nơi nào để trốn thoát nữa.

Ngay sau khi ra hiệu, tất cả tức tràn vào phòng. Tiếng súng được lắp ống giảm thanh vang lên liên hồi.

Sau khi tiếng súng dừng lại, một khoảng lặng tràn ngập trong phòng. Âm thanh của thứ gì đó được nhặt lên tạo một cảm giác lo lắng trong lồng ngực người chỉ huy. Và nỗi lo sợ đó sớm trở thành hiện thực.

『Bị lừa rồi. Đây cũng là mồi nhử.』

Nghĩ đến việc con búp bê ngụy trang được bố trí trong phòng riêng trên tàu khiến người chỉ huy đập bàn một cách thô bạo.

「Toàn quân, rút lui! Công việc của chúng ta kết thúc ở đây. Tôi sẽ giao phần còn lại cho hắn.」

Người chỉ huy liếc nhìn những đồng đội của mình trong phòng. Sau đó, hắn nhìn lên bầu trời với vẻ chán ghét và lẩm bẩm.

「Mặc dù mình cũng chẳng muốn nhờ đến hắn tí nào…」

Truyện Chữ Hay