Loạn Thế Hồng Nhan Mộng

chương 37: hiệp trì

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nghĩ đến đó, hắn đứng lên, nói:

- Nàng cứ từ từ uống đi, ta đi trước đây.

Dứt lời, hắn vội vã xoay người. Không biết tại vì sao, hắn đi được vài bước, sắp ra khỏi cánh cửa, đột nhiên quay đầu lại nhìn Hà Doanh. Chỉ thấy Hà Doanh đang mỉm cười đứng dưới ánh mặt trời, khuôn mặt tuyệt mỹ như ngọc lộ ra những ánh hồng. Và trong ánh mắt không yên tĩnh kia, có một loại tịch mịch biến ảo khôn lường. Vừa nhìn thấy, hắn không khỏi ngây dại! Hắn chỉ cảm thấy con tim của chính mình, tựa hồ như bị một vật gì rất nặng đánh trúng! Đánh thẳng vào rất đau!

Khẽ cắn môi, Lê Thanh xoay người bước tiếp. Hắn đi gấp gáp như thế, tựa hồ giống như là bỏ chạy. Thấy hắn đã rời đi, tiểu Hoàn cẩn thận đi tới trước mặt Hà Doanh, nhẹ giọng hỏi:

- Tiểu thư, tỷ chọc tướng quân tức giận? Vừa rồi, không phải vẫn còn tốt đẹp hay sao?

Hà Doanh lắc đầu, nàng không muốn nói điều gì, chỉ ngẩng đầu nhìn ngọn núi nơi xa xa. Rồi nàng quay đầu, mỉm cười với tiểu Hoàn:

- Đi, ta pha trà cho muội uống.

Tiểu Hoàn có chút mất mát, gần như là thương tâm nhìn về hướng Lê Thanh rời đi, trong lòng thầm nghĩ: "Làm sao bây giờ? Tiểu thư tự nhiên đánh mất cơ hội tốt như thế này! Vậy phải làm gì đây? Cuộc sống sau này còn dài, chẳng lẽ tiểu thư chịu được sự tịch mịch cô lẻ như vậy ư?"

Trong lòng nàng ta khó chịu, khi ánh mắt chuyển về phía Hà Doành, vẫn còn mang theo điểm bi thương. Nhưng mà, bi thương của nàng ta, khi chứng kiến được khuôn mặt bình tĩnh ung dung của tiểu thư nhà nàng, không hiểu tại sao như được an ủi. Nàng ta ở chung với Hà Doanh rất lâu rồi, loại phong thái giống như một đại tướng quân của tiểu thư, luôn khiến nàng ta cảm giác được an toàn cũng như tin cậy. Bởi vậy, không đầy vài phút, ánh mắt của nàng ta từ trong bi thương thành ra vui vẻ.

Hà Doanh lắc đầu thầm cười, nhìn tiểu Hoàn vui vẻ uống trà, còn mình nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, tâm tình nhờ mùi thơm ngát này cũng khôi phục và thư thản lại.

Hai ngày này, nàng suy nghĩ rất nhiều. Việc tiếp nhận Lê Thanh, nàng cũng nghĩ tới, bất kể là trinh tiết cũng tốt, hay sự dịu dàng giả tạo cũng được, thậm chí lừa dối cũng không sao. Chỉ cần có thể khiến nàng như hôm nay không có lực phản kháng lại, tranh thủ một chút tiên cơ lẫn chỗ tốt. Tất cả đều không hề gì.

Chính là nàng không làm được. Đã thử rất nhiều lần rồi, tới thời khắc quan trọng nhất thì lại mất tập trung. Cười khổ một cái, nàng hiểu được vấn đề khó nhất chính là, nàng là người của hai thế giới, nhưng lại chưa từng có kinh nghiệm ở chung cùng một nam tử. Tiềm thức có điểm không thông, từ tận đáy lòng mỗi khi nghĩ đến thì lại tự động tỉnh táo. Cái nhược điểm này thật sự trí mạng a.

Cảnh giới lừa dối người cao nhất, bất quá chỉ là lừa dối chính mình trước tiên. Trong thế giới trước, nàng từng thầm mến hai người. Người thứ nhất là lúc nàng học đại học, cách đến năm sáu năm thì gặp lại, nghĩ rằng đây là duyên phận. Bởi vì người ấy cho là, trong biển người mênh mông, chỉ có Hà Doanh là từng có cảm tình đối với hắn, là kỷ niệm sâu đậm nhất.

Lúc ấy, bản thân làm sao tới được? Tức cười? Được rồi, là rất tức cười. Nàng không giống như bao phụ nữ khác. Nàng dùng đến mấy năm thời gian, và dùng tâm theo đuổi một người, vì để thể nghiệm cảm giác kích thích khi theo đuổi. Sau đó, thời gian cứ trôi dần, được vài năm, thì nàng yêu ngươi khác, bởi vì để thể nghiệm tư vị chua ngọt đắng cay hòa lẫn trong đó.

Ở sâu bên trong con tim, Hà Doanh vẫn cho rằng bản thân mới thật là người vô tình! Bởi vì nàng có thể rất dễ dàng có tình cảm với một nam nhân. Chỉ cần nàng cảm thấy vui vẻ, hoặc là muốn vui vẻ, nàng sẽ thật sự khiến cho mọi người kể cả nam nhân kia đều tưởng rằng nàng tình thâm như biển, tình si một mảnh. Và tất cả, chỉ bất quá là một loại trò chơi khác mà thôi.

Nàng lại nghĩ đến vẻ mặt tức giận của Lê Thanh khi rời đi. Không khỏi mỉm cười, thầm nghĩ: "Vừa rồi chọc giận hắn, đối với mình mà nói, cũng không phải là chuyện xấu gì. Nam nhân mà, không với tới được mới là tốt nhất. Còn những người kia chỉ là một lần thử mà thôi."

Chẳng qua là, cái cách dẫn dụ này ngay cả bản thân đều cũng có điểm khó có thể cưỡng lại được. Hà Doanh suy nghĩ tới đây, không khỏi thở dài một hơi, cảm giác như thể mình không chỉ có thể thuần thục nắm bắt tâm tình, mà còn có thể giống như nam nhân thao túng trái tim của nữ tử. Con đường này rất khó đi! Nghĩ tới nghĩ lui, nàng cảm thấy được nhược điểm của bản thân đó là không thể để mất trinh tiết, vẫn muốn giữ lại nó cho người mình yêu có thể sống với nhau cả đời. Có nhược điểm này, và Lê Thanh lại không giống như những thằng khờ ở kiếp trước của nàng, bản thân không thể cười nói tự nhiên được nữa, không thể tùy tâm tiến lui được nữa!

Không được! Nhiệm vụ cấp thiết nhất lúc này là luyện công nhiều hơn nữa. Vừa nghĩ đến luyện công, nàng lại có điểm không rõ. Công phu không phải một sớm một chiều là xong, nhưng bây giờ nguy cơ của nàng lại nằm ngay trước mắt. Cuối cùng, có biện pháp gì, để giải quyết những vấn đề khó khăn trước mắt, để cho mình có thể có cuộc sống tự do tự tại, mà không cần phải là thức dậy từ trong ác mộng nữa?

Suy nghĩ một hồi, càng nghĩ, càng cảm thấy buồn. Hà Doanh chỉ có tiếp tục luyện công mà thôi.

Sau khi Hà Doanh ngồi xếp bằng, thấy nơi hai tay của mình càng lúc càng không thấy lỗ chân lông, còn có từ trong thân thể mùi hương của hoa mai càng lúc càng nồng, trong lòng thì cao hứng nghĩ ngợi: "Xem ra, Ngọa Nguyệt công pháp này thật có tác dụng dưỡng nhan sắc. Da của ta bây giờ mịn màng đến nỗi không thấy lỗ chân lông đâu nữa. Thêm vào đó, không thể nghĩ rằng, một vết thương vừa xuất hiện, qua ngày thứ hai ngay cả tăm hơi về nó không thấy đâu."

Tới ban đêm, nàng theo thường lệ luyện kiếm một canh giờ, rồi đi vào phòng ngủ. Ngủ được một chút, đột nhiên, nàng cảm giác được trong phòng có một luồng khí lạnh kỳ lạ. Hà Doanh thầm rùng mình, mới vừa mở mắt ra, chưa động đây gì, bất ngờ đã có một thanh kiếm đặt vào cổ, và có một âm thanh trầm thấp truyền tới:

- Thật không nhìn ra được, một vị khuê tú cũng mẫn cảm như vậy!

Hà Doanh chỉ cảm thấy lạnh ở cổ, sát khí vô hình đã dọa nàng đến nổi phải đổ mồ hôi hột. Nàng căn bản không dám động dậy, hai mắt cứ nhìn người kia, thấy khuôn mặt của hắn bị che bởi một miếng vải đen, cái gì cũng nhìn không rõ. Thế rồi, nàng không còn nhìn hắn nữa.

Lúc này, người kia lại cười khách khách, nói:

- Không tệ! Thật sự là không tệ! Bây giờ vẫn còn tĩnh táo như vậy. Xem ra nữ nhi này rất có phong độ của một vị đại tướng. Tiểu cô nương, ngươi không nên lên tiếng. Ta đây, không phải muốn lấy tánh mạng của ngươi, mà chỉ muốn mượn ngươi một lúc thôi.

Dứt lời, hắn lại quát:

- Đứng lên cho ta!

Hà Doanh thấy kiếm của hắn động một chút, liền làm theo lời của hắn, từ trong chăn đi ra. Nàng vừa đi ra, người đó liền kiềm chặt nàng, còn thanh kiếm vẫn đặt trên cổ nàng. Hắn mang nàng đến cạnh cửa sổ, rồi cứ như thế phá cửa mà thoát đi.

Tiếng vỡ của cửa sổ vang lên rất to, đã đánh thức những người đang ngủ. Cùng với người tuần tra bên ngoài, lúc này có vô số âm thanh vang lên: "Ai?" "Chuyện gì xảy ra?"

Theo cùng tiếng quát tháo là những ngọn đuốc được đốt sáng. Hắc y nhân kiềm chặt nàng bay lên trên nóc nhà, nhìn thấy ngày càng nhiều hộ vệ. Trong lòng của Hà Doanh thì lại vừa khẩn trương vừa sợ hãi. Hắc y nhân lạnh lùng đứng yên, không cử động, không lên tiếng, có vẻ như đang chờ người khác phát hiện ra hắn.

Vào lúc này, một hộ vệ tinh mắt, thấy được trên nóc nhà có hai bóng người, vội vàng quát lớn:

- Bọn họ trên nóc nhà! Thích khách trên nóc nhà!

Theo tiếng quát này, mọi người trong chớp mắt đều tập trung nhìn lên nóc nhà.

Và lúc này, những cây đuốc đã chiếu sáng cả phủ tướng quân giống như ban ngày. Lê Thanh dẫn theo người từ chủ viện vội vã chạy tới.

Đám hộ vệ lúc này đều nhận ra, người mà hắc y nhiên đang uy hiếp không phải là hôn thê tương lai của tướng quân bọn họ hay sao? Vừa nhìn thấy Hà Doanh, bọn họ lại do dự, chỉ đồng loạt bài trận, cung tên nhắm vào hai người. Khi Lê Thanh đến đây, đám hộ vệ bao vây hắc y nhân đã bao gồm ba lớp. Trong đó, vòng ngoài cùng chính là cung thủ, ở giữa là nhóm người giống như binh lính, bên trong cùng thì một vài hộ vệ giống như võ lâm cao thủ.

Hắc y nhân thấp giọng cười, nói với Hà Doanh:

-Tên Lê Thanh này cũng có nghề luyện binh. Từ lúc ta gây ra âm thanh đến giờ, chưa đến nửa phút, những người kia đã dàn thành đội hình cũng không tệ.

Truyện Chữ Hay