Chương 13: Cuộc hội ngộ trắc trở (4)
Rienne chẳng thể tin nổi những gì đang diễn ra trước mắt.
[Rienne] “Rafit.”
Cô khó có thể kiềm chế sự bàng hoàng của mình, toàn thân cô run lên khi Rafit bắt đầu nói những lời vô nghĩa như chú của mình.
[Rafit] “Tạ ơn Chúa vì đã ban cho ta một nàng công chúa xinh đẹp như vậy làm vợ. Hy vọng rằng công chúa cũng sẽ hạnh phúc với người chồng là ta.”
[Rienne] “Không, mối quan hệ của chúng ta đã kết thúc rồi! Dù ngài có làm gì đi nữa thì điều đó cũng không thay đổi đâu, vậy nên, dừng lại đi!”
[Rafit] “Nàng sai rồi.”
Rafit nói với đôi mắt đỏ hoe.
[Rafit] “Nó sẽ thay đổi. Nàng sẽ là vợ ta.”
[Rienne] “…”
[Rafit] “Nếu đây là cách duy nhất để có được nàng, ta sẽ làm.”
Như thể anh ta đã bị mù quáng, tâm trí anh ta chỉ tập trung vào một thứ và một vật duy nhất. Đây không phải Rafit mà cô biết. Mặc kệ Rienne đang sốc thế nào, Rafit quay sang hỏi chú mình.
[Rafit] “Bao giờ buổi lễ bắt đầu?”
[Linden] “Chúng ta không cần chuẩn bị gì cả. Chỉ cần Đại tư tế vẫn còn ở đây thì buổi lễ bắt đầu lúc nào cũng được.”
[Rafit] “Vậy làm ngay bây giờ đi, ngay tại đây.”
[Linden] “Ý kiến hay đấy.”
Nghe vậy, Rienne hét lên.
[Rienne] “Ai muốn chứ! Ta sẽ không bao giờ…”
Rafit dùng tay bịt miệng cô.
[Rafit] “Ta sẽ thay mặt Công chúa thực hiện lời thề.”
[Rienne] “Ưmmmm”
Rienne giãy giụa, cố thoát khỏi sự kìm kẹp của anh ta.
[Rafit] “Bình tĩnh đi. Chỉ một lúc là xong rồi.”
Đại tư tế tiến đến chỗ hai người. Khi ông ấy rút cành nguyệt quế từ trong tay áo ra, cô đã thở không ra hơi nữa rồi.
[Rienne] “…”
Nhưng càng vùng vẫy, Rafit càng giữ chặt lấy cô. Mắc kẹt trong sự kìm kẹp của anh, cành nguyệt quế ngày càng gần, Rienne nhắm chặt mắt, cắn xuống lòng bàn tay của Rafit.
[Rafit] “Chậc…”
Rafit nhíu mày, nhưng tay anh ta vẫn không buông lỏng ra, ngay cả khi máu bắt đầu chảy.
… Làm ơn, buông ra.
Một cảm giác thất vọng đau đớn tột cùng đè nặng lên Rienne.
Cô ấy không thể tự mình giải quyết bất cứ điều gì.
Làm ơn.
Cả khi cô cảm tưởng mình sắp cắn mạnh đến vỡ quai hàm rồi, nhưng chỉ có một ít máu chảy ra từ lòng bàn tay anh ta.
Vị mặn tanh của máu lan ra trong miệng khiến dạ dày cô cồn cào.
Trong khi Rienne cúi đầu để đè cơn buồn nôn xuống, Đại tư tế nâng cành nguyệt quế lên và chạm vào đầu Rienne.
Nó khiến cô cảm thấy mình không khác gì một miếng thịt, mặc người xâu xé.
[Milrod] “Hỡi vị thần của sự khởi đầu, gốc rễ của trái đất, nước mắt của đại dương, LaJore Benushi Attika. Hôm nay, kể từ giây phút này, trước sự chứng kiến của Người, một đôi tình nhân sẽ bị ràng buộc bởi giao ước thiêng liêng đến hết cuộc đời –”
Ngay khi Đại tư tế bắt đầu tiến hành nghi thức kết hôn, đột nhiên một tiếng nổ rất lớn từ xa vang đến.
Bùm!
Tiếng động lớn đến nỗi làm rung chuyển cả cánh cửa đang đóng chặt, buộc tất cả mọi người phải dừng việc đang làm.
***
[Linden] “Tiếp tục đi!”
Sau một lúc, Linden tỉnh táo lại, thúc giục Đại tư tế hoàn thành buổi lễ. Đại tư tế bị giật mình, cúi người xuống nhặt cành nguyệt quế bị rơi xuống sàn.
Nhưng Rienne nhanh hơn một chút. Cô ấy với lấy cành nguyệt quế bằng chân của mình và kéo lại gần mình, nhưng Rafit đã nhận ra.
[Rafit] “Đưa nó cho ta.”
Rafit cuối cùng cũng chịu bỏ bàn tay đang bịt miệng cô xuống, thay vào đó anh ta cố gắng cướp lấy cành nguyệt quế khỏi cô.
Bùm!
Lại thêm một tiếng nổ nữa vang lên, thậm chí còn lớn hơn trước. Lần này họ không thể coi đó là việc nhỏ nữa rồi.
[Linden] “Chết tiệt! Cái quái gì đang diễn ra vậy? Ngươi, đi xem chuyện gì!”
Linden hét vào mặt một tên lính. Nhưng chả cần thiết phải làm vậy. Thậm chí không nhìn cũng biết được âm thanh đó đến từ ngay bên ngoài cửa chính.
Bùm! Bùm!
Tiếng nổ vang lên không ngừng.
Bùm! Thụp!
Một mảnh của chiếc cửa gỗ nặng nề rơi ra, và một chiếc rìu chiến khổng lồ thẳng đứng ghim trên vết nứt.
[Linden] “C… cái gì…”
Rắc!
Chiếc rìu bị rút ra, để lộ một vết nứt khá lớn – đủ để tiếng nói từ bên ngoài truyền vào rõ ràng.
[Black] “Mở cửa.”
Rienne mở to mắt từ lúc nào không hay.
Chỉ có một người duy nhất có giọng nói trầm và vang như vậy.
Là anh ấy… nhưng làm thế nào?
Người đàn ông đứng ở bên kia cánh cổng. Tuy không thể nhìn thấy anh, nhưng cô biết anh đang ở gần cô.
[Rienne] “Thủ lĩnh Tiwakan!”
Rienne gọi anh thật to, Rafit nhanh tay bịt miệng cô lại nhưng không kịp.
[Black] “Nàng ổn chứ?”
[Rienne] “Ưmmm…”
Rienne không thể trả lời.
Nhưng ít nhất tâm trạng cũng không còn bực bội nhiều như trước nữa. Cô có thể tận mắt chứng kiến người nhà Kleinfelder và vị Đại tư tế đang hoang mang và bất lực như nào.
[Phermos] “Họ có vẻ không muốn mở cửa cho lắm, Chỉ huy. Chúng ta phải tự thân vận động thôi.”
Theo sau giọng nói sôi nổi của Phermos, một lưỡi rìu lớn lại nặng nề giáng xuống.
Rắc! Rắc!
Cánh cửa gỗ cứng cáp được trang trí công phu đã bị chia làm đôi, nhưng vấn đề lớn nhất là điều sẽ diễn ra sau đó.
Khi cánh cửa biến mất, chẳng còn gì ngăn cách Tiwakan và họ nữa.
[Linden] “Chết tiệt!”
Linden lẩm bẩm chửi thề.
[Linden] “Ta phải mở cửa.”
Nhưng Rafit ngay lập tức phản đối.
[Rafit] “Chú!”
[Linden] “Chúng ta không còn lựa chọn nào khác. Không thể đối đầu với chúng được.”
Hôn lễ đã tan tành mây khói rồi. Suýt nữa thì buổi hôn lễ cưỡng ép này đã thành công nếu Tiwakan không dùng rìu phá cửa dinh thự.
[Linden] “Rời khỏi đây, Rafit. Không được để chúng thấy mặt cháu.”
[Rafit] “Cháu không thể! Cháu –”
[Linden] “Không có thời gian để tranh luận đâu. Tất cả các ngươi, mang Rafit ra khỏi đây.”
Rafit bị cưỡng ép kéo đi. Linden quay sang Rienne.
[Linden] “Có thể cô là một con đàn bà rẻ tiền nhưng ta biết cô không ngu, nên ta hy vọng cô đã hiểu được những gì cần làm. Nauk có trở thành bãi chiến trường hay không phụ thuộc cả vào mồm miệng của cô đấy.”
Thật là một lời đe dọa vô liêm sỉ, nhưng Linden rất tự tin. Ông ta biết Rienne chỉ mang theo Weroz đến dinh thự Kleinfelder là để tránh tai mắt của Tiwakan.
[Linden] “Nên nói năng cho cẩn thận.”
Linden búng tay ra hiệu cho tên lính bên cạnh mình. Tên lính nhận mệnh, cố gắng tránh lưỡi rìu và nâng chốt cửa lên.
[Phermos] “Ồ, có vẻ họ không muốn đánh nhau rồi.”
Phermos vừa cười toe toét vừa nói khi nghe thấy tiếng then cửa mở ra.
[Linden] “Xin hãy đặt rìu xuống. Chúng tôi đã mở cửa rồi.”
Bùm!
Đột nhiên, một cú đá như trời giáng đá thẳng vào cửa trước dinh thự Kleinfelder.
Bùm, Rầmm!
Sau đó, những mảnh vỡ của cánh cửa bị đẩy sang hai bên, nhường đường cho Black tiến vào.
***
… Tại sao?
Nhìn thấy người ấy, không hiểu sao nước mắt cô lại cứ tuôn rơi.
Có phải cô khóc vì hạnh phúc không?
… Nhưng cũng không thể nói rằng cô không hạnh phúc được. Khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt anh, cô cảm thấy nhẹ nhõm một cách kì lạ.
[Linden] “Ngọn gió nào mang ngài đến dinh thự của tôi thế?”
Linden có đủ can đảm để hỏi một câu như vậy.
[Linden] “Có rất nhiều cách tốt hơn để vào được dinh thự thay vì liều lĩnh phá cửa như một kẻ xấc xược và ngông cuồng đấy. Chỉ có những con chó hoang mới cư xử như vậy thôi.”
Ông ta xúc phạm không kiêng nể một ai.
[Black] “Công tước Kleinfelder.”
Rienne đang định khiển trách sự thô lỗ của ông ta thì Black đã cất lời trước.
[Black] “Ông cũng vậy thôi.”
Lời đó như tát vào mặt Linden khiến mặt ông ta tái mét.
[Black] “Một con chuột lẩn trốn trong hang của mình cũng không phải không ai biết đâu.”
[Linden] “Cái gì… Ta làm gì trong nhà của ta… không liên quan đến ngài. Ngài không có quyền can thiệp vào –”
[Black] “Nhà của ông, hang của ông, giống nhau cả thôi.”
Thình thịch.
Black tiến lên một bước.
Mặt Linden ngày càng tái nhợt. Black quả là một người đáng sợ, chỉ cần đi bộ thôi cũng đe dọa được Linden.
[Black] “Dù thế nào đi nữa, ngươi không nên cố gắng nhốt vợ sắp cưới của ta trong nhà.”
[Linden] “Gì… Ngài nói gì vậy...?”
Black tiến thêm một bước nữa.
Linden cố gắng lùi lại, nhưng cuối cùng lại rơi vào tư thế kì lạ, chỉ có phần thân trên ngả về phía sau. Nếu ai đó chạm nhẹ vào mắt cá chân ông ta thì ông ta ngã là cái chắc.
[Black] “Nàng có bị thương không?”
Black đột nhiên quay đầu lại và hỏi Rienne.
[Rienne] “Không… ta chỉ đến để gửi lời chia buồn. Ta không sao.”
[Black] “Ta sẽ tự kiểm tra.”
Thình thịch.
Black tiến một bước cuối cùng đến trước mặt Linden.
[Linden] “Hự!”
Bụp.
Linden mất cân bằng và ngã xuống khi cố lùi lại về sau.
[Lính] “Ôi trời!”
[Lính] “Công tước!”
Những tên lính ngay lập tức lao đến, muốn đỡ ông ta dậy nhưng họ lại không dám làm vậy.
Black đứng quá gần.
Anh nhìn xuống Linden như thể ông ta là một con kiến và anh đang cân nhắc có nên nghiền nát con kiến dưới chân không hay chỉ đi ngang qua nó.
[Black] “Đừng quên.”
Đừng bao giờ chống đối và đừng bao giờ đóng cửa với ta.
***
Sau khi đưa ra lời cảnh báo khó quên, Black quay lại đối diện với Rienne.
[Black] “Ta đến để gặp nàng.”
[Rienne] “… À.”
Đó là lý do duy nhất Black đến dinh thự Kleinfelder.
[Black] “Chúng ta trở về nhé?”
[Rienne] “Vâng.”
Rienne đi đến trước mặt Black. Black lặng lẽ nắm lấy bàn tay của cô.
[Rienne] “Quay về thôi.”
Cô muốn rời đi càng nhanh càng tốt.
Những gì nhà Kleinfelder vừa làm với cô thực sự đáng sợ, nhưng cô lại chỉ có thể chịu đựng và che đậy việc làm tàn nhẫn ấy.
Nếu lộ ra Rafit đang trốn ở đây, cố gắng ám sát Black hay anh ta đã ép buộc Rienne kết hôn với mình bằng vũ lực vì không bỏ được cô, cuộc chiến sẽ nổ ra. Nauk sẽ bị xé làm đôi và tràn ngập trong biển máu.
Rienne không thể để điều đó xảy ra.
[Rienne] “Ta đã làm hết những điều cần làm ở đây rồi. Không cần ở lại lâu hơn nữa.”
Nhưng, như mọi khi, Tiwakan biết nhiều hơn Rienne nghĩ.
[Phermos] “Về sao?”
Phermos cười nhếch mép và đẩy cặp kính kì dị của mình lên.
[Phermos] “Việc gì phải gấp? Tại sao chúng ta không tham quan dinh thự Kleinfelder một vòng nhỉ? Đây là nơi giàu có nhất ở Nauk mà – đã đến rồi thì nên uống một tách trà chứ. Thủ lĩnh của bọn tôi sẽ sớm đồng cai trị Nauk, nếu để chúng tôi rời đi mà không đón tiếp thì không phải đầu óc gia chủ có vấn đề nghiêm trọng sao?”
Linden, đột nhiên trở thành người có vấn đề về đầu óc, rất tức giận. Ông ta định mở miệng phản bác nhưng Phermos không cho ông ta cơ hội.
[Phermos] “Và nhìn này, thật tuyệt làm sao, Đại tư tế cũng ở đây. Đã có mặt đầy đủ rồi thì tại sao chúng ta không thảo luận luôn về quá trình tổ chức đám cưới nhỉ? Ngài nghĩ sao, chỉ huy?”
Vị Đại tư tế sẽ không rời ngôi đền mà không có lý do, Phermos rất tò mò tại sao vị ấy lại ở trong dinh thự nhà Kleinfelder.
[Rienne] “Chúng ta có thể làm điều đó sau được không?”
Nói rồi, Rienne nắm chặt tay Black hơn. Black vốn đang nhìn Phermos lập tức quay sang nhìn cô.
Rienne nghiêng đầu về phía anh, cố gắng bày ra vẻ mặt đáng thương nhất có thể.
[Rienne] “Ta muốn quay về ngay bây giờ. Ta mệt.”
Trước khi anh ấy phát hiện ra sự thật.
Rienne ngả người vào Black với vẻ mặt tuyệt vọng. Cô cảm giác cơ bắp anh chợt căng thẳng dưới lớp áo.
[Rienne] “Quay về thôi. Cùng nhau.”
Trước khi anh quyết định xé xác Nauk.
Nếu có thể ngăn chặn điều đó, cô sẵn sàng làm nhiều thứ hơn cả việc ôm anh.
[Black] “…”
Hơi thở của Black nhẹ nhàng phả vào trán cô.
Thật khó tin, nhưng khi dựa vào anh, Rienne cảm thấy vô cùng an toàn. Dù cô có đè lên người anh bao nhiêu sức nặng, lồng ngực anh vẫn như một bức tường. Trong vòng tay của anh, cô cảm thấy thoải mái và được chở che.
[Black] “Thật kì lạ.”
[Rienne] “Sao cơ…?”
Black nhìn xuống Rienne, giọng anh trầm như đang thì thầm.
[Black] “Ta biết nàng đang giấu ta điều gì đó, nhưng ta không muốn tranh luận với nàng.”
[Rienne] “…”
… Tất nhiên anh ấy sẽ biết, chỉ là sớm hay muộn thôi.
Tình huống quá đáng nghi và cô cũng không nghĩ việc nói rằng mình đến để gửi lời chia buồn sẽ giải thích được mọi thứ. Vì vậy, khoảnh khắc này cũng không bình thường đối với Rienne cho lắm.
Thật kì lạ khi cô cảm thấy yên tâm với sự có mặt một người đàn ông không tin tưởng mình.
[Black] “Nếu nàng muốn trở về, vậy thì đi thôi.”
Black vòng tay qua eo Rienne, nhưng có cảm giác như anh đang cố đỡ cô hơn là ôm lấy cô.
Nhưng Rienne không để ý rằng Black đã quay đầu lại và nói chuyện với Phermos.
[Black] “Ngươi ở đây và giải quyết tình hình. Giải quyết cả vụ Đại tư tế nữa.”
Phermos gật đầu như thể anh ta chỉ đợi Black nói những điều này.
[Phermos] “Tất nhiên rồi, chỉ huy. Tôi sẽ không làm ngài thất vọng.”
Đoàn tùy tùng chia ra nhanh chóng, một phần sẽ hộ tống Black trở về lâu đài, phần còn lại sẽ cùng Phermos hoàn thành nhiệm vụ.
________________________
Nhân dịp năm mới team tặng mọi người 3 chap mới. Chúc mọi người năm mới vui vẻ nha!