Chương 12: Cuộc hội ngộ trắc trở (3)
[Rafit] “Nàng không nghe những tin đồn về hắn ta sao? Mọi người bảo hắn thích đàn ông chứ không phải phụ nữ đấy?”
Những lời Rafit nói khiến cô nghi ngờ.
Anh ta thích đàn ông sao? Thật nực cười.
Rienne vẫn còn nhớ cái cách mà anh hôn cô. Anh ta sẽ chẳng hôn cô như thế nếu không khao khát cô ở một mức độ nào đó. Những lần cô miễn cưỡng hôn Rafit là minh chứng cho điều đó. (1)
Đó chỉ là những tin đồn vô căn cứ.
Chắc chắn là như vậy.
[Rienne] “Sao ngài lại nói vậy?”
Rafit nhìn cô với ánh mắt nghiêm trọng.
[Rafit] “Nàng đã lên giường với hắn ta rồi sao?”
[Rienne] “Ngài Kleinfelder.”
Rienne xiết chặt tay. Dù là chú hay cháu thì cái nhà này cũng toàn những kẻ độc mồm.
[Rienne] “Nếu ngài còn nói chuyện như vậy nữa ta sẽ nổi giận đấy. Tại sao ta phải nói cho ngài biết ta và vị hôn phu của mình đã lên giường chưa cơ chứ?”
[Rafit] “Sao nàng có thể gọi tên thô tục đó là hôn phu cơ chứ?”
[Rienne] “Hãy rời khỏi Nauk. Vì ta tôn trọng gia đình Kleinfelder nên ta sẽ kiềm chế và cho ngài Weroz hộ tống ngài rời đi một cách an toàn. Ông ấy sẽ bảo vệ ngài rời khỏi Nauk an toàn. Hãy coi đó là quà chia tay của ta.”
[Rafit] “Rienne!”
Rafit không chỉ cứng đầu mà anh ta còn chậm hiểu nữa. Anh ta không thể hiểu nổi những điều Rienne đang nói.
[Rafit] “Ta không thể rời khỏi đây một mình và để nàng kết hôn cùng một người đàn ông khác được.”
[Rienne] “Ngài không còn lựa chọn nào khác đâu.”
Thay vì nổi giận, cô cố gắng thuyết phục anh ta rời đi.
Rienne muốn Rafit hiểu những điều cô đang cố gắng làm và vì sao anh ta phải rời đi. Nếu cô nổi giận ngay lúc này thì kiểu gì cũng sẽ có một cuộc chiến nổ ra. Giờ đây, cô chỉ cần cố gắng giải quyết mọi chuyện trong êm đẹp.
Khi nói chuyện, giọng cô vô cảm. Dường như có một khoảng cách vô hình giữa bọn họ.
[Rienne] “Ngài có thể làm được gì cơ chứ? Bắn một mũi tên khác sao? Ngài có biết việc làm của ngài đã gây ra những gì không? Người Tiwakan đã hoàn toàn thay thế công việc của binh lính trong thành và họ đang cố tìm ra kẻ tấn công trước hôn lễ. Họ đang cố tìm hiểu tất cả mọi thứ về Nauk. Chỉ vì một mũi tên bắn trượt mà giờ binh sĩ của Tiwakan ở khắp nơi trên đường phố. (2)
[Rafit] “Nàng không thể nói như vậy được. Chắc chắn mũi tên đó đã gây ra vết thương chí mạng cho tên khốn đó. Lúc này chắc hẳn Tiwakan đang…”
[Rienne] “Vết thương chí mạng? Đối với hắn đó dường như chỉ là vết thương ngoài da.”
[Rafit] “Vậy ta sẽ thử lại. Lần này chắc chắn sẽ thành công.”
[Rienne] “Người Tiwakan không phải lũ ngốc. Lần ám sát đầu tiên đã làm dấy lên sự cảnh giác của họ. Ngài sẽ phải đối đầu với họ trước khi mơ đến việc tấn công thủ lĩnh Tiwakan một lần nữa đấy.”
[Rafit] “…”
Cuối cùng, Rafit nghẹn họng. Anh ta là một kỵ sĩ. Dù không muốn thừa nhận nhưng anh ta biết Rienne nói đúng.
[Rienne] “Nếu họ biết được ngài là người đã bắn mũi tên đó thì người Tiwakan sẽ xóa sổ gia tộc Kleinfelder. Hãy chạy đi khi ngài còn có thể. Đó là cách duy nhất để Nauk được yên bình.”
[Rafit] “…”
[Rienne] “Giờ thì tạm biệt.”
Ngay khi Rienne quay đi và chuẩn bị mở cửa rời đi thì Rafit kéo cô lại và đóng sầm cánh cửa lại.
Rầm.
Lần đầu thấy đấy. Rafit chưa từng làm vậy trước mặt cô. Rienne cau mày nhìn anh ta.
[Rienne] “Ngài đang làm gì vậy?”
[Rafit] “Hãy… trả lời câu hỏi này trước.”
Khuôn mặt Rienne nhăn lại khi cô thấy biểu tình tuyệt vọng trên khuôn mặt anh ta.
Cô biết Rafit yêu mình chân thành. Vì tôn trọng tình cảm của anh ta nên cô đã luôn nhẫn nhịn.
[Rienne] “Gì vậy?”
[Rafit] “Nàng có yêu hắn ta không?”
[Rienne] “Cái gì cơ?”
Đối với Rienne đó chỉ là một câu hỏi ngớ ngẩn nhưng Rafit nhìn có vẻ nghiêm túc khi hỏi vậy.
[Rafit] “Hãy trả lời ta. Nàng đồng ý kết hôn cùng hắn vì nàng yêu hắn sao? Đó là lí do nàng rời xa ta sao?”
[Rienne] “Haaa…”
Rienne thở dài bực bội.
[Rienne] “Ta nghĩ câu hỏi đó không cần phải trả lời.”
[Rafit] “Trả lời ta!”
Rafit rơm rớm nước mắt.
Cỏ vẻ nếu cô không trả lời thì anh ta sẽ không để cô rời khỏi đây.
[Rienne] “… Ta chưa từng mong chuyện này sẽ xảy ra nhưng ta vẫn chưa thể nào quên được những người vô tội đã hi sinh trong cuộc chiến với Tiwakan. Ta sẽ không bao giờ quên.”
[Rafit] “Hãy trả lời vào trọng tâm đi. Nàng chắc chắn nàng không yêu hắn ta phải không? Nàng chấp thuận cuộc hôn nhân này bởi sức mạnh của hắn ta thôi phải không?”
Mỗi khi nghĩ về thủ lĩnh Tiwakan, Rienne nhận ra rằng mình không ghét anh ta. Thậm chí cô còn hứa sẽ khao khát anh ta nữa.
Nhưng cũng chỉ đến vậy thôi.
Điều đó không có nghĩa là cô có bất kì cảm xúc đặc biệt nào đối với anh ta chứ đừng nói là yêu. Sự nhún nhường của cô trong cuộc hôn nhân này khiến mọi thứ trở nên sai trái.
Với cách mà mối quan hệ của họ bắt đầu, không đời nào tình yêu có thể nảy sinh được.
Rienne nở nụ cười cay đắng.
[Rienne] “Đối với ta, không gì có thể quan trọng hơn Nauk. Dù phải chia tay với ngài hay kết hôn với một kẻ khát máu, ta sẽ làm tất cả mọi thứ để bảo vệ nó.”
Nếu ta phải chịu đựng thì ta sẽ chịu đựng.
[Rienne] “Hãy rời khỏi Nauk đi. Đó là mệnh lệnh.”
[Rafit] “…”
Trong lúc mặt Rafit vẫn còn đang tái nhợt vì những lời Rienne vừa nói, cô vòng qua người anh ta và đẩy cánh cửa rời khỏi phòng khách.
***
Nhưng đến dễ dàng không có nghĩa là đi cũng vậy.
[Rienne] “Ngài Weroz đâu rồi?”
Sau khi rời phòng khách, cô đến thẳng cổng Dinh thự Kleinfelder để gặp Weroz nhưng ông không ở đây.
Đột nhiên, Rienne có một dự cảm xấu. Cô hỏi một lính gác của nhà Kleinfelder về Weroz.
[Người gác cổng] “Thần không biết ạ.”
[Rienne] “Ngươi không biết sao? Nhưng ngài Weroz vừa mới ở đây mà.”
[Rienne] “Thần không thấy ngài ấy.”
[Rienne] “Cái gì…? Ngài Weroz!”
Rienne nhìn xung quanh trong khi gọi tên ông.
[Rienne] “Ngài Weroz!”
Nhưng dù cô gọi bao nhiêu lần thì cũng không có ai trả lời. Dự cảm lúc trước khiến cơn lo lắng trào dâng trong cô.
Đột nhiên cô nhận ra rằng mình đang ở một nơi nguy hiểm mà không có người hộ tống.
Mình phải ra khỏi đây.
[Rienne] “Mở cổng ra.”
Bình thường cô sẽ bảo lính gác đi tìm Weroz nhưng ngay lúc này cô chẳng thể làm được gì nhiều.
[Người gác cổng] “Thần được ra lệnh phải canh giữ cánh cổng này.”
Người gác cổng không hề nhúc nhích, cố chấp chặn đường Rienne. Dự cảm của cô đang trở thành hiện thực.
[Rienne] “Vậy là ngươi sẽ không để ta rời khỏi đây phải không?”
[Lính gác] “Thần không biết thưa Công chúa. Thần chỉ biết rằng mình được ra lệnh phải canh gác cánh cổng này chứ không phải mở nó ra.”
[Rienne] “Ngươi không biết ta là ai sao? Ta là Công chúa Rienne của Nauk và ta ra lệnh cho ngươi mở cánh cổng này.”
[Người gác cổng] “Thần đã nhận được mệnh lệnh trước đó rồi.”
Dù Công chúa là người ra lệnh nhưng câu trả lời của anh ta vẫn không hề thay đổi.
[Rienne] “Vậy thì tránh ra. Ta sẽ tự mở.”
[Người gác cổng] “Hừm…”
Nhìn thấy anh ta bắt đầu lung lay vì lời của mình, Rienne đưa ra lời cảnh cáo tới người gác cổng nhát gan.
[Rienne] “Nếu ngươi không tránh đường thì ngươi sẽ phải trả giá vì chống lại lệnh Công chúa. Hãy nhớ rằng nhà Kleinfelder không thể bảo vệ ngươi khỏi tất cả mọi thứ.”
Người gác cổng lưỡng lự một lúc nhưng cuối cùng anh ta vẫn nhường đường. Rienne bước qua anh ta, vươn tay mở cổng.
Nhưng đã quá muộn.
Rầm rầm!
Đằng sau cô, tiếng bước chân nặng nề vang vọng khắp sảnh. Đằng sau cô, Linden Kleinfelder và binh lính của ông ta đang tới gần.
[Linden] “Tránh xa khỏi cánh cổng đó nào Công chúa. Người thật ngu ngốc khi cố gắng mở cổng dinh thự của một người khác.”
[Rienne] “Ngươi đang làm gì vậy?”
Linden tiến lại gần Rienne, gần tới mức mũi họ sắp chạm vào nhau.
[Linden] “Sau khi nghĩ lại thì ta cảm thấy để người rời đi quả là ý tồi.”
[Rienne] “Cái gì?”
[Linden] “Công chúa quyết định giao chủ quyền của Nauk cho một tên thô bỉ hèn nhát chứ không phải một quý tộc từ nhà Kleinfelder.”
Rienne, người vẫn còn đang sững sờ vì lời của Linden, hít một hơi thật sâu.
[Rienne] “Haa… Ta phải lặp lại lần nữa sao? Đầu óc ngươi bắt đầu có vấn đề rồi à?”
[Linden] “Không cần đâu. Thay vào đó…”
Khi binh lính đằng sau ông ta tách ra nhường đường cho một ai đó, Linden quay lại và nháy mắt với người nọ. Rienne mở to mắt khi cô nhìn thấy người mặc chiếc áo choàng nặng nề màu mận đỏ dài tới mắt cá chân.
[Rienne] “… Đại tư tế Milrod.”
[Milrod] “Hừm…”
Đại tư tế Milrod cắt ngang lời cô trong khi liếc nhìn Rienne.
Dù người dân của Nauk không hề mê tín nhưng đôi khi vẫn có những sự kiện cần sự đóng góp của tôn giáo như lễ hội mùa xuân, đám tang hay là đám cưới để cầu mưa thuận gió hòa.
[Rienne] “Điều gì đã đưa ngài đến dinh thự Kleinfelder?”
Nhưng mối quan hệ giữa Đại tư tế và Rienne không hề tốt đẹp.
Để cắt giảm chi tiêu, Rienne đã nhanh chóng cắt các khoản tiền trợ cấp cho điện thờ, nơi cần kha khá tiền để tổ chức các sự kiện. Lúc đó quốc khố không thể nào cung cấp đủ cho những hoạt động xa hoa như vậy.
Nhưng đổi lại Đại tư tế chẳng bao giờ chúc phúc cho gia đình hoàng gia mà thay vào đó ông ta luôn nịnh bợ nhà Kleinfelder. Có vẻ như mỗi tháng Linden sẽ bí mật gửi tiền cho Đại tư tế.
[Rienne] “Ngài đến đây để chuẩn bị cho đám tang sao?” (3)
Có vẻ như Đại tư tế vẫn chưa biết rằng Rafit còn sống. Rienne hỏi với hi vọng ông ta vẫn chưa biết gì.
Linden trả lời thay cho Đại tư tế.
[Linden] “Ồ không, ngài ấy đến đây để trở thành người chứng giám.”
[Rienne] “Người chứng giám…?”
[Linden] “Đúng vậy.”
Linden nhìn Rienne với nụ cười trên mặt khiến cô lạnh sống lưng.
Đó là một nụ cười bí ẩn và khó hiểu.
[Rienne] “Ai… Ai là người chuẩn bị kết hôn cơ…?”
[Linden] “Không phải quá rõ ràng sao? Còn ai khác vào đấy nữa?”
Linden chỉ tay vào Rienne. Cô cảm thấy như bị sét đánh.
[Linden] “Người con gái của Arsak sẽ dành tình yêu vĩnh cửu và sự thủy chung của mình cho người con trai mang dòng máu nhà Kleinfelder… với tư cách là vợ anh ta.”
[Rienne] “…!”
***
Đây là lỗi của mình.
Khi nhận ra điều đó, Rienne nghiến chặt răng.
Đáng lẽ mình phải nhận ra rằng họ sẵn sàng dùng những thủ đoạn bẩn thỉu để đạt được thứ họ muốn.
Nhà Kleinfelder đã thèm muốn quyền kiểm soát Nauk từ lâu. Thay vì trơ mắt nhìn nó rơi vào tay một người khác thì dĩ nhiên họ sẽ sẵn sàng làm mọi thứ để có được nó.
[Rienne] “Không thể chấp nhận được! Ngài Rafit sẽ chấp nhận một hôn lễ mà cả hai bọn ta không hề hay biết gì sao?”
[Linden] “Ôi Công chúa, có vẻ Người đã quên điều gì đó. Rafit đã chết rồi.”
Linden nhún vai một cách khoa trương.
[Linden] “Thật đáng tiếc nhưng giờ ngài không còn lựa chọn nào khác ngoài lấy đứa em họ Lopez của nó.”
Đúng là một trò đùa.
Theo như Rienne biết thì không ai có tên vậy trong gia đình Kleinfelder.
[Rienne] “Nhà Kleinfelder có một đứa con trai mà ta không biết đến sao? Anh ta có được công nhận trong gia phả nhà Kleinfelder và được hoàng tộc công nhận không vậy?”
[Linden] “Ồ dĩ nhiên là không rồi. Nó là con riêng, nhưng biết làm sao bây giờ? Giờ đứa con cả đã mất rồi, chúng ta chẳng còn cách nào khác ngoài để nó thay thế.”
Lời nói dối của ông ta lộ liễu đến mức cô cảm thấy mình đang bị xúc phạm nặng nề.
[Rienne] “Dối trá đủ rồi, ngài Kleinfelder. Hãy để ta rời khỏi đây trước khi mọi thứ vượt tầm kiểm soát.”
[Linden] “Đây không phải là nói dối. Dù là con riêng nhưng dòng máu chảy trong huyết quản cậu ta không khác gì Rafit. Phải không Đại tư tế Milrod?”
Đại tư tế bao che cho lời nói dối của ông ta mà không thèm chớp mắt.
[Milrod] “Phải, ta đã kiểm tra và chúng thực sự giống nhau. Anh ta mang cùng huyết thống với ngài Rafit. Đó quả là phước lành của Chúa, thưa Công chúa.”
Phước lành.
Rienne nắm chặt góc váy khiến cho những đốt ngón tay của cô trở nên trắng bệch. Trong đôi mắt màu xanh lá của cô, những binh lính đang chắn trước mặt nhìn như bức tường to lớn.
Mình phải thoát ra khỏi đây đã. Chắc chắn phải có cách gì đó.
[Rienne] “… Điều đó thật tuyệt. Ta đang rất tò mò liệu anh ta có nhìn giống Rafit không. Đưa anh ta đến đây.”
[Linden] “Việc đó không khó. Đi mời Rafit… À, ý ta là Lopez. Mời Lopez đến đây.”
[Rienne] “Tốt.”
Một binh sĩ chạy tới phòng khách và sau đó trở lại cùng một người đàn ông nữa.
Đúng như cô nghĩ, người đến là Rafit Kleinfelder.
***
Mắt Rafit đỏ hoe, có vẻ như anh ta đã khóc sau khi Rienne rời đi. Cô còn chú ý thấy cánh tay anh ta có vẻ bị thương. Chắc hẳn anh ta đã đập phá đồ đạc.
[Rienne] “Xin đừng làm như này.”
Giây phút đôi mắt họ gặp nhau, Rienne tiến lại gần anh ta.
Người duy nhất có thể chấm dứt chuyện điên rồ này chỉ có thể là Rafit đáng thương. Dù gia đình anh ta thật kinh khủng và độc địa nhưng Rafit thì khác. Anh luôn bày tỏ tình yêu chân thành của mình và cô luôn tin anh.
Dù tình cảm cô dành cho anh chưa bao giờ cháy bỏng như lửa nhưng cô vẫn coi anh là người yêu và cố gắng đối xử với anh như cách anh đối xử với cô.
Tấm lòng của ngài dành cho ta là thật và chân thành. Ta biết sâu bên trong ngài không muốn làm điều thương tổn đến ta như vậy.
[Rienne] “Làm ơn, tình yêu không phải điều duy nhất ngài đã hứa với ta. Là Chỉ huy Đội kỵ sĩ của Arsak, ngài đã thề sẽ bảo vệ cả ta và Nauk. Làm ơn… đừng để điều này khiến Nauk rơi vào nguy hiểm.”
Rafit mở miệng với một biểu cảm đau khổ trên khuôn mặt anh ta.
[Rafit] “Ta… ta không biết Người đang nói về cái gì.”
[Rienne] “Rafit.”
Rafit quay sang nhìn chú mình. Linden gật đầu và rồi Rafit cắn răng nói ra những lời tiếp theo.
[Rafit] “Xin đừng gọi ta bằng cái tên đó. Tên ta là Lopez Kleinfelder.”
*Chú thích:
(1) Rienne đang nói rằng cô hiểu cảm giác khi phải hôn một người mà mình không thích. Nếu Black cũng như vậy thì cô chắc chắn sẽ biết.
(2) Ý Rienne là mũi tên đó chẳng gây ảnh hưởng gì.
(3) Nguyên gốc là 진혼 là bài hát dành cho những linh hồn đã chia lìa hoặc một bài hát thương tiếc thường được các nhà sư hát để tỏ lòng thành kính với những người đã khuất.