Nói đến đây, giọng điệu của hắn có vẻ trở nên hưng phấn:
- Lần này ta thực sự đến không hề uổng phí. Lê Thanh a Lê Thanh, ngươi như thế nhưng lại là nhân vật đã khiến ta mong đợi từ lâu a.
Lúc này Hà Doanh, đã nghe ra số tuổi tương đương với giọng nói của hắn, hình như không quá . Trong giọng nói của hắn, cũng không nghe ra địch ý. Trong thanh âm hưng phấn của hắn mang theo một chút chờ mong, ngay cả động tác cưỡng ép nàng, cũng rất nhẹ nhàng, rõ ràng không có ý muốn thương tổn.
Người phía dưới, mặc dù vây quanh chi chít mấy trăm người. Nhưng một chút tiếng động cũng không có. Mọi người toàn bộ đều nhìn chăm chú vào hắc y nhân, chờ đợi Lê Thanh mở đầu. Đồng thời, tất cả mọi người đều biết, thích khách này đến uy hiếp Hà Doanh. Tuy nhiên, bởi vì thái độ của tướng quân đối với Hà Doanh vẫn tương đối kỳ quái, bọn họ cũng không rõ nên xử lý như thế nào. Dứt khoát vẫn duy trì tình trạng không nhúc nhích, chỉ chờ Lê Thanh đến đây.
Lê Thanh rất nhanh xuất hiện trong phạm vi nhìn thấy của Hà Doanh. Tóc hắn rối tung, y phục cũng chỉ là ăn mặc qua quýt, giầy cũng đi trái. Hiển nhiên là vội vàng mà đến, đi theo phía sau hắn chính là Lộ Minh, Hà Doanh lâu không gặp Lộ Minh. Lần này vừa thấy, ánh mắt hắn nhìn về phía mình, vẫn là giễu cợt và khinh thường như vậy. Hơn nữa, hình như trong đó mơ hồ nhiều thêm chút ít tức giận.
Lê Thanh vừa đi qua, liền thấy được hai người ở trên nóc nhà. Hắn đứng ở trong đám người, cao giọng nói:
- Các hạ là người phương nào? Vì sao cưỡng ép một cô nương?
Hắc y nhân khặc khặc cười, giọng khàn khàn nói:
- Ngươi chính là Lê Thanh?
Lê Thanh thấy đối phương hình như không nhận ra mình, ánh mắt hiện ra một chút kinh ngạc. Lập tức lên tiếng trả lời:
- Đúng vậy.
Hắc y nhân gật đầu, chỉ vào Hà Doanh nói:
- Nghe nói nữ tử này chính là hôn thê của ngươi, có đúng hay không vậy?
Hắn vừa nói, thanh kiếm gác ở trên cổ Hà Doanh, vừa di chuyển một chút. Kiếm quang lạnh lẽo, dưới ánh sáng phản chiếu của ngọn đuốc rất chói mắt.
Khi thanh kiếm của hắn di động, Hà Doanh không tự chủ được ngửa về phía sau, tránh ra khỏi mũi kiếm. Tuy nhiên, theo động tác của nàng, mũi kiếm kia cũng dời sát tới.
Trên mặt Lê Thanh, rõ ràng hiện ra vài phần sợ hãi. Hắn hít sâu một hơi, lớn tiếng nói:
- Các hạ rốt cuộc có yêu cầu gì? Sao không thả cô nương này ra, chúng ta cùng nhau thương lượng một chút?
Hắn không có chính diện thừa nhận thân phận của Hà Doanh. Hắc y nhân nham hiểm cười một tiếng, lạnh lùng nói:
- Thả nàng? Ta vì sao phải thả nàng? Một báu vật như vậy. Có lẽ nhất định là người trong lòng của Lê tướng quân. Tại hạ muốn mượn cái mạng nhỏ của nàng, cùng tướng quân trao đổi một thứ tương tự, lại không biết có được hay không?
Lúc này, Lộ Minh ở một bên cười lạnh nói:
- Ngươi nếu đã điều tra qua tướng quân nhà ta, nên biết, vị cô nương này ở trong mắt tướng quân không là gì cả! Ta khuyên ngươi vẫn là mau mau chịu trói đi. Đừng bắt một người không quan trọng gì như thế, đến uy hiếp tướng quân nhà ta, để tránh làm trò cười cho thiên hạ!
Nghe Lộ Minh nói xong, tay hắc y nhân run rẩy một chút, hiển nhiên tin ba phần. Lê Thanh lạnh nhạt đối với hôn thê của hắn, chỉ cần người có lòng, vừa hỏi đã có thể biết được rõ ràng. Hà Doanh nghe được tiếng hít thở gấp phía sau, biết trong lòng hắn đương nhiên đang nghĩ xem chuyện này nên xử lý như thế nào.
Yên lặng một hồi, hắc y nhân cười to nói:
- Thì ra là như thế! Vậy tại hạ liền tiếp nhận vị hôn thê của Lê tướng quân, để cho các huynh đệ chơi đùa một chút. Hôm nào sẽ ở trên tường thành Chu thành, đem y phục của nàng cởi sạch ra. Để cho người trong thiên hạ đều biết, Lê tướng quân ngay cả vị hôn thê của mình cũng bảo hộ không được. Vậy thì chẳng phải là trò đùa rất vui sao?
Hắn nói đến đây, hô hấp trở nên dồn dập, hiển nhiên đối với lời nói của mình, cũng có chút động tâm. Hà Doanh âm thầm kêu khổ. Vừa rồi nàng còn tưởng rằng người này đối với mình không có bao nhiêu ác ý, cho rằng động thái của hắn vừa phải. Bởi vì đến bây giờ mũi kiếm của hắn, còn chưa có lưu lại trên người mình một xây xát gì.
Thế nhưng hiện tại, nàng lập tức biết mình vẫn là ngây thơ quá mức rồi. Thích khách như vậy, nếu như nhân từ nương tay, căn bản là không có khả năng sống tới ngày nay. Hơn nữa, người này thần không biết quỷ không hay lẻn vào trong phủ tướng quân, né tránh nhiều cao thủ hộ vệ như vậy, bắt cóc mình. Thích khách cao thủ như vậy, đâu có thể là một người mềm lòng được?
Thấy sắc mặt hai người Lê Thanh và Lộ Minh đều đại biến, hắc y nhân vui vẻ cười ha ha lên. Hắn vừa cười vừa hưng phấn nói:
- Cái chủ ý này thật sự là rất tuyệt. Tuyệt không thể tả. À, Lê Thanh, ta xem chúng ta không nên nói chuyện trái với lòng nữa. Qua hai ngày, ngươi trở lại nghiệm thu thành quả đi.
Vừa nói, thân thể của hắn dần dần di động về phía sau, hình như bức ép Hà Doanh chuẩn bị rời đi. Lộ Minh kêu lên:
- Chậm đã!
Thấy hắc y nhân ngừng lại. Hắn cùng với Lê Thanh liếc nhau, vừa trì hoãn nói:
- Các hạ là "Nhất Trận Phong" phải không?
Giọng nói của hắn vừa ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ.
Hắc y nhân vừa nghe, không khỏi sửng sốt. Lập tức cười nói:
- Môn hạ Lê tướng quân quả nhiên là người có tài, với hình dáng của tại hạ, nhanh như vậy các ngươi cũng nhận ra được. Cái này thật đúng là chơi không có vui, tuyệt không vui một chút nào.
Nghe được hắn thừa nhận thân phận của mình, Lê Thanh và Lộ Minh, trong lòng đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, lập tức lại căng thẳng. Nhất Trận Phong là thích khách có danh tiếng được xếp thứ trên giang hồ. Tính cách của hắn vui buồn không biết được, giết người hoàn toàn phụ thuộc vào tâm tình. Hắn có thể một phút trước còn xưng huynh gọi đệ với ngươi, một phút sau lại động thủ giết ngươi.
Hơn nữa, nghe đồn hắn không thích nhìn thấy máu. Một khi thấy máu, chính là lúc thu gặt mạng người. Câu cửa miệng của hắn chính là: "Chơi rất vui, rất tuyệt, chơi không vui." Tương tự. Vừa rồi, Lộ Minh cũng là từ câu trong câu nói "rất tuyệt" kia của hắn, mơ hồ đoán được thân phận của hắn.
Sở dĩ vừa nghe liền thấy nhẹ nhõm, là bởi vì người này không đến phút cuối, sẽ không đả thương người. Nói cách khác, thủ hạ của hắn cũng không đả thương người, chỉ giết người. Hơn nữa trong tính cách của hắn có chút ngây ngô, chỉ cần lợi dụng thoả đáng, có thể không đánh mà thắng, cứu Hà Doanh trở về.
Trong lòng cũng lại căng thẳng, một khi không cẩn thận, hắn liền thực sự làm giống như lời nói vừa rồi, áp dụng phương thức cực kỳ cực đoan, làm cho Lê Thanh từ nay về sau cũng không thể ngẩng đầu lên làm người.
Hắc y nhân thấy vẻ mặt khẩn trương của bọn họ, không biết nên làm thế nào cho phải. Tâm trạng vô cùng vui sướng, nhìn một hồi, cuối cùng ha ha nở nụ cười. Hà Doanh có ý muốn lên tiếng để giải quyết tình cảnh hiện nay. Tuy nhiên, mũi kiếm vẫn dán chặt yết hầu của nàng, bản thân chỉ là nuốt một ngụm nước bọt, liền có khả năng đụng tới kiếm kia, tạo thành mấy lỗ hổng. Lại nói, nàng lúc này cũng cảm giác được sau lưng người này vui buồn khó biết trước được, mình lại không hiểu rõ hắn, vẫn là tốt nhất không nên mở miệng, đỡ phải không cẩn thận tiễn đi cái mạng nhỏ của mình.
Ánh mắt của nàng, vẫn tập trung trên người Lê Thanh, thấy hắn mặc dù cố giả bộ trấn định, tuy nhiên trong ánh mắt kia, thấp thoáng vẻ sợ hãi. Hơn nữa khi đối diện với ánh mắt của mình, trong thần sắc của hắn rất nhanh toát ra một chút lo lắng.
"Lẽ nào, hắn trước đây đều không phải diễn kịch? Đều không phải có âm mưu gì, mà là thực sự động lòng với ta sao? Hay, đây cũng là một trong những an bài của hắn?" Hà Doanh trong lòng không khỏi cảm thấy thắc mắc.