Ôn Từ nắm chặt chiếc túi trong tay, xoa xoa lòng bàn tay, chỉ xem như không nghe thấy câu nói đó của anh.
Phó Tư Bạch biết cô sẽ không nguyện ý, chỉ là mối quan hệ tình cảm cưỡng ép, dưới bầu không khí ấm áp, hồi hộp…hoặc có thể là cảm xúc sợ hãi càng nhiều hơn một chút.
Nói ra rồi khiến cô ngược lại sẽ thoải mái hơn nhiều.
Nhưng điều khiến anh không ngờ được, mấy giấy sau Ôn Từ vậy mà lại nhích qua, tựa đầu vào giữa hai cánh tay anh một cách tự nhiên rồi xem phim.
Hương thơm dịu dàng sa vào vòng tay, không khí tràn ngập hương chanh, sảng khoái và ngọt ngào.
Phó Tư Bạch cố gắng kiềm chế nội tâm đang dao động, anh cố dùng ngữ khi bình tĩnh để nói---
“Ghét anh mà vẫn muốn gần gũi với anh?”
Ôn Từ khàn giọng, nhỏ giọng nói, “Không phải là anh ghét em à.”
Phó Tư Bạch ngầm cho phép cô dựa vào vai anh, hai người im lặng xem phim.
Sau phút Ôn Từ xoay người, co chân lại, đổi tư thế thoải mái và tự nhiên hơn để tựa vào người anh.
Trái tim của Phó Tư Bạch bị cô làm cho hơi khô khốc, anh ghé vào tai cô nhỏ giọng hỏi: “Muốn hôn không?”
“Được.”
“Muốn, hay là không muốn.”
Cô sựng vài giây, vẫn kiên trì trả lời: “Được.”
Từ ngày bắt đầu ở bên nhau đó Ôn Từ sớm đã đánh cược tất cả rồi.
Phó Tư Bạch ôm lấy gáy cô, đè đầu cô xuống, định hôn lên môi cô.
Ôn Từ nhắm mắt lại.
Anh nhìn kỹ hàng mi hơi run run của cô, đôi môi mím chặt, rõ ràng là đang hồi hộp và... bài xích.
Phó Tư Bạch cười lạnh lùng, nụ hôn nhẹ nhàng lướt qua đôi môi của cô rồi buông cô ra: “Không muốn thì thôi đi.”
Nhịp tim của Ôn Từ đập thình thịch, ngay cả khoảnh khắc lướt nhẹ qua khóe miệng cũng khiến cô rùng mình...
Phim chiếu được một nửa Phó Tư Bạch cũng nói như vậy, anh không cưỡng ép Ôn Từ, chỉ ôm cô, cùng cô xem hết bộ phim.
Đi ra khỏi rạp, Ôn Từ có hơi xót tiền vé, ủ rũ nói: “Nhàm chán.”
“Anh cảm thấy cũng được.”
“Anh nói thật?”
“Ừm.”
Ôn Từ vẫn kiên trì với suy nghĩ của mình: “Thật sự rất bình thường, tình tiết không đỡ nổi, em nghiêm túc xem lắm rồi đó.”
Người đàn ông bên cạnh nhàn nhạt nói: “Em nói như anh không có nghiêm túc xem vậy.”
Ôn Từ không biết nên trả lời sao, nên thẳng thừng không đáp lại.
Một lát sau anh dí dỏm nói: “Được rồi, anh thật sự không có nghiêm túc xem.”
Ôn Từ nói: “Vậy anh đang nghĩ gì?”
“Em đoán xem anh đang nghĩ gì?”
“……”
Đoán không ra.
Cô không trả lời anh nữa. Lúc đi ra khỏi rạp chiếu phim lại nhận được điện thoại của mẹ.
Mẹ cô hầu như cả đêm đều ở trong bệnh viện và hiếm khi gọi điện cho Ôn Từ, nếu có cuộc gọi thì chắc chắn sẽ không phải là tin vui.
Lòng cô có hơi bất an, vội vã đi đến chỗ không người để nhận điện thoại.
Điện thoại truyền đến giọng nói cấp bách của mẹ: “Lạc Lạc, con đang ở đâu?”
“Con đi xem phim với bạn, mẹ, có chuyện gì thế?”
“Ba của con ba của con ông ấy”
Ôn Từ vội vàng nói: “Ba con làm sao!”
“Nói là hạ huyết áp dẫn đến sốc, vừa vừa mới đẩy vào, đẩy vào phòng cấp cứu…”
Thư Mạn Thanh rõ ràng đang rất hoảng loạn, tiếng khóc run rẩy rất tuyệt vọng, “Lạc Lạc, là mẹ không chăm sóc cho ông ấy tốt, sao mà em không phát hiện ra tình hình bất thường của ông ấy chứ, đều là lỗi của mẹ…”
“Mẹ, mẹ đừng lo lắng, sẽ không có chuyện, chúng ta phải…phải tin tưởng vào bác sĩ.”
“Lạc Lạc, mẹ không biết nên làm thế nào nữa.”
“Mẹ đừng hoảng, con lập tức đến!”
Ôn Từ cúp điện thoại vội vàng chạy đến cầu tháng máy, đi ba bước thì lại chạy.
Phó Tư Bạch lập tức đuổi theo, cố gắng giữ cô đi chậm lại: “Em như vậy rất nguy hiểm đấy!”
Trong đầu Ôn Từ là một mảng trống rỗng, hai bên thái dương cô giật giật, hận không thể có cánh bay đến bệnh viện.
Cô cũng rất sợ hại, sợ từ nay sẽ chẳng còn ba nữa.
Thậm chí…thậm chí có thể sẽ không thể gặp ba lần cuối, bởi vì cô lúc đó đang coi phim với Phó Tư Bạch.
Nghĩ đến đây, Ôn Từ gần như nghẹt thở.
Khi cô chuẩn bị rơi xuống thang cuốn, Phó Tư Bạch ôm cô từ phía sau: "Em chậm một chút! Bình tĩnh."
Khi thang cuốn đến tầng một, Ôn Từ đã đẩy người đàn ông phía sau với đôi mắt đỏ hoe.
Đôi tay Phó Tư Bạch đơ đẫn trên không trung, anh sững người khó tin nhìn cô.
Ở giây phút cô đẩy anh ra Phó Tư Bạch đã nhạy cảm nhìn ra được sự ghê tởm anh trong ánh mắt của cô.
Cô vừa lau nước mắt vừa khập khiễng chạy đi, yếu ớt mà suy sụp.
Trái tim anh như bị xé toạc ra đẫm máu.
Ôn Từ chạy ra đường lớn, cô thở gấp, cố gắng để vẫy gọi taxi.
Lúc này đang là giờ cao điểm của chợ đêm, taxi từ các trung tâm thương mại ra vào gần như chật kín.
Cô lau nước mắt đang không ngừng rơi, bất lực chạy về hướng bệnh viện.
Một chiếc ô tô màu đen chạy tới bên cạnh cô, và cửa sổ tối đen kéo xuống, để lộ hình bóng anh tuấn sắc sảo của Phó Tư Bạch
Tay anh để trên vô lăng, không nhìn cô, anh nói đầy không vui---
“Lên xe.”
……
Phó Tư Bạch đạp ga hết cỡ, mang theo Ôn Từ với tốc độ nhanh chóng đến bệnh viện thành phố.
Thư Mạn Thanh ngồi trên băng ghế dài nơi hành lang bên ngoài khu phòng chăm sóc đặc biệt, đôi mắt bà đỏ hoe nhìn thấy Ôn Từ liền vội vàng đứng dậy: “Lạc Lạc…”
“Ba sao rồi mẹ, không có việc gì đúng không! Ba ông ấy…”
“Không sao.” Thư Mạn Thanh liền an ủi cô, “Đã qua cơn nguy hiểm rồi, không sao, đừng lo lắng.”
Ôn Từ mới thở phào nhẹ nhõm, cả người đều mềm nhũn ra ngã lên người mẹ.
Thư Mạn Thanh ôm chặt lấy cô, vuốt ve lưng cô, cố gắng để an ủi cô: “Đừng lo lắng, ba trời phật chứng giám, nhất định sẽ gặp dữ hóa lành.”
Ôn Từ cuối cùng cũng chịu không nổi nữa, cô ôm lấy mẹ mà khóc nức nở: “Mẹ, con thật sự rất sợ…”
“Đừng sợ đừng sợ, mẹ ở đây, Lạc Lạc đừng sợ.”
Sự sụp đổ của Ôn Từ cũng khiến đôi mắt của Thư Mạn Thanh ửng đỏ, đau lòng khôn xiết. Nhưng bà không thể khóc, ở trước mặt con gái mình bà phải mạnh mẽ lên, trở thành chỗ dựa tinh thần cho con bé.
“Đã không có chuyện gì nữa rồi, đừng sợ, Lạc Lạc mẹ ở đây.”
Ôn Từ ở trong lòng mẹ lau đi những giọt nước mắt: “Mẹ, tối nay con ở lại với ba.”
Thư Mạn Thanh biết Ôn Từ rất vất vả, vội vã nói: “Không cần, thời gian này ba phải ở trong phòng chăm sóc đặc biệt, con ở lại đây cũng chỉ có thể ngồi bên ngoài phòng bệnh, không có việc gì cả. Không bằng về nhà nghỉ ngơi rồi mai còn có tiết học mà.”
Ôn Từ đến cửa phòng chăm sóc đặc biệt, nhìn ông ấy nằm yên lặng trên giường bệnh, trên người đang cắm đủ thứ ống, còn có cả máy kéo dài sinh mạng.
Người ba đã từng như núi cao nay trông mong manh vô cùng.
Cô không biết nên chấp nhận sự ra đi của ông như thế nào, cô vẫn chưa chuẩn bị được việc…trở thành một đứa trẻ không có ba.
Ôn Từ dựa vào cửa sổ, mắt vẫn còn ươn ướt.
Nhất định phải tốt.
Chỉ cần ba có thể tốt lên, bảo cô làm gì cũng được.
Lúc này Thư Mạn Thanh mới chú ý đến người con trai đi cùng Ôn Từ đến.
Anh đứng bên hành lang như một người ngoài, nhưng mắt vẫn nhìn cô, không nhìn đi chỗ khác.
Nhìn thấy những giọt nước mắt lặng lẽ của cô, đôi mắt đen bình tĩnh của anh dường như cũng lộ ra dấu vết đau lòng.
Thư Mạn Thanh tò mò hỏi: “Lạc Lạc, đây là bạn…học của con sao?”
Ôn Từ quay đầu nhìn Phó Tư Bạch, lúc này mới phản ứng được rồi vội vàng giới thiệu: “Mẹ, anh ấy là…là bạn của con, anh ấy tên…”
Cái chữ “Phó” đó dừng lại vài giây trên đầu lưỡi, rồi rốt cuộc lại bị cô ém lại: "Anh ấy Tư Bạch."
“Chào con.” Thư Mạn Thanh khôi phục dáng vẻ hiếu khách, mỉm cười ấm áp, “Cảm ơn con đã chăm sóc cho Lạc Lạc nhà bác, trễ như vậy rồi mà còn đến bệnh viện cùng con bé.”
“Chào dì.” Phó Tư Bạch liếc nhìn cô, rồi lịch sự lễ phép nói, “Lạc Lạc nghe điện thoại rất hoảng loạn, đúng lúc con tiện nên đưa cô ấy đến mà thôi, không gọi là chăm sóc.”
Ôn Từ nghe Phó Tư Bạch gọi tên ở nhà của cô một cách rất tự nhiên,, tiếng răng rắc giữa đôi môi mỏng khiến lòng cô hơi ngứa ngáy.
“Vì thế…vừa nãy các con cùng đi xem phim sao?” Thư Mạc Thanh nói với ý hơi sâu xa.
Ôn Từ gật đầu: “Ừm.”
Bà có vẻ như hiểu ra gì đó, cẩn thận đánh giá Phó Tư Bạch.
Anh mặc quần đen và áo sơ mi trắng, gương mặt gọn gàng sạch sẽ, đặc biệt khuôn mặt tuấn tú phong phú, đôi mắt trong sáng, đường nét góc cạnh sắc bén.
Chỉ là mái tóc màu trắng bạch kim này có hơi…hơi phá cách. Nhưng cũng có thể hiểu được, người trẻ bây giờ đều theo đuổi phong cách cá tính.
Thư Mạn Thanh cũng rất hài lòng, và rất vui vì Ôn Từ có thể bớt chút thời gian ra để yêu đương hẹn hò trong cuộc sống kìm nén của cô như vậy.
Mới đầu bà còn rất lo rằng cô bé này sẽ chỉ toàn tâm toàn ý đi kiếm tiền, rồi bỏ lỡ thời thanh xuân tươi đẹp này.
“Tư Bạch, con bao nhiêu tuổi thế? Ba mẹ làm gì vậy?”
Là một phụ huynh thì vấn đề này đương nhiên là thứ quan tâm nhất của mỗi một người mẹ sau khi biết tin con mình yêu đương.
Ôn Từ vội vàng cắt lời mẹ: “Mẹ, mẹ..đừng có như điều tra nhân khẩu chứ.”
“Có gì đâu chứ.”
“Đừng hỏi mấy cái này nha, con đến thăm ba chứ không phải dắt anh ấy tới…tới xem mắt…”
“Dì, con sắp rồi.” Phó Tư Bạch chân thành nói: “Ba con làm kinh doanh, mẹ con…”
Anh dừng mấy giây, trầm giọng nói: “Khi con tuổi bà ấy đã qua đời.”
Nghe đến câu này Thư Mạn Thanh rất xúc động, trong ánh mắt có chút thương xót, bà bước tới nắm tay Phó Tư Bạch: “Tư Bạch, lần sau con và Lạc Lạc đến nhà chơi, dì sẽ nấu món thịt kho cho con, để con nếm thử tài nghệ nấu nướng của dì.”
“Dạ.”
Ôn Từ nhìn ánh mắt dịu dàng trên khuôn mặt của Thư Mạn Thanh, tay cô nắm chặt.
Cô rất khó chấp nhận như vậy, đặc biệt là khi ba cô vừa mới trải qua một cuộc sinh tử khó lường, nhưng cô lại mang kẻ thù truyền kiếp đến trước mặt mẹ.
Thậm chí…còn khiến mẹ sinh ra tình mẫu tử dành cho anh.
“Mẹ, trễ rồi, con tiễn anh ấy xuống lầu.”
“Ở đây không còn việc của con nữa rồi, về trường cùng Tư Bạch đi.”
Ôn Từ cố chấp lắc đầu: “Con vẫn quay lại ở cùng bố.”
Thư Mạn Thanh xách túi của Ôn Từ lên rồi đeo lên vai cho cô: “Mau về đi, nghe lời đừng để mẹ lo lắng.”
“Dì, đưa con đi.” Phó Tư Bạch cầm lấy túi của cô.
“Được đấy, vậy phiền Tư Bạch rồi.”Thư Mạn Thanh mỉm cười, nhìn thấy anh đối tốt với cô như vậy khiến ba rất vui.
Ôn Từ trầm mặt, bước nhanh xuống lầu.
Cô thật sự không còn cách nào để chấp nhận việc này, vừa nghĩ đến người ba nằm trên giường bệnh, nhớ lại tất cả việc tối nay, mà tất cả những cái này… đều là do nhà anh ban cho.
Vậy mà mẹ vẫn còn thích anh như vậy.
Trong lòng cô đã chia làm hai nửa!
Phó Tư Bạch nhìn theo bóng dáng gầy gò của cô đang đi ra khỏi bệnh viện, anh mấy bước liền đuổi kịp cô, kéo cô: "Anh lái xe, em đợi anh ở ngã tư.”
Ôn Từ hất tay ra.
Biểu cảm của Phó Tư Bạch ngay lập tức đen lại.
Người con gái trước mắt đang căm hận nhìn anh, ánh mắt này giống như muốn xé nát anh, giọng nói cô khàn---
“Phó Tư Bạch, anh mau đi đi!”
Bàn tay của Phó Tư Bạch trống rỗng giữa không trung.
Phải rồi, cô không muốn lại nhìn thấy anh dù chỉ một phút.
Sau mấy giây anh cười tự giễu rồi xoay người rời đi.
Cơn đau mạnh mẽ tấn công trái tim cô.
Anh đối với cô tốt như vậy.. cô lại luôn hận không thể ghim dao lên người anh.
Cô bất lực ngồi xổm trên mặt đất, tim đau đến mức không kìm được.
Mấy phút sau Phó Tư Bạch lại sải bước đến, nhìn cô từ trên cao xuống, giọng nói cứng rắn: “Anh tha thứ cho tâm tình em không tốt, cho em cơ hội cuối cùng, rút lại…câu nói đó.”
“Phó Tư Bạch, anh là đại ngốc!”
Ôn Từ cuối cùng cũng sụp đổ rồi, nước mắt không ngừng tuôn trào, hét vào mặt anh một cách điên cuồng, “Anh không nhìn ta là em đang lợi dụng anh hả! Anh không nhìn ra được em ghét anh cỡ nào hả! Anh có hèn mọn không!”
Đôi mắt Phó Tư Bạch lóe lên một tia lạnh lẽo ảm đạm, và anh lắc đầu chua chát——
“Là tôi hèn mọn.”
Trong đêm lạnh lẽo, Ôn Từ nhìn bóng lưng người con trai rời đi, trái tim cô tan nát.
……
Trong thời gian nửa tháng này, Ôn Từ mỗi ngày đều đi đến thăm ba.
Các chỉ số về mọi mặt của ba đã ổn định, bác sĩ giải thích đêm đó là tình huống đột xuất, hiện tại tình trạng đã ổn định sẽ tiếp tục dùng thuốc để theo dõi...
Tâm trạng luôn bất an của Ôn Từ cũng có thể thả lỏng xuống.
Cô và Phó Tư Bạch đại khái cũng đã hoàn toàn kết thúc, hai người cũng không còn liên lạc nữa.
Cô rất bận, hiếm khi gặp mặt, thỉnh thoảng đi qua sân bóng cô cũng nhìn thấy anh.
Anh vẫn là người con trai quần là áo lượt, đám đông đã điên cuồng gào thét tên anh và nụ cười ngạo nghễ của anh đó.
Anh liếc nhìn Ôn Từ nhưng lại làm như không thấy cô, trong nháy mắt quay mặt đi chỗ khác, giống như một người xa lạ.
Ôn Từ biết là bản thân mình không tốt, Phó Tư Bạch không làm sai chuyện gì cả.
Đều là cô, trái tim cô luôn phân làm hai, bất thường.
Không sao cả, sau này cô và anh sẽ không còn qua lại nữa, cô cúi mặt từ từ rời đi.
Tối đó bạn cùng phòng Kiều Tịch Tịch đưa qua cho cô một tấm vé đăng kí: “Bạn yêu, có đoàn kịch “Kinh hồng” đến trường chọn đoàn múa cổ điển kìa, cậu có muốn đăng kí không? Nghe nói tiền lương trả cao nha.”
“Được đấy.” Ôn Từ nhận lấy tấm vé xem thử, “Là phim điện ảnh?”
“Đúng, quay phim đấy, chọn người để làm nền cho nữ chính.”
Ôn Từ lấy bút muốn viết, Kiều Tịch Tịch đi qua tựa lưng vào bàn học của cô hỏi: “Cậu và Phó Tư Bạch…chia tay rồi? Gần đây không thấy cậu và anh ấy hẹn hò nữa.”
Nghe đến tên anh, tay cầm bút của Ôn Từ hơi run: “Ừm.”
“Đáng tiếc thật ấy…”
“Có gì đâu tiếc chứ, tớ và anh ấy vốn không hợp, không phải người cùng đường.”
Kiều Tịch Tịch cười xấu xa, nhẹ nhàng kề sát vào tai Ôn Từ: “Tớ nghe bạn trai tớ nói đấy, size của Phó Tư Bạch…quả thật, tớ luôn muốn nghe cậu nói cảm giác trải nghiệm qua rồi đấy.”
“!!!”
Cây bút của Ôn Từ suýt nữa bị gãy trên tờ đăng ký, hai má đột nhiên đỏ bừng, "Cậu đang nói cái gì vậy!"
“Được được được, tớ sai rồi, không nói cái này.” Kiều Tịch Tịch biết cô vẫn hoàn toàn không hiểu chuyện này, vội vàng đổi chủ đề, “Nhưng cậu chia tay rõ ràng là tự cậu đơn phương nói thôi. Hai ngày trước tớ vẫn nghe Lâm Vũ nói lúc đi chơi bóng rổ có nữ sinh đến tỏ tình với Phó Tư Bạch anh ấy liền từ chối nói đã có bạn gái rồi.”
“Có lẽ không phải tớ.” Ôn Từ nhanh chóng viết tờ đơn, “Đừng nói chuyện anh ấy nữa, tớ không muốn biết.”
“Cậu không còn thích anh ấy chút nào sao?”
“Là chưa từng thích.” Cô đưa tờ đơn cho Kiều Tịch Tịch, có hơi buồn bực nói, “Ở bên nhau là vì anh ấy giúp tớ.”
Kiều Tịch Tịch nhận lấy tờ đơn, nhìn rồi mỉm cười: “Ừm, là chưa từng thích.”
“Ừm.”
Kiều Tịch Tịch đưa tờ đơn ra trước mặt cô: “Cậu tự xem xem cậu viết tên ai rồi.”
Ôn Từ nhìn phần tên trên tờ đơn, được viết ba từ bằng chữ in hoa nhỏ duyên dáng—
Phó Tư Bạch.