Lời thề hiệp sĩ

chương 1.2

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau khi lái xe được vài giờ, Tsushima nhìn thấy một ngôi nhà nằm sâu trong đồng cỏ. Mặt trời bắt đầu lặn, trên con đường tiến vào nông trại, chiếc xe lắc lư khiến Holy tỉnh giấc.

Cô dụi mắt ngái ngủ, ngồi dậy và nhìn ra ngoài cửa sổ trống rỗng.

「Hả? Anh đang đi đâu vậy?」

「Tôi đã tìm được một nơi tá túc qua đêm.」

「Chỗ tá túc?」

Nhìn ra đồng cỏ trống trải, Holy nghiêng đầu. Cô sau đó đứng hình khi nhìn thấy phía trước là một tàn tích bỏ hoang.

「Eh? Không lẽ nào đây là chỗ qua đêm mà anh nói?」

「Đúng phần "không lẽ nào" rồi đấy.」

Khi họ dừng lại trước khu tàn tích, Tsushima xuống xe trước, để lại Holy há hốc mồm nhìn vào tòa nhà.

Những tàn tích như vậy không phải là hiếm ở khu vực phía bắc, nơi đã được sáp nhập vào Đế quốc Barga. Nơi này còn sót lại nhiều vết hằn của cuộc chiến. Nhìn vào những tàn tích của chiến tranh với vẻ chán nản, Tsuhima tiến đến đống đổ nát.

Phía trước lối vào cỏ mọc um tùm, nhưng trái ngược với vẻ ngoài, các cây cột và công trình kiến trúc khác dường như vẫn nguyên vẹn. Chỉ cần nó không sụp đổ thì ở lại một đêm trên khu vực đầy tuyết này cũng không vấn đề gì.

Tsushima nhìn quanh nhà để xác nhận không có bất kỳ dấu hiệu nào của những kẻ truy đuổi. Kiểm tra một lượt anh báo cho Holy rằng nó an toàn.

「Ổn rồi.」

Holy đang ngồi ở ghế phụ với vẻ mặt như không muốn xuống xe. Cô ngẩng đầu nhìn căn nhà trống trải trước mặt và lẩm bẩm.

「Này, có muộn một chút cũng được, sao không tìm một chỗ nào tử tế một chút?」

「Quân đội chính quy của Đế quốc đang hành động. Nếu bất cẩn sử dụng quán trọ trong thị trấn, chúng sẽ đánh hơi ra ngay. Do đó, một tàn tích có thể tự do sử dụng là tốt nhất. Đây là phán đoán của tôi.」

「Vấn đề không phải ở chỗ có được tự do sử dụng hay không.」

Tsushima cố giải thích êm đẹp cho Holy khi cô vẫn lo lắng và không muốn rời khỏi ghế phụ.

「Ít nhất tốt hơn nhiều so với cắm trại ngoài trời.」

「Đối tượng so sánh chẳng phù hợp gì cả... Chả phù hợp gì cả...」

Dù càu nhàu nhưng Holy vẫn miễn cưỡng bước ra khỏi xe. Cô bám chặt vào lưng Tsushima khi dẫm lên bãi cỏ.

Bên trong tàn tích đẹp hơn những gì hai người mong đợi. Một số đồ đạc vẫn còn sót lại. Bước trên sàn nhà phát ra tiếng cót két, Tsushima quan sát mọi thứ từ trần đến sàn nhà.

「Tốt hơn một chút so với những gì tôi tưởng tượng.」

Trốn phía sau lưng Tsushima và bước một cách sợ sệt, cô vẫn nói một cách chắc chắn.

Tsushima chỉ vào chiếc ghế sofa bị bỏ lại trong phòng khách và nói với Holy:

「Tạm nghỉ ở đó đi. Tôi sẽ kiểm tra các phòng khác.」

「Không. Đừng bỏ tôi một mình ở một nơi kinh khủng như thế này.」

Holy cộc cằn trả lời lại. Quả thực, ánh tà dương từ phương tây sẽ sớm tắt. Căn phòng giờ tối đến mức không thể nhìn thấy gì trừ khi căng mắt ra. Nếu ai đó có nói sợ thì cũng chẳng thể trách được.

Mặc dù Holy vẫn giữ thái độ bình tĩnh nhưng rõ ràng cô ấy đang sợ hãi.

Tsushima miễn cưỡng nắm lấy tay Holy và đặt lên lưng mình.

「Không có ý gì đặc biệt đâu nhưng đừng rời xa tôi đấy.」

「H-hiểu rồi.」

Holy sợ hãi đến mức nghĩ đây là một ngôi nhà ma khi cô cứ bám lấy Tsushima khi hai người đi kiểm tra tầng một và tầng hai. Mỗi lần mở cửa, Holy đều nhắm tịt mắt lại và nói: "Khi nào mở cửa, hãy ra hiệu cho tôi!". Phản ứng thái quá này của cô chỉ khiến Tsushima cảm thấy phiền phức.

Cuối cùng sau khi kiểm tra tất cả các phòng, hai người họ ngồi nghỉ ở phòng khách trước đó. Bên ngoài, trời đã tối đen như mực.

Tsushima đưa cho Holy chiếc chăn anh ấy tìm thấy trong phòng ngủ.

「Cảm ơn.」

Holy ngoan ngoãn nói và nhận lấy cái chăn. Cô hơi run nhưng sau đó cuộn tròn trên ghế sofa. Tsushima đến bên cửa sổ nơi ánh trăng soi rọi và hướng mắt ra bên ngoài.

Nhìn vào tấm lưng của anh, Holy gọi anh ấy với vẻ lo lắng.

「Này, sao anh không nghỉ một chút đi?」

「Không sao. Tôi sẽ nghỉ ngơi khi cần.」

「Nói vậy chứ anh đã không ngủ hơn một ngày rồi. Sẽ là vấn đề lớn nếu anh gục ngã trong các tình huống khẩn cấp đấy.」

Đây là lo lắng của Holy. Tsushima hiểu được điều này nhưng anh ấy vẫn không thay đổi.

「Nếu kẻ thù biết vị trí của chúng ta, chúng sẽ tấn công vào ban đêm. Lần trước giao chiến trực diện chúng đã thua. Lần này, khả năng cao chúng sẽ chuyển sang tấn công bất ngờ. Màn đêm là thứ hoàn hảo cho một cuộc tấn công bất ngờ như vậy.」

「Anh thận trọng quá nhỉ.」

「Công việc mà.」

Tsushima như biến thành con người khác khi nói điều này và hướng ánh mắt về phía Holy. Ngạc nhiên thay, cô ấy không hề có sự thù địch hiện hữu trên khuôn mặt. Đôi mắt cô nhìn xa xăm như đang nhớ lại điều gì đó.

Holy có vẻ mặt lơ đễnh, pha chút e ấp, mong manh của người thiếu nữ. Vì lý do nào đó, khi nhìn vào gương mặt ấy, Tsushima nhớ đến cô gái trong ký ức của anh.

Cả ngoại hình lẫn tính cách không có lấy một điểm chung. Ấy thế mà hình ảnh cô gái vừa vụt qua tâm trí anh sao lại giống với Holy đến kỳ lạ. Tsushima khẽ tặc lưỡi.

Không biết cảm xúc của Tsushima nên Holy nói với anh bằng giọng điệu khá thoải mái.

「Nè, tôi có thể hỏi vài thứ không?」

Cô liếc nhìn Tsushima. Tsushima gật đầu đáp lại trong khi vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.

「Anh đã nói mình là một "tín sứ" cấp bảy nhỉ.」

「Ah. Cấp bảy theo chuẩn quốc tế.」

「Anh nói dối phải không? Cấp bảy chỉ là những "tín sứ" bình thường. Rõ ràng là anh khác biệt so với họ.」

Holy bĩu môi với vẻ bất mãn. Cô cảm thấy như mình bị lừa. Tsushima chỉ đơn giản nói ra sự thật.

「Tôi chưa tham gia kỳ thi nào cấp cao hơn và tôi cũng không có ý định làm như vậy. Vốn dĩ ở thành phố độc lập Elbal nhiều "tín sứ" cũng đã tham gia Chiến tranh độc lập. Ít nhất kinh nghiệm thực chiến của tôi nhiều hơn đa phần những kẻ còn non tay ở quốc gia này.」

「Vậy anh thuộc kiểu thực chiến à?」

「Kiểu kiểu vậy.」

Holy có vẻ cũng hài lòng với lời giải thích đó và với một tiếng "Hmm" nhẹ nhàng.

Các "tín sứ" được xếp cấp độ theo khả năng của họ. Đánh giá xếp hạng là tuyệt đối từ một đến mười, số càng cao thì thứ hạng càng cao. Vùng trung tâm của phân bố từ cấp năm đến bảy. Ở trên cấp tám được coi là những "tín sứ" có năng lực.

Tuy nhiên, những năm gần đây, bậc đánh giá dành cho "tín sứ" đã mở rộng lên trên cấp 10. Có một hệ thống xếp hạng đặc biệt, trong đó các cá nhân được xếp hạng từ 11 đến 13 dựa trên khả năng tương đối của mỗi người.

Hạng đặc biệt là một danh hiệu chỉ có thể được trao cho những "tín sứ" có khả năng vượt ngoài tầm hiểu biết của nhân loại [note57991]. Trên thế giới chỉ có hai người đã đạt đến cấp bậc cao nhất - cấp 13.

「Theo quan điểm của tôi, chắc anh ở khoảng cấp chín.」

Nói xong, cô mấp máy miệng như thể định nói thêm gì đó. Khác với lúc trên xe, cô ấy khá hoạt ngôn.

「Anh có nói những "tín sứ" có thể tự mình thực hiện được hầu hết mọi thứ miễn nó có thể giải thích qua khoa học. Nói cách khác, họ cũng không thể làm bất cứ điều gì mà khoa học chưa giải thích được. Nhưng kỹ năng của anh hơi xa rời thực nghiệm nhỉ, có lẽ nào anh là một người có tài năng không?」

「Cô hiểu chi tiết một cách kỳ lạ đấy. Tôi tưởng Barga là một quốc gia có tư tưởng bài xích các "tín sứ"?」

「Thứ này có trong giáo dục phổ thông mà? Mà... cũng có nhiều chuyện xảy ra.」

Holy đáp lại nhưng lại lảng tránh những chỗ quan trọng. Cảm nhận được điều này, Tsushima cố lảng tránh đào sâu thêm.

「"Tín sứ" cũng không phải toàn năng kể cả khi có lý thuyết khoa học hậu thuẫn. Họ không thể làm bất cứ điều gì trừ khi kỹ năng và cảm quan về code của họ cho phép.」

「Code?」

Holy bối rối hỏi lại. Có vẻ như kiến thức duy nhất cô ấy biết được là phần tổng hợp thông tin cô ấy nghe được ở đâu đó.

Miệng của Tsushima tự động trả lời nên anh không còn cách nào khác ngoài giải thích cho Holy.

「Code giống như một câu thần chú được tổng hợp trong não. Sau khi lý giải được lý thuyết khoa học, thông qua code, vận dụng nó như thế nào là ở khả năng của não. Dĩ nhiên có các đoạn code công khai nhưng hầu hết những "tín sứ" đều có code của riêng họ. Code càng đơn giản thì càng mất ít thời gian để thực thi và càng ít gánh nặng. Đó là lý do tại sao cần phải có cảm quan về code.」

「Heeeeeh~. Ra là vậy.」

Rốt cuộc cô đang cảm phục hay đang cố cười nhạo tôi vậy?

Holy phát ra âm thanh ngu ngốc rồi bình thản ngáp một cái. Tsushima quan sát cô ấy và nhướn mày.

「Nếu buồn ngủ thì đi ngủ đi.」

「Không sao đâu. Hãy để tôi nói chuyện với anh thêm một lúc nữa. Nếu bây giờ tôi đi ngủ, tôi sẽ gặp ác mộng.」

Holy nheo mắt nhìn vào hư không và trở mình trên ghế sofa.

Quả thực, đêm kinh hoàng đó mới xảy ra. Việc cô ấy nói quá nhiều có thể là dấu hiệu của sự lo lắng. Có một ai đó đồng hành cũng là một liều thuốc cho trái tim cô.

Tsushima và Holy nhìn nhau, ánh mắt cô nhìn anh như muốn thúc giục.

「Anh đã nói đây không phải lần đầu tiên anh đến đất nước này.」

「À. Tôi đến đây vài lần vì công việc.」

「Là khi nào thế?」

Khi bị hỏi một câu hỏi trực tiếp như vậy, vẻ mặt của Tsushima trở nên nghiêm trọng. Nhưng trong căn phòng thiếu ánh sáng như vậy, Holy không thể nhìn rõ vẻ mặt của anh ấy. Đôi mắt ngây thơ của Holy đang nhìn thẳng vào Tsushima.

Sau một thời gian dài, anh mới lại được nhìn thấy đôi mắt thuần khiết như vậy. Tsushima cảm nhận được thứ cảm xúc đang dâng trào trong tim mình. Anh nhớ về mảnh ký ức bản thân đã chôn giấu, nhớ về một mùi hương thơm ngát.

Để xóa đi cảm giác bối rối này, Tsushima chậm rãi với tay lấy điếu thuốc. Tuy nhiên, trái ngược với sự mong đợi của anh, làn khói bốc lên từ điếu thuốc lại dần kéo anh về quá khứ.

Chắc chắn tình huống này gợi mình nhớ lại quá khứ. Tsushima bắt đầu nói những điều mà lẽ ra anh ấy sẽ không nói cho bất kỳ ai.

「Đã hơn mười năm trước. Tôi từng sống ở đất nước này. Tôi làm lính đánh thuê, chạy khắp các chiến trường theo lệnh của đế quốc. Khi đó, tôi thường ngủ trong đống đổ nát như thế này.」

Tsushima nhớ lại những ký ức đã qua. Tới giờ, anh đã trải nghiệm nhiều thứ, nhưng tất cả đều bắt đầu từ việc sống ở đất nước này.

Cách đối xử với mọi người, cách sống như một "tín sứ" và cách tiêu diệt kẻ thù.

Anh bình tĩnh khi hồi tưởng lại tuổi thơ gắn liền với máu. Trong môi trường mà sự sống được định đoạt như vậy thì đây hẳn là thứ quen thuộc với một đứa trẻ.

「Hơn mười năm trước à... khoảng trận tái chiếm Jabal phải không?」

「À. Tôi cũng tham gia vào cuộc chiến đó.」

「Lẽ nào là trận chiến giành độc lập của người Elbal?」

「Mà, cả trận đó nữa.」

Tsushima trả lời một cách mơ hồ.

Trận tái chiếm Jabal là một cuộc nội chiến quy mô lớn xảy ra giữa những "tín sứ" và chính phủ trong Đế quốc Barga 12 năm trước. Mặc dù quân nổi dậy do "tín sứ" chỉ huy đã giành được ưu thế trong một thời gian, nhưng cuối cùng bị chia bởi kẻ phản bội ẩn trong hàng ngũ và chịu thất bại nặng nề.

Những "tín sứ" còn sống sót đã ẩn náu ở trong và ngoài nước và tập hợp lại bốn năm sau đó. Đó là cuộc chiến mà các "tín sứ" đã chiến đấu chống lại cả thế giới vì nền độc lập của Elbal.

Trận tái chiếm Jabal được ghi chép trong sử sách như một cuộc chiến lớn, đóng vai trò như tiền đề cho cuộc chiến tranh giành độc lập.

「Vậy anh đúng là thuộc kiểu có kinh nghiệm thực chiến nhỉ.」

Holy thì thầm nhẹ nhàng trong căn phòng tối. Tsushima bật cười và nhún vai.

「Không phải chuyện lạ trong thế hệ của tôi.」

「Anh sinh ra ở đất nước này phải không? Còn gia đình anh thì sao?」

「Tôi là trẻ mồ côi chiến tranh. Tôi không biết cha mẹ ruột hay quê hương của mình. Tuy nhiên, tôi coi một người như chị gái mình.」

Khi Tsushima nói vậy, anh cảm thấy cơn đau như bị gai đâm vào tim mình. Đó là những ký ức vô cùng quý giá, nhưng đồng thời cũng là những ký ức mà anh không muốn nhớ lại.

Chắc chắn cảm xúc của Tsushima đã bộc lộ trên khuôn mặt anh ấy. Holy gọi anh bằng giọng quan tâm nhẹ nhàng.

「Đó là một người quan trọng với anh phải không?」

Khi cô ấy lẩm thì thầm điều đó, cô đang nắm chặt thứ gì đó trong lòng. Tsushima liếc nhìn cô ấy và thở ra một hơi nhẹ nhàng.

「Có lẽ đã từng là như vậy. Nhưng bây giờ tôi cũng không biết nữa.」

「Chuyện của anh mà. Sao lại không biết được?」

「Tôi muốn quên đi ký ức đó. Nhớ lại... chỉ khiến tôi đau đớn thôi.」

Holy rơi vào im lặng. Cô ấy cũng mơ hồ nhận ra ý nghĩa đằng sau lời nói của Tsushima.

「Xin lỗi, tôi hỏi chuyện thừa thãi rồi.」

Holy nhìn anh từ dưới tấm chăn, khẽ nói một cách yếu ớt. Trước lời xin lỗi chân thành và thái độ của cô gái vẫn hay nổi loạn với anh, Tsushima không khỏi bật cười.

「Không cần bận tâm đâu. Đó là ký ức tôi không thể nhớ được nếu chuyện như thế này không xảy ra.」

「Nhưng. Nhưng như thế thì sẽ rất cô đơn phải không.」

「Hả?」

「Thì tại ký ức về những người anh quan tâm sẽ dần biến mất phải không? Điều đó ắt hẳn sẽ đau đớn lắm.」

Dường như phần ký ức nào đó trong trái tim Holy đã đồng cảm với Tsushima.

Tôi không thích những câu chuyện quá cảm xúc. Tsushima thở ra khói và trả lời với giọng điệu vô cảm.

「Quên đi cũng quan trọng mà. Ký ức càng đau buồn thì càng có ảnh hưởng sâu sắc đến tương lai.」

「Đúng là người từng trải nhỉ...?」

「Tha cho tôi đi...」

Sau câu trả lời thẳng thừng của Tsushima, biểu cảm của Holy dịu lại. Sau đó, khi cô nhìn lên trần, cô thấy một ánh mắt buồn bã.

「Anh sẽ làm gì khi muốn nhanh chóng quên đi những ký ức đau buồn?」

「Gì đấy... Cô thất tình hay gì à?」

「Không phải thế.」

Holy phồng má lên nhìn Tsushima khi anh trêu chọc cô. Sau đó giọng điệu của cô trở nên nghiêm túc hơn một chút.

「Cũng có nhiều chuyện tồi tệ xảy ra với tôi trong quá khứ mà. Ít nhiều có lẽ không tệ bằng anh.」

Chắc hẳn cô ấy cũng không muốn kể về quá khứ của mình. Holy rúc sâu vào chăn và buông một tiếng thở dài, đủ lớn để Tsushima nghe thấy.

「Mà kể cả có một, hai lần thất tình sao có thể làm tôi suy sụp đến mức này được.」

「Bọn trẻ tầm tuổi cô cũng thường có rung động và lo âu về tình yêu mà. Thế nên tôi chỉ nghĩ cô cũng tương tự thôi.」

「Đó là phán đoán đầy kinh nghiệm của người từng trải à?」

Tsushima quay về phía cửa sổ nhìn ra ngoài hồi lâu trong khi miệng vẫn ngậm điếu thuốc. Sau đó, anh lặng lẽ thở ra làn khói. Trong khoảng không tĩnh lặng này, Holy nhẹ nhàng nở nụ cười.

「Trúng tim đen à?」

「Ai chả có thời như vậy.」

Chắc chắn Holy vừa nãy rất buồn ngủ nhưng cô ấy đột nhiên tỉnh dậy với vẻ mặt rạng rỡ. Con gái rất nhạy cảm với những câu chuyện về tình yêu.

Tsushima tỏ ra hơi khó chịu với cái nét thiếu nữ của cô.

「Anh có "ai đó" phải không?」

「Cô sẽ làm gì khi nghe câu trả lời?」

「Tôi chỉ tò mò thôi. Cứ nói đi. Một cô gái đang ở trong tình trạng suy sụp như thế này. Nếu không được nghe gì đó thú vị, tôi sẽ chán chết mất.」

Nghĩ lại cả ngày hôm nay, quả thật anh cần có một chút thời gian thư giãn. Tsushima đành nhượng bộ trước lời nói của Holy với vẻ bực bội.

「Cả công việc và cuộc sống cá nhân, một mình là đủ rồi. Con nít như cô không thể hiểu được đâu.」

「Heeeh~. Đồ ế. Dù khuôn mặt cũng đâu phải tệ. Mà, tôi đoán vấn đề là ở "bên trong". Anh hiểu không? B-Ê-N-T-R-O-N-G ấy.」

Holy nhân cơ hội này liên tiếp tung ra đòn tấn công. Tsushima không nói gì, chỉ trừng mắt nhìn cô với điếu thuốc vẫn còn trên miệng.

「Cái gì? Cô có hiểu là tôi đang có ý tốt không? Tôi khuyên thật, nếu không nữ tính hơn một chút cô sẽ chẳng hút được giai nào đâu.」

「Không phải chuyện của anh.」

Tsushima dập điếu thuốc và đi về phía Holy. Sau đó anh ấy túm lấy tấm chăn và trùm nó lên đầu cô.

「Ngủ đi. Mai còn đậy sớm.」

Holy khẽ kêu lên một tiếng rồi liếc nhìn Tsushima qua khe hở trên chăn.

Nhìn Tushima, cô dường như nhận ra rằng anh không tức giận mà chỉ đang cố làm tròn trách nhiệm. Cô cười thầm dưới chăn.

「Tôi cảm thấy mình đã hiểu thêm một chút về anh. Cảm ơn anh đã nói chuyện với tôi, Tsushima.」

Holy nói điều đó với Tsushima khi anh quay đi để cố che giấu cảm xúc của mình.

Người chưa bao giờ mong đợi sẽ được cảm ơn chỉ vì trò chuyện như Tsushima cau mày với vẻ khó chịu và lấy ra điếu thuốc mới.

Bên ngoài ngôi nhà bỏ hoang ấy, đâu đó vang vảng tiếng chim kêu.

Truyện Chữ Hay