Loạn Thế Có Giai Nhân

chương 2

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tôi cảm thấy mình đã gửi gắm tình cảm nhầm chỗ, tình yêu thời định sẵn sẽ là bi thương.

Tình đầu của tôi cứ thế chấm dứt.

Lê Âm cười tôi, chị ấy bảo tôi vốn không hiểu thế nào là yêu.

Tôi đã đưa ra một đống ví dụ để chứng minh rằng mình hiểu tình yêu là gì: “Như Lương Sơn Bá với Chúc Anh Đài, Giả Bảo Ngọc với Lâm Đại Ngọc này…”

Cuối cùng Lê Âm chỉ đành gật đầu, chị ấy chân thành nói một câu: “Đọc cũng không ít sách nhỉ.”

Rõ ràng Lê Âm đang nhìn tôi nhưng tôi lại có cảm giác chị ấy đang nhìn về một nơi xa xăm nào đó.

Lê Âm nói với tôi, yêu là nhớ nhung, yêu là bận lòng, yêu là xốc nổi, yêu là khổ đau, yêu là rối bời.

Yêu là đáp án không có công thức cố định, và mỗi người sẽ có một cách yêu khác nhau.

Mỗi chữ chị ấy nói tôi đều hiểu nhưng khi kết hợp chúng lại với nhau tôi lại không hiểu lắm, sau đó lại kết thúc vấn đề bằng câu “Em còn quá nhỏ”.

Câu nói tôi hay nghe nhiều nhất chính là “Em còn quá nhỏ, sau này em sẽ hiểu thôi”.

Buồn nhất cũng là câu nói này.

Đợi đến khi tôi thật sự hiểu ra, e là cũng quá muộn rồi.

Hứa Quân Sơ ngồi trước cổng nhà tôi suốt một đêm.

Trông thấy dáng vẻ đáng thương đó của anh ấy, cuối cùng tôi vẫn mềm lòng ra ngoài mở cửa.

Anh ấy ôm chầm lấy tôi, trên cổ còn đeo chiếc khăn len bị tôi cắt hỏng.

Hả, chẳng phải tôi đã vứt nó đi rồi sao?

Chúng tôi tách ra nhưng anh ấy vẫn nắm chặt lấy cánh tay tôi, bấy giờ tôi mới nhìn rõ anh ấy.

Gương mặt đẹp trai sưng phù, khóe miệng bầm tím, nét mặt tái nhợt, mái tóc thường ngày được chải chuốt tỉ mỉ nay lại bị gió thổi bay.

Thật sự, tôi chưa từng thấy anh ấy chật vật đến thế.

Cậu cả nhà họ Hứa vốn chín chắn, trưởng thành, thân phận cao quý, khôn khéo trong mọi trường hợp, cử chỉ nhã nhặn.

Dáng vẻ này của anh ấy trông hệt như một kẻ lang thang đầu đường xó chợ vậy.

Tôi không kìm lòng được mà bật cười.

“Em còn cười được hả?” Hứa Quân Sơ búng lên trán tôi, nhưng nét mặt của anh ấy đã tươi tắn hơn trước rất nhiều.

Tôi đoán: “Anh em đi tìm anh à?”

Anh ấy gật đầu.

Chắn hẳn anh cả đã cầm theo khăn quàng đi tìm anh ấy tính sổ rồi.

Dù mấy trăm năm trôi qua thì anh cả vẫn không thay đổi được tật xấu thích đ//ánh là đ//ánh của mình.

“An Nhiên, tại sao em lại tức giận?”

Hứa Quân Sơ chăm chú nhìn tôi, như thể muốn nhìn thấu tôi vậy: “Tống An Nhiên, có phải em thích anh đúng không?”

Anh ấy nói bằng giọng điệu chắc nịch, ánh mắt mong chờ.

Kể từ khi tôi và Hứa Quân Sơ quen thân đến nay, cả hai đều ăn ý chơi một trò chơi “Ai tỏ tình trước thì người đấy yêu nhiều hơn.”

Người kiêu ngạo như tôi sẽ không chịu thừa nhận.

Người kiêu ngạo như anh, chắc hẳn sẽ không chịu bại trận.

Cứ thế, khi cha mẹ hai bên đều chắc chắn chúng tôi là một đôi thì chúng tôi vẫn duy trì mối quan hệ tình bạn thuần khiết.

Tôi phản ứng lại.

Đẩy Hứa Quân Sơ ra, tôi nhìn anh ấy trên dưới một lượt, ồ thì ra là thế.

“Khổ nhục kế hả?”

“Anh đừng có mà tưởng bở, em không thích anh đâu.”

Vẻ mặt của Hứa Quân Sơ lại tái hơn, sau cùng anh ấy quay lại dáng vẻ bình tĩnh thường ngày, trên ấn đường hiện rõ sự thất vọng.

Sau này nghĩ lại, nếu như khi ấy chúng tôi lùi một bước mở lời trước thì cũng sẽ không cảm thấy tiếc nuối như thế nữa.

Có thể là do cả hai đều cho rằng thời gian vẫn còn dài, nhưng thế sự khó lường…

Hứa Quân Sơ nói sau này anh ấy muốn đưa tôi đến Pháp ngắm tháp Eiffel, đi đến thảo nguyên rộng lớn, đi ngắm cực quang.

Đi tới một nơi không có tranh, cũng không có áp bức.

Anh ấy nắm lấy tay tôi, ánh mắt sáng ngời, như thể tôi đã thấy được những cảnh sắc này qua đôi mắt của anh ấy.

Ước hẹn của chúng tôi cũng trở thành tương lai tôi muốn hướng đến nhất.

Tôi vẫn luôn chờ đợi Hứa Quân Sơ tỏ tình với mình.

Sau đó tôi sẽ danh chính ngôn thuận ôm lấy anh ấy, tôi muốn cười nhạo anh ấy, người thua vẫn là anh ấy.

May mắn là tôi đã đợi được đến ngày đấy.

Nhưng bất hạnh là tôi không thể ôm lấy Hứa Quân Sơ.

Cái lần Hứa Quân Sơ dẫn theo tôi bỏ .

Hai kẻ đáng thương chúng tôi bởi vì không có kinh nghiệm thực chiến, còn chưa bước chân ra khỏi Thượng Hải thì đã bị về rồi.

Cha Hứa Quân Sơ anh ấy trong nhà, tôi cũng bị cha mình lại.

Mẹ nắm tay tôi cứ khóc suốt, khóc đến nỗi trái tim tôi cũng cảm thấy mệt mỏi.

Cha phân tích cặn kẽ cái lợi và cái hại cho tôi nghe, ông nói người bây giờ có thể cứu mạng nhà họ Tống chỉ có một mình tôi.

Tôi chưa từng cho rằng chỉ cần mình làm vợ lẽ thì Lục Chấp sẽ tha cho nhà họ Tống.

Nhưng tôi biết điều kiện giao dịch của họ chính là cái này, mục đích của Lục Chấp là muốn chúng tôi phải đau khổ.

Hiển nhiên, năm đó anh tôi chia rẽ uyên ương, chia rẽ anh và Lê Âm.

Nay anh lại học theo anh cả, chia rẽ tôi và Hứa Quân Sơ.

Ăn miếng trả miếng, rất công bằng.

Như vậy, Lục Chấp cũng sẽ cảm thấy thoải mái hơn đôi chút.

Dùng tôi để đổi lại sự bình an vô sự cho nhà họ Tống, đúng là rất thỏa đáng.

Đạo lý này tôi hiểu.

Nhưng bảo tôi làm lại rất khó.

Thứ tôi tiếp thu là tư tưởng thời đại mới, mở đầu tình yêu tự do, hôn nhân tự do.

Tôi chưa từng nghĩ, hôn nhân của mình lại là một cuộc giao dịch.

Cũng chưa từng nghĩ mình sẽ là vợ lẽ của kẻ tôi từng khịt mũi coi thường.

Ngày tháng .

Tôi thuận lợi về nhà chồng.

Cô chủ nhỏ nhà họ Tống, cuối cùng vẫn phải cúi đầu trước số phận.

Nếu tôi đã lựa chọn thỏa hiệp, cớ sao tôi không tỏ ra thoải mái, mạnh mẽ hơn một chút chứ.

Nhưng mà đáng tiếc, tôi còn không có bản lĩnh ấy, trước khi đi, tôi không nói với cha mẹ lời nào.

Trong lòng tôi vẫn còn oán hận họ.

Anh cả bị cha tôi trong phòng, tiếng pháo náo nhiệt át cả tiếng anh cả gọi tên tôi.

Đám người làm rỉ tai nhau, nói lần này tôi lấy chồng lành ít dữ nhiều.

Có lẽ tất cả người trong Thượng Hải này đều nghĩ như thế, họ cho rằng mấy hôm nữa tin tức cô chủ nhà họ Tống ch//ết bất đắc kỳ tử sẽ truyền đến mọi hang cùng ngõ hẻm, giống như chuyện hội trưởng hội thương mại gả con gái của mình cho Lục Chấp làm vợ lẽ đã trở thành chủ đề buôn chuyện của mọi người vậy.

Đêm động phòng hoa chúc.

Một mình tôi vượt qua đêm đó.

Không ai để ý đến tôi.

Khóc mệt rồi ngủ, ngủ rồi lại tỉnh.

Đêm động phòng hoa chúc cứ thế trôi qua.

Ngoài dự đoán của mọi người, tôi sống rất tốt.

Tuy đã về nhà chồng được hơn một tháng, thậm chí tôi còn không trông thấy mặt mũi của Lục Chấp, nhưng tôi vẫn còn sống.

Cuộc sống của vợ lẽ của cũng không khác trước là bao. Tất cả mọi việc đều có người làm lo liệu, như thể tôi vẫn là cô chủ nhỏ được người ta cơm bưng nước rót như ngày trước.

Nhưng tôi không thể ra ngoài.

Ngoài phủ có một đám do Lục Chấp sắp xếp, cũng không ai được vào đây.

Đám lính đó chỉ nghe theo lệnh của Lục Chấp.

Điều khiến tôi cảm thấy khó chịu duy nhất lúc này chính là thỉnh thoảng tôi lại rất nhớ Hứa Quân Sơ.

Nhớ rất nhiều rất nhiều. Tôi viết tên của anh ấy, thực chất tôi rất muốn vẽ chân dung của anh ấy nhưng vẽ thành quỷ dạ xoa nên tôi đành thôi.

Cho đến khi Đỗ Quyên, người theo hầu bên cạnh mẹ tôi sai người đưa thư đến, tôi mới biết nhà họ Tống gặp chuyện rồi.

Có người đã chặn một lượng lớn hàng hóa của nhà họ Tống, tuy tôi không biết đó là hàng hóa gì nhưng có vẻ như nó rất quan trọng. Cha tôi cũng mất chức hội trưởng hội thương mại Thượng Hải.

Ông ấy phải bán đi tất cả ruộng đất và cửa tiệm mới miễn cưỡng bù lại được.

Lục Chấp bắt nhốt cả nhà họ Tống lại với tội danh b//uôn l//ậu.

Tâm lý may mắn khi trước của tôi đã hoàn toàn sụp đổ, tôi hiểu, một mình tôi không đủ để đổi lấy sự bình yên cho cả nhà họ Tống.

Trận tuyết đầu mùa năm nay đến thật trùng hợp.

Tôi quỳ dưới trời tuyết, dập đầu van xin Lục Chấp tha cho nhà họ Tống.

Cảnh tượng này khiến tôi nhớ lại chút chuyện của năm đó.

Lục Chấp cũng như tôi, anh quỳ dưới trời tuyết, van xin nhà họ Tống cho anh chút cha mẹ mình.

Anh đã quỳ bao lâu nhỉ.

Ba ngày.

Là ba ngày.

Nhưng tôi quỳ ba tiếng đã không chịu nổi rồi.

Tay chân cứng đờ, khó thở, choáng váng, hoa mắt.

Ngày trước Hứa Quân Sơ hay nói sức khỏe của tôi yếu ớt, hở chút là bị bệnh, đi theo anh ấy tập luyện, tôi mệt đến nỗi không sao chịu được.

Bây giờ tôi mới thấy hối hận, biết trước thế này tôi đã theo anh ấy tập luyện rồi.

Tôi nhìn ba chữ “Nhà họ Lục” trên cánh cửa lớn đóng chặt, thầm thở dài.

Dù cho sức khỏe của tôi đủ mạnh, có thể quỳ mãi ở đây thì Lục Chấp cũng không đồng ý gặp tôi đâu.

Thái độ của anh đã rất rõ ràng.

Nhưng tôi có thể làm được gì đây.

Tôi không làm được gì cả.

Điều tôi có thể làm được bây giờ chỉ là quỳ ở đây tìm kiếm chút an ủi cho mình, chứng minh bản thân đã từng cố gắng.

Lạnh quá.

Không biết năm đó Lục Chấp đã có suy nghĩ gì khi quỳ suốt ba ngày ở cửa nhà họ Tống nhỉ.

Dù sao thì tâm trạng của tôi cũng rất khó chịu.

Khổ sở, nhục nhã, bối rối, đau khổ.

Tôi ngã xuống nền tuyết, nhìn tuyết bay trên bầu trời, rất đẹp, tôi không nghĩ nổi nữa.

Nếu như cha mẹ biết tôi vì họ quỳ dưới trời tuyết ba tiếng đã bỏ cuộc rồi, họ có cảm thấy tôi vô dụng không?

Bỏ đi bỏ đi, cùng lắm thì ngày mai sẽ có tin cô chủ nhà họ Tống bị lạnh ch//ết được rồi.

Tôi nhắm mắt lại, có quá nhiều nuối tiếc nên không biết phải tiếc nuối cái nào trước.

Suy nghĩ cuối cùng của tôi chính là sau khi Lục Chấp ngủ dậy ra ngoài trông thấy thi thể của tôi anh sẽ giật mình, cũng coi như là tôi đã thực hiện được một chút giá trị rồi.

Nhưng sau này nghĩ lại, tôi thật sự ngu ngốc, Lục Chấp đã kinh qua biết bao cuộc chiến, anh sẽ giật mình bởi một thi thể bị lạnh ch//ết hay sao.

Tôi đã mơ rất nhiều, nhưng giấc mơ này là kỳ lạ nhất.

Tôi đã mơ thấy Lục Chấp.

Mơ thấy năm đó anh bị anh cả đ//ánh thừa thiếu ch//ết, tôi nằm cùng anh trên đống rơm trong phòng củi.

Hỏi anh có đau không.

Đôi mắt đen láy của Lục Chấp cứ nhìn tôi mãi.

Tôi nghe thấy anh gọi tên tôi.

“Tống An Nhiên.”

Rất lâu sau tôi lại nghe thấy: “An Nhiên…”

Tôi đấu tranh mở mắt ra nhìn, là Lục Chấp.

Nhưng Lục Chấp trước mặt tôi đang mặc quân phục, tuyết dính trên áo choàng trên vai còn chưa tan hết.

Hình như gương mặt của anh còn lạnh lùng hơn cả khi trước, đã bớt đi sự ngây ngô thay vào đó là sự tàn bạo sau khi chinh chiến nhiều năm, ấn đường lạnh lùng đến cực điểm.

Khiến người ta phải sợ hãi.

Chạm vào đôi mắt tôi, cánh tay vừa giơ ra đã rụt về, bàn tay với những ngón tay rõ ràng dường như đang vươn đến trước mặt tôi.

Anh cụp mắt xuống nhìn bàn tay mình, vẻ mặt u ám.

Tôi nghĩ anh không nên có vẻ mặt thế này, quả nhiên một giây sau anh lại quay về dáng vẻ vô tình thường ngày, đột ngột đến nỗi không cho người ta thời gian chuẩn bị.

Tôi cam chịu nhắm mắt lại.

Đây không phải là mơ.

Xa cách hai mươi năm, tôi lại trông thấy người làm Lục Chấp năm đó ngủ ở phòng củi sau nhà họ Tống.

Lúc tôi tỉnh lại, đã không thấy bóng dáng của Lục Chấp nữa.

“Mợ hai, mợ tỉnh rồi?”

Tỳ nữ kích động chạy tới: “Để em đi báo cho biết.”

Tôi kéo cô ấy lại: “Nhà họ Tống…”

Vừa cất tiếng tôi mới nhận ra cổ họng mình đau rát, giọng nói khàn đặc rất khó nghe, hệt như bà cụ, như thể bị ái đó bóp chặt lấy cổ họng vậy.

“Mợ hai, mợ đừng nói nữa, bác sĩ nói cổ họng của mợ bị lạnh, cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, không được nói chuyện.”

Cổ họng.

Tôi sờ lên cổ mình, rất muốn khóc.

Đây có lẽ là nỗi đau lớn nhất tôi phải chịu kể từ khi ra đời đến nay.

“Lục Chấp, Lục Chấp…”

“Vâng ạ, mợ hai, em sẽ đi tìm đến đây.”

Lúc Lục Chấp tới tôi lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, vẫn là tỳ nữ gọi tôi dậy.

Nhìn gương mặt thản nhiên của Lục Chấp ở bên giường, tôi tỉnh táo, cố ngồi dậy.

Bây giờ tôi phải lập tức cầu xin anh.

Thú thật, tôi chưa từng cầu xin ai, tôi thật sự không biết.

Thế nên những lời tôi nói ra vừa vụng về vừa thẳng thắn.

“Xin…”

Giọng nói biến mất trong cổ họng, trong cổ họng, không nói nổi một câu hoàn chỉnh, tôi sốt sắng đến nỗi sắp khóc.

Nhưng Lục Chấp lại rất kiên nhẫn, anh yên lặng nhìn tôi, thật sự tôi rất sợ anh.

Sợ đến nỗi hai tay run lẩy bẩy, cũng không dám nhìn anh, nhưng tôi vẫn cắn răng cố chấp nói ra.

“Xin anh, hãy tha… cho… nhà họ Tống…”

Cánh tay chắp sau lưng của Lục Chấp khẽ động.

Tất cả mọi người đều lui hết xuống.

Chỉ còn lại tôi và anh.

Tôi có cảm giác Lục Chấp vẫn luôn nhìn mình.

Tôi vô thức bật khóc.

Có thể là vì quá sợ hãi, hoặc có thể là cảm thấy mình đã mất hết tôn nghiêm.

Bên giường có tiếng động, tôi ngửi thấy hương gỗ thoang thoảng trên người anh.

“Tống Côn và Tống Tử Nghiêu đã hại ch//ết cha mẹ tôi, tôi sẽ không tha cho bọn họ.”

Anh rất nói rất bình tĩnh, giọng điệu trầm khàn.

Tôi biết tại sao anh lại nhằm vào nhà họ Tống từ lâu nhưng khi nghe thấy anh tự mình nói ra tôi vẫn cảm thấy hoảng sợ.

Ai sẽ tha cho gi//ết ch//ết cha mẹ mình đây.

Truyện Chữ Hay