Tối chủ nhật, đoàn phim “Kinh hồng” chọn lọc dàn múa phụ ở học viện nghệ thuật.
Đoàn phim đã đăng tải trước một video clip của "Kinh hồng" trong nhóm đăng ký, Ôn Từ đã luyện tập với video trong nhiều ngày, mọi động tác đều chuẩn hết sức có thể, đồng thời tuân thủ nghiêm ngặt yêu cầu của đoàn.
Tối nay là biểu diễn thành quả.
Trong nhóm đăng kí có khoảng người đến, phần lớn đều bị thu hút bởi tiền thù lao cao.
Nhưng chỉ chọn ra người vậy nên tính cạnh tranh rất lớn, họ trò chuyện, bàn bạc, kiểm tra kết quả tập luyện của nhau.
Hai ngày nay Ôn Từ không đến cửa hàng tiện lợi nên mỗi đêm đều luyện tập đến gần sáng.
Mức lương này rất khả quan, chỉ cần được chọn là có thể phụ gia đình, mẹ đỡ vất vả hơn.
Trong phòng chờ ê-kíp đã mời chuyên gia trang điểm chuyên nghiệp trang điểm theo phong cách cổ trang cho các thí sinh.
Hiển nhiên đoàn phim cũng rất coi trọng lần tuyển chọn này, dù sao “Kinh hồng” cũng rất lớn, đầu tư tiền rất nhiều, đương nhiên mỗi mặt đều phải yêu cầu cao nhất.
Kiều Tịch Tịch trang điểm, nghiêng đầu nhìn Ôn Từ trước gương bên cạnh, sửng sốt...
Nét mặt của cô rất tươi tắn và sáng sủa, cô có một đôi lông mày nhạt, và đôi mắt hạnh nhân của cô được đánh thêm màu mắt.
Đẹp đến kinh diễm.
“Ôn Từ tớ nghi ngờ cậu không được chọn đâu.” Kiều Tịch Tịch cảm thán nói, “Thật đấy, cậu không được.”
Ôn Từ liếc nhìn cô ấy: “Miệng quạ!”
“Cậy thẳng thừng đè bẹp nữ chính rồi, thật đấy. Khuôn mặt này của cậu còn nữ chính gì nữa! Tớ dám nói minh tinh của nửa làng giải trí đều đọ không nổi với khuôn mặt này của cậu.”
Ôn Từ cảm thấy lời cô ấy nói quá khoa trương rồi, mỉm cười nói: “Tớ mượn câu khen ngợi này của cậu nhé, nếu mà không được chọn thì cậu xong đời đấy!”
“Ừm…nếu không cậu thử xem trong làng giải trí đi, thật đó, khuôn mặt này của cậu quá có dư vị rồi, cái này còn không phải quét sạch cả đội quân rồi sao.”
Ôn Từ lắc đầu: “Tớ không có hứng thú, mẹ tớ hi vọng sau này tớ có thể vào đoàn nghệ thuật, trở thành người múa chính.”
“Cũng phải, giới giải trí phức tạp lắm, không hợp với cậu.”
Ôn Từ trang điểm xong định ra ngoài hành lang tập lại động tác một chút thì điện thoại lại rung lên, là tin nhắn của Mạc Nhiễm--
Nhiễm: “Cậu ta uống say chết rồi, đến đón người không?”
Ôn Từ nhìn đoạn video mà cô ấy gửi đến, có bối cảnh giống như một hộp bar xa hoa trụy lac.
Phó Tư Bạch chán nản ngồi trên sô pha, uống hết ly rượu này đến ly rượu khác với người con trai bên cạnh, ánh mắt hiển nhiên đã say, lại thêm một chút dục vọng.
Cô biết Phó Tư Bạch không thường uống rượu, dù cho có uống cũng không dễ say.
Nếu anh uống say rồi thì không biết chắc được đã uống bao nhiêu rồi.
Ôn Từ trả lời tin nhắn của Mạc Nhiễm: “Chị Mạc Nhiễm, em và Phó Tư Bạch chia tay rồi.”
Nhiễm: “Chắc?”
Ôn Từ không chắc chắn.
Cô từng hứa sẽ không chủ động đòi chia tay, chỉ cần Phó Tư Bạch không nói đến thì mối quan hệ này sẽ vẫn tiếp tục.
Tối đó từng hành động của cô đều thật sự rất quá đáng, thể hiện sự chán ghét anh rõ ràng.
Tính khí như này của Phó Tư Bạch làm sao có thể nhẫn nhịn được.
Nhưng anh không nhắc đến.
Ôn Từ: “Chị Mạc Nhiễm, chị bảo anh ấy uống ít thôi.”
Nhiễm: “Cậu ta có thể nghe lời chị thì đã không phải Phó Tư Bạch rồi.”
Ôn Từ: “Em với anh ấy cãi nhau rồi, anh ấy không chắc sẽ nghe em, mà bây giờ em có chút chuyện…không đi được.”
Nhiễm: “Được, vậy để cậu ta uống đến chết.”
“……”
Ôn Từ cất điện thoại vào trong túi tiếp tục tập luyện.
Khi cô ngả người về sau và xoay người, dây chuyền mặt tì hưu ở cổ áo rơi ra và rơi xuống ngực cô, buông thõng xuống.
“Nó có thể giúp em đổi vận.”
“Mê tín quá đấy.”
“Không tin thì trả anh.”
Nhớ đến những câu nói lúc đó khiến trái tim Ôn Từ như bị kim đâm.
Cuối cùng cô vẫn đi đến phòng thay đồ để thay váy múa ra, mặc áo khoác ngoài vào rồi xách cặp rời đi.
Kiều Tịch Tịch vội vàng kéo cô lại: “Cậu đi đâu thế? Sắp bắt đầu rồi.”
“Tớ có chút việc.”
“Có việc gì mà quan trọng hơn phỏng vấn “Kinh hồng” thế?”
Ôn Từ cắn răng.
Không bì nổi, Ôn Từ luôn đặt chuyện kiếm tiền lên hàng đầu, tình hình gia đình cô như bây giờ…cái gì cũng đều phải để sau.
Nhưng
Xem như cô nợ anh!
“Lần phỏng vấn này coi như bỏ đi.” Cô nói với Kiều Tịch Tịch, “Phó Tư Bạch uống say rồi tớ đi xem thử.”
Kiều Tịch Tịch nghe thế đáy mắt lóe lên một tia sáng rồi vẫy vẫy tay: “Hóa ra là anh ấy à, được rồi, cậu đi đi.”
Nửa tiếng sau Ôn Từ đã đến quán bar.
Trước cửa có bảng hiệu đèn neon màu hồng, Lâm Vũ và Đoàn Phi Dương đỡ Phó Tư Bạch đang say rượu ra ngoài.
Nhìn thấy Ôn Từ, Lâm Vũ cuối cùng cũng thở phào rồi đưa người con trai đang say mèm cho cô: “Aiya, chị dâu đến rồi, Phó ca giao cho em nhé.”
Ôn Từ không kịp chuẩn bị liền bị người đàn ông trước mặt bổ nhào đến.
Phó Tư Bạch đang vô thức bước chân loạng choạng, và anh ngã lên người cô như một điểm tựa.
Mùi rượu nồng nặc xộc lên, mùi rất nồng.
Ôn Từ khó khăn mới đỡ được anh, cau mày hỏi Lâm Vũ: “Anh ấy uống bao nhiêu rồi.”
“à, không nhiều lắm, nhưng rượu trắng rượu đỏ gì cũng uống hết, thành như vậy.”
“……”
Thấy Ôn Từ đến, mọi thứ đều giải quyết xong nên Mạc Nhiễm kéo Lâm Vũ và Đoạn Phi Dương rời đi: “Ôn Từ, bạn trai của em giao cho em đấy, bọn chị về nhé.”
“Ừm.”
Đám người như được thả lõng vì “Dỡ hàng” thành công, cười khúc khích biến mất ở ngã tư.
Phó Tư Bạch ngã trên người cô, cô khó lắm mới đỡ được anh đang xiên vẹo, để anh đứng đàng hoàng.
Làn da trắng nõn lạnh lùng của người đàn ông đỏ bừng bừng, sắc mặt càng thêm tuấn tú, ánh mắt hơi say nhìn cô gái trang điểm kĩ càng trước mặt: "Cô là ai?"
“Chia tay mới mấy ngày liền không nhận ra nữa?” Ôn Từ tức giận nói, “Quả nhiên là phong cách của Phó Tư Bạch.”
“Nhận ra rồi.” Anh sờ cái cằm của cô, “Ngoài bạn gái của anh ra thì ai còn có cái gan nói chuyện như thế với anh nữa.”
“Không phải là chia tay rồi à.”
“Anh nói chưa chia thì chính là chưa chia.”
Anh suýt nữa ngã xuống, Ôn Từ vội vàng đỡ lấy eo anh, cố hết sức kéo anh lại: “Anh đứng cho đàng hoàng coi!”
Phó Tư Bạch đưa tay ra, đưa tay sờ lên khóe mắt được trang điểm kĩ càng của cô, anh cười rất lạnh lùng: “Em…giống hồ ly tinh.”
“……”
“Mà vẫn rất đẹp.” Anh sờ mặt cô, mờ mịt nhìn cô: “Nhìn đến nỗi ông đây không kìm được rồi.”
Ôn Từ thật sự cạn lời với anh.
Cô đứng ở ngã tư vẫy được một chiếc taxi, cố gắng nhét Phó Tư Bạch vào trong sau đó mới ngồi vào: “Bác tài, đi đến căn hộ Ngự Hồ.”
Chiếc xe lái đi không được bao xa Ôn Từ nhắc nhở, “Bác lái chậm chút, anh ấy uống say rồi có thể không thoải mái lắm.”
“Vâng, tôi sẽ kiểm soát tốc độ.”
Phó Tư Bạch dựa lưng vào ghế, im lặng, đèn neon ngoài cửa kính xe chiếu lên khuôn mặt phi phàm của anh: “Không phải không để ý đến anh nữa sao?”
“Anh vẫn chưa đòi chia tay.”
“Em bảo anh cút đi rồi, bây giờ còn nói bày đặt nói chữ tín gì chứ.”
“Em không nói là cút, em chỉ bảo anh đi thôi.”
Thật sự…khác biệt không lớn.
Hôm đó ở bệnh viện trái tim của Phó Tư Bạch như bị xét rách ra, anh thật sự cảm nhận được sự ghét bỏ ngập tràn trong ánh mắt của cô.
Cơ thể anh giật giật, và anh bất giác nghiêng người về phía trước, trông như thể sắp nôn ra.
Ôn Từ vội vàng đỡ lấy lưng anh, mở cửa sổ thông gió ra.
Phó Tư Bạch cắn răng, hai mắt đỏ ngầu, cố gắng kiềm...
Tài xế nhìn bọn họ qua gương chiếu hậu, lo lắng nói: “Đừng nôn lên xe tôi đấy!”
Ôn Từ nhìn đường xung quanh, cũng không còn xa căn hộ Ngự Hồ nữa, mà Phó Tư Bạch lại say xe khó chịu như vậy nên cô nhất quyết: “Bác tài, đậu bên đường đi ạ, tui con đi bộ về.”
Tài xế ngay lập tức dừng xe lại bên đường.
Ôn Từ quét mã trả tiền xe rồi đỡ Phó Tư Bạch xuống.
Khi cơn gió lạnh thấu xương cuối thu thổi qua, cảm giác khó chịu trong ngực của anh đã dễ chịu hơn rất nhiều.
Cô gái vẫn nhẹ nhàng vuốt ve lưng anh để anh dễ thở hơn: “Phó Tư Bạch, anh không sao chứ?"
“Hửm?”
“Xuống sẽ rồi đã thoải mái hơn một chút chưa?”
“Nói lại đi.”
“……”
Ôn Từ nhìn điệu bộ say mèn của anh, cô vẫn nghe theo mà gọi tên anh: “Phó Tư Bạch.”
Giọng nói của cô đặc biệt khàn khàn, mỗi khi nghe thấy cô gọi tên anh, trái tim của Phó Tư Bạch sẽ kích động.
Anh thích tên mình được phát ra từ miệng của cô.
Đầu ngón tay thô ráp của Phó Tư Bạch xoa cằm của cô: "Ngoan, gọi lại."
Gió đêm khiến Ôn Từ rất lạnh, cô không muốn kì kèo với cái tên bợm rượu này ngoài đường nên kéo tay áo anh, đi về phía căn hộ Ngự Hồ.
“Em gọi một tiếng nữa đi.” Anh lười biếng lặp lại.
“Phó Tư Bạch.”
“Lại gọi đi.”
“Phó Tư Bạch Phó Tư Bạch Phó Tư Bạch.”
“Vẫn muốn…”
“Đồ thần kinh!”
……
Trở về nhà, Phó Tư Bạch dựa lưng vào tường, cái cằm anh cúi xuống dường như rất buồn ngủ rồi.
Ôn Từ kéo anh ngồi lên ghế để thay giày ra, nhìn thấy đôi giày thể thao aj phiên bản giới hạn đắt tiền của anh.
Cô sẽ không giúp anh cởi giày nữa.
“Anh tự coi ra xem nào.”
“Được.”
Phó Tư Bạch đưa tay cởi đồ ra.
“!!!”
Nhìn thấy thân trên vạm vỡ của anh, Ôn Từ vội vàng nhìn sang chỗ khác.
“Cởi ra rồi em muốn làm gì.”
Ôn Từ tức giận nói: “Muốn đánh anh.”
Phó Tư Bạch dang tay về phía cô: “Em đánh anh còn chê ít?”
Ôn Từ ném quần áo lên người anh, cô cúi người xuống cởi dây giày cho anh.
Cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Phó Tư Bạch, tốt nhất là anh uống say thật đi.”
Phó Tư Bạch đưa tay ra xoa xoa khuôn mặt của người con gái đang ngồi xổm trước mặt mình, cô lúng túng né đi rồi giận dữ nhìn chằm chằm anh.
Như một chú nhím nhỏ.
Ôn Từ để đôi giày gọn gàng vào trong tủ giày, đỡ anh vào phòng ngủ rồi cô quăng anh lên giường: “Ngủ đi nhé, quỷ say mèm.”
“Ngủ cùng anh.”
“Anh cứ mơ đi.”
Ngay lúc cô xoay người định đi thì Phó Tư Bạch lại nắm chặt tay cô, anh hơi dùng sức khiến cô ngã lên chiếc giường mềm mại.
Anh lật người nằm trên rồi khóa chặt cô lại…
Ôn Từ giật mình rồi kháng cự theo bản năng.
Anh khóa chặt hai tay cô đặt lên đỉnh đâu, đè cô trong tư thế bị áp chế tuyệt đối.
Trái tim của Ôn Từ rất hoảng loạn, cô hét lên: “Phó Tư Bạch!”
Anh lại không hề làm gì, chỉ ghé vào sát tai cô, phả vào tai cô một hơi thở nóng hổi khiến cô rất ngứa ngáy.
“Tại sao lại ghét tôi.” Giọng anh trầm thấp, “Tại sao?”
Ôn Từ chột dạ nghiêng đầu qua để lảng tránh ánh mắt: Không phải anh cũng ghét tôi sao.
“Em ghét anh nhưng em không bảo anh cút bao giờ.”
Không bao giờ, sẽ không.
Ôn Từ nhớ đến tối đó khi ba cô gặp nguy hiểm, ở dưới lầu bệnh viện cô nói năng lỗ mãng với anh.
Điều khiến Phó Tư Bạch đang canh cánh trong lòng…là câu nói cô bảo anh đi.
“Xin lỗi.”
“Hửm?”
“Em xin lỗi anh. Tối đó…bởi vì em lo cho ba, tâm trạng không tốt.”
“Bây giờ em xin lỗi, ngày mai ông đây không nhớ.”
“Vậy mai em lại xin lỗi anh một lần nữa.”
“Không cần.”
Phó Tư Bạch cuối cùng cũng buông cô ra, nằm im trên giường.
Ôn Từ cảm thấy thân thể được thả lỏng, sợi dây căng thẳng trong tim cũng thả lỏng.
Thật sự dù cho anh làm gì thì Ôn Từ cũng không sợ bởi vì anh mang đến cho cô một cảm giác an toàn cực lớn.
“Một người con gái ghét tôi lại thành bạn gái tôi.” Phó Tư Bạch lật người, cánh tay chạm lên mặt cô, những ngón tay đang vuốt ve khuôn mặt cô, “Đánh không được hận không xong, tôi nên làm gì với em đây, hả?”
“Em sợ đau, anh đừng đánh em, nhưng có thể mắng em.” Cô cúi đầu nhìn cánh tay rắn chắc của anh, “Tùy anh mắng thế nào cũng được.”
“Cái tính khí như cẩu như vậy tôi còn dám mắng em à.”
“Ai tính khí như cẩu hả!”
Phó Tư Bạch nhắm mắt lại, hơi thở trầm ôn.
Ôn Từ híp mắt lại, nhìn cánh tay của anh đang đặt trên miệng cô: "Phó Tư Bạch, anh đang ngủ thật hay giả vờ ngủ."
Anh không trả lời.
“……”
Ôn Từ nhìn dáng vẻ ngủ của anh rất yên tĩnh, khí chất sắc bén thường ngày cũng biến mất rồi. Dưới ánh đèn tường màu vàng mang đến một cảm giác ấm áp.
“Phó Tư Bạch?” Cô nhẹ giọng kêu một tiếng nhưng anh không có trả lời, chắc là ngủ thật rồi.
Cô đặt cánh tay không an phận của anh vào trong chăn, cúi người nhìn anh: “Vốn là một giao dịch, anh không đánh em không mắng em, lại không chạm vào em…”
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?”