Tuy cha và anh cả là h//ung th//ủ gi//ết người nhưng dù gì họ cũng là người thân của tôi. Dù tôi đã nhắc nhở bản thân Lục Chấp b//áo th//ù cũng có cái lý của anh nhưng tôi không thể vì đại nghĩa d//iệt th//ân được.
Tôi sẽ luôn đứng về phía người thân của mình.
Lý trí và tình thân đang nhấn chìm tôi, tôi vùng vẫy, muốn tìm chỗ để thở.
Tôi nhìn Lục Chấp, rõ ràng anh và người trong trí nhớ của tôi trùng khớp nhưng tôi lại không dám đặt hai người họ lại với nhau.
Tôi bắt buộc phải ghi nhớ Lục Chấp của hiện tại đã không còn là Lục Chấp của năm đó nữa. Anh nắm b//inh quyền trong tay, là đ//ốc qu//ân Lục tiếng tăm lừng lẫy, khiến người người sợ hãi, anh là kẻ thù muốn tới tìm gia đình tôi b//áo thù.
“Lục Chấp…”
Tôi gọi tên anh, nhưng giọng của tôi quá khó nghe, ngay cả tôi cũng khó chấp nhận được.
Ánh mắt của anh bất chợt trở nên sâu xa, anh cứ lặng lẽ nhìn tôi.
“Anh có thể… đổi lại bằng m//ạng của tôi không?”
Anh đứng quay lưng lại với tôi, kiên định nói ra hai chữ: “Không thể.”
Tôi đã khóc rất lâu.
Lục Chấp ngồi bên cạnh, không lên tiếng, anh cũng không làm gì mà chỉ ngồi nhìn tôi khóc.
Nhìn thấy con gái của kẻ th//ù đang khóc trước mặt mình, chắc hẳn anh sẽ cảm thấy vui lắm nhỉ.
Nghĩ vậy, tôi vội lau khô nước mắt.
Thấy tôi ngừng khóc, anh mới đứng dậy rời đi.
Tôi gắng hết sức, cảm giác cổ họng mình đang chảy m//áu mới hét lên được hai chữ: “Lê Âm.”
Lục Chấp dừng bước nhưng không ngoảnh đầu lại.
Tôi đã không thể lên tiếng nên chỉ đành trơ mắt nhìn vào bóng lưng của anh.
Anh đứng chân tại chỗ một lúc, cuối cùng vẫn cất bước rời đi.
Tiếc là tôi không nói được thành lời, tôi luôn có cảm giác khi nghe thấy tên của Lê Âm anh vẫn sẽ có phản ứng.
Hôm sau, tôi đã gặp được Lê Âm.
Lúc Lê Âm bước vào, tôi giật mình.
Sao trông chị ấy lại tiều tụy đến thế.
Trái lại, ở phủ hơn một tháng, hình như tôi còn béo hơn cả khi trước.
Lê Âm nói với tôi, tình hình trong nhà không được tốt lắm. Tuy đội quân của Lục Chấp đã rút lui nhưng anh cả lại mang trên mình tội danh gi//ết người, bị giam vài ngày ở sở mới được thả ra, khắp người toàn là , bây giờ vẫn còn đang nằm trên giường.
Cha mẹ đã vận dụng hết mọi mối quan hệ của mình nhưng bên đã lập án. Nếu như còn không mau giải quyết, một là anh cả sẽ phải ngồi không thì sẽ bị xử ch//ết.
Nhưng Lục Chấp đã ra mặt, bên phía cảnh sát cũng không có kết quả gì.
Lục Chấp chỉ hy vọng gi//ết ch//ết anh cả tôi một cách danh chính ngôn thuận mà thôi.
“An Nhiên, Tử Nghiêu phải làm sao đây?”
Lê Âm đang khóc.
Tôi nghĩ chị ấy đang thật lòng khóc vì anh tôi, dù rằng chị ấy không yêu anh ấy.
Nhưng chị ấy biết, anh cả rất yêu chị ấy.
Anh cả là một tên , mọi khuyết điểm của cha tôi anh cả đều có cả, điều khác biệt duy nhất chính là anh ấy không năm thê bảy thiếp giống như cha.
Anh ấy chỉ có một người vợ là Lê Âm.
Dù cho nhiều năm qua Lê Âm không chịu sinh con, anh cả cũng sẽ chiều theo ý chị ấy, hơn nữa anh cả cũng không cho phép người khác nhắc đến chuyện này, ai nhắc đến anh ấy đều trở mặt.
Anh ấy coi Lê Âm như vật báu.
Dù cho vật báu ấy không hề thích anh ấy, thậm chí từng hận anh ấy.
Lê Âm hỏi tôi phải làm sao, thật ra tôi rất muốn cầu xin Lê Âm giúp đỡ.
Dù gì chị ấy và Lục Chấp cũng từng là người thương mà.
Hơn nữa phản ứng của Lục Chấp khi nghe thấy tên của chị ấy, và việc chị ấy đã vào được nhà họ Lục trong khi mọi người không ai được phép bước chân vào đây.
Mọi thứ đều đang ngầm nói rằng, trong lòng Lục Chấp vẫn còn hình bóng của Lê Âm.
Lục Chấp không có vợ cả, trong phủ của anh chỉ có một cô vợ lẽ giẻ cùi tốt mã là tôi thôi, giống như anh đang đặc biệt giữ lại vị trí bà Lục này lại cho ai đó vậy.
Tôi đoán, anh giữ nó lại cho Lê Âm.Lê Âm nghe suy luận của tôi xong thì thẫn thờ một lúc lâu.
Sau đó là im lặng.
Chị ấy hỏi tôi: “Em muốn chị làm gì?”
Cổ họng tôi rất đau, rất đau, tôi nhanh chóng nói ngắn gọn vài câu.
Xin chị ấy có thể đi cầu xin Lục Chấp được không.
Chúng tôi không cần gì cả, chúng tôi chỉ cần giữ lại m//ạng sống cho cha và anh cả thôi.
Trên mặt Lê Âm vẫn còn vương những giọt nước mắt, chị ấy nhìn tôi, ngập ngừng.
Tôi biết, đây là cơ hội duy nhất của nhà họ Tống.
Tôi cũng biết, mình vốn không có tư cách bảo Lê Âm làm bất cứ điều gì cho nhà họ Tống.
Năm đó chị ấy bị anh tôi ép lấy mình.
Bây giờ chị ấy hoàn toàn có thể bỏ mặc nhà họ Tống, đi tìm Lục Chấp rồi ở bên anh.
Nhưng hai mắt của Lê Âm lại đỏ hoe, nhưng vẫn khàn giọng đáp một tiếng “được”.
Chữ “được” quen thuộc đến thế.
Năm đó cha Lê Âm bị bệnh, anh cả chạy vạy khắp nơi, sau đó chị ấy cũng trả lời anh cả một chữ “được”.
Từ đó chị ấy danh chính ngôn thuận trở thành chị dâu của tôi.
Thế gian toàn là ân ân oán oán.
Ân là duyên số.
Mà oán cũng là duyên số.
Ân oán gắn liền, không biết là phúc hay là họa…
Tôi ở trong phòng, thẫn thờ nhìn lên trần nhà.
Có cảm giác chờ đợi trong tuyệt vọng.
Thời gian càng qua đi tôi càng cảm thấy suy nghĩ của mình quá đỗi viển vông.
Liệu Lục Chấp có thích Lê Âm đến độ bằng lòng từ bỏ không?
Lục Chấp của năm ấy trong ký ức vụn vỡ của tôi.
Đôi mắt anh chứa đầy hy vọng.
Bởi vì anh nói, anh muốn .
Cuối cùng tôi cũng không đợi được Lê Âm tới.
Người tới lại là Lục Chấp.
Thất bại rồi, phải không.
Tôi và anh nhìn nhau.
Nét mặt của Lục Chấp vẫn hệt như khi trước, anh rất thản nhiên, anh hỏi tôi một câu: “Chẳng phải em nói muốn gặp Lê Âm sao?”
Thấy tôi im lặng, anh đi đến tủ đầu giường, lấy hai viên kẹo trong túi ra rồi để lên trên đó, sau đó là im lặng.
“Tống An Nhiên.” Lục Chấp gọi tên tôi.
Tôi nhìn anh, sống mũi cay cay.
Tôi nghe thấy anh nói.
“Nhất định tôi sẽ tự tay gi//ết ch//ết Tống Côn và Tống Tử Nghiêu, không có ngoại lệ.”
Câu nói không có ngoại lệ đó của Lục Chấp đã khiến tôi sụp đổ hoàn toàn.
Tôi bắt đầu sợ hãi đến mức mất ngủ.
Tôi sợ một ngày nào đó khi mình tỉnh dậy sẽ nghe thấy tin cha và anh cả đã ch//ết.
Ngày qua ngày lại qua ngày.
Kết quả tôi lại gục xuống trước.
Bác sĩ nói tôi vốn thể hàn, mấy ngày trước lại bị nhiễm lạnh, cộng thêm gần đây suốt ngày lo lắng, mất cân bằng dẫn đến khí huyết lưu thông kém, cơ thể suy nhược.
Dù sao nói một đống tôi cũng lười nghe.
Cuối cùng bác sĩ đã kê cho tôi ít Tây, tôi không chịu tr uyền mà hất văng đồ đạc rồi vùi mình trong chăn.
Tôi cũng cảm thấy bản thân mình vô lý.
Tôi đã không còn là cô chủ ai ai cũng phải vâng lời của nhà họ Tống từ lâu rồi, hiện giờ tôi chỉ là mợ hai ăn nhờ ở đậu ở nhà họ Lục mà thôi.
Người làm, hầu gái ở bên cạnh luôn miệng khuyên nhủ tôi: “Mợ hai, mợ hai.”
Tôi vén chăn, hét lên với bọn họ: “Không được gọi tôi là mợ hai nữa.”
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau rồi hậm hực cúi gằm đầu xuống.
Đang lúc tôi định lên tiếng xin lỗi thì Lục Chấp bước từ ngoài vào, tôi lại vùi mình trong chăn.
Tôi nghe thấy anh và bác sĩ đang nói chuyện về hình của tôi.
Lục Chấp hỏi có thể không mà chỉ uống thôi được không, bác sĩ nói có thể uống trước rồi theo dõi thêm.
Xung quanh đột nhiên yên tĩnh.
Có lẽ mọi người đều đã ra ngoài cả rồi nhưng tôi có thể cảm nhận được Lục Chấp vẫn còn ở đây.
Tôi vùi mình trong chăn, hơi thở và nhịp đập trái tim trở nên vô cùng rõ ràng.
“Ngồi dậy, uống .”
Là giọng nói lạnh lùng của Lục Chấp.
Tôi mặc kệ anh.
Một lúc lâu sau, lâu đến nỗi tôi sắp thiếp đi, anh mới lên tiếng.
“Uống , tôi sẽ để em về nhà.”
Tôi vén chăn lên, hỏi anh có thật hay không.
Lục Chấp gật đầu, anh đưa thuốc và nước cho tôi, hơn nữa còn căn dặn: “Ba ngày nữa tôi tới đón em.”
Tôi nghĩ Lục Chấp sẽ không lừa mình.
Nhưng tôi luôn có cảm giác anh sẽ không tốt bụng như thế.
Nhưng quả thực bây giờ tôi rất nhớ nhà, ngày nào cũng nhớ.
Lục Chấp tự mình đưa tôi về cổng nhà họ Tống.
Cha và mẹ đều chạy ra đón, cha luôn miệng gọi anh là Lục, vô cùng thân thiết.
Lục Chấp không nhìn ông ấy, nói ba ngày nữa sẽ tới đón tôi xong thì lên xe rời đi.
Chỉ để lại làn khói ô tô bay giữa không trung.
Cha tôi hừ một tiếng, sau đó thay đổi thái độ bảo tôi vào nhà.
Bất ngờ là, nhà họ Tống không tệ như tôi vẫn nghĩ.
Tôi vội vàng đi thăm anh cả.
Nhưng cha lại nói có chuyện muốn bàn với tôi, thấy mẹ đứng bên cạnh cứ khóc suốt, tôi có cảm giác đây không phải là chuyện gì tốt lành.
Quả nhiên, anh cả đã có phán quyết, là chung thân.
Nhưng đã được hoãn thi án, là vào ba ngày sau.
Thảo nào…
Cha hỏi tôi: “Con nghĩ Lục Chấp có tha cho anh con không?”
Tôi cảm thấy: “Sẽ không.”
Cha chậm rãi nhắm mắt lại.
Tôi không biết cha có từng ăn năn, hổ thẹn hay không nhưng thực tế bây giờ là, những chuyện xấu ông ấy từng làm b//áo ứ//ng đều do chúng tôi gánh hết.
“Cái thằng Lục Chấp đó, cũng không chịu cho người ta con đường sống.”
Mẹ tôi khóc lóc, trách mắng Lục Chấp quá quắt.
Tôi không lên tiếng.
Hoặc có thể là, tôi cũng không có gì để nói.
Tôi nghĩ đủ mọi cách để gặp Hứa Quân Sơ.
Hứa Quân Sơ của ngày trước và bây giờ tựa như hai người khác nhau vậy, tóc tai rũ xuống trước trán, râu ria lởm chởm, ánh mắt u tối.
Hứa Quân Sơ là người rất chú trọng đến ngoại hình.
Dù là đi nhà hàng anh ấy cũng sẽ mặc âu phục, đeo nơ.
Nhưng bây giờ trông anh ấy khác hẳn ngày trước, anh ấy ôm chầm lấy tôi rồi bật khóc.
Tôi không biết anh ấy đã xảy ra chuyện gì.
Có cảm giác như anh như một đứa trẻ phải chịu đả kích, và tôi cũng chỉ có thể ôm lấy anh ấy an ủi.
Rất lâu sau, tôi mới nghe hiểu những lời nói trong tiếng khóc của anh ấy.
Mẹ Hứa Quân Sơ đã t//ự s//át rồi.
Hóa ra trong hơn một tháng này, bên ngoài đã thay đổi chóng mặt đến thế.
nổ ra, thành phố vẫn luôn được ca ngợi là Paris phương đông này cũng không thoát khỏi ngọn lửa .
Trong cục diện hỗn loạn này, tự dưng cha Hứa lại mang trên mình tội danh h//án gi//an, tay sai.
Không biết sự tức giận của mọi người xuất phát từ đâu, người nhà họ Hứa đều trở thành chuột chạy qua đường.
Lý tưởng ban đầu của cha Hứa cuối cùng đành dập tắt
Nhưng dù là thế thì cũng không tránh khỏi miệng lưỡi thế gian.
Thậm chí những lời lăng mạ khó nghe ấy đã khiến một người phụ nữ cao quý, ngồi đàn dương cầm suốt cả chiều phải lựa chọn cái ch//ết đau đớn nhất, ngu xuẩn nhất để chứng minh sự trong sạch của chồng mình, và cũng trả lại sự trong sạch cho bản thân.
Hứa Quân Sơ ôm lấy tôi rồi nói: “Tống An Nhiên, sau này anh không còn mẹ nữa rồi…”
Hứa Quân Sơ khóc.
Tôi cũng khóc theo anh ấy.
Tôi ôm chặt lấy Hứa Quân Sơ, muốn sưởi ấm anh ấy bằng nhiệt độ cơ thể mình: “Chúng ta hãy cùng nhau đối mặt được không, cùng nhau đối mặt, cùng nhau đối mặt…”
Thú thực, tôi cũng không biết nên đối mặt thế nào.
Không thể không thừa nhận, tôi chỉ là một kẻ nhu nhược.
Tôi không thể chấp nhận được bất kỳ cái ch//ết nào.
Trong thời gian ba ngày, tôi chỉ còn lại một ngày.
Tôi dành hầu hết thời gian của mình để ở bên anh cả, nghe những lời nhiếc của anh ấy.
Anh ấy họ hàng ở xa của nhà họ Tống, mắng đám công tử từng vui vẻ xưng anh anh em em với anh ấy, mắng họ vong ân phụ nghĩa, bợ đỡ.
Quả thật, có rất nhiều người vì muốn lấy lòng Lục Chấp tránh nhà họ Tống như tránh , thậm chí bọn họ còn cố tình chèn ép nhà họ Tống rồi chạy đến trước mặt Lục Chấp khoe mẽ.
Những người hiện giờ không ra tay với nhà họ Tống đã là không tệ rồi.
Những lời anh cả nói vừa vừa khó nghe, mệt rồi thì bắt đầu đập đồ.
Nhưng người anh mắng ghê nhất vẫn là Lục Chấp.
Có lúc anh ấy mắng đến nỗi ước gì mình có thể cầm d//ao đi tìm Lục Chấp liều mạng, người có thể khiến anh ấy bình tĩnh trở lại chỉ có một mình Lê Âm.
Trông thấy Lê Âm đi vào thì anh cả im lặng, anh ấy ngồi im trên giường ngoảnh mặt đi không nhìn chị ấy.
Rất kỳ lạ.
Khi trước anh cả ước gì mình có thể luôn dõi theo Lê Âm.
Mãi đến một lần tôi nghe thấy anh cả hỏi Lê Âm, đợi đến khi anh ấy ch//ết rồi, chị ấy sẽ ở bên Lục Chấp chứ?
Trong ấn tượng của tôi rất ít khi anh cả khóc, anh ấy luôn hống hách b//ắt n//ạt người khác để họ phải đổ lệ.
Nhưng lần này anh cả khóc rất lớn, người trong nhà đều có thể nghe thấy tiếng gào thét của anh ấy.
Anh ấy ôm chặt lấy Lê Âm, nói mình không muốn ch//ết, anh ấy không muốn để Lê Âm đến bên Lục Chấp.
Rõ ràng tôi đã thấy được sự không nỡ trong đôi mắt của Lê Âm, thấy được sự xúc động, và cả... thích nữa.
Nhưng tôi không hy vọng là vào lúc này.
Điều ấy thật quá xót xa với hai người họ.