Ôn Từ không dám nghĩ đến câu nói cuối cùng của Phó Tư Bạch nói đó, vừa nghĩ đến là ở sâu trong tim lại xẹt lên cơn đau âm ỉ.
Cô chỉ có thể hối tài xế xe lái nhanh hơn chút, dồn mọi tâm trí lên chuyện ba đã tỉnh lại.
- --Đọc full tại Truyenfull.vn---
Trong lòng đầy lo lắng cô chạy một mạch, cuối cùng cũng đến trước cửa khu VIP của bệnh viện.
Thư Mạn Thanh đứng bên cửa, hồi hộp chờ cô.
“Mẹ, ba thật sự đã tỉnh lại rồi sao?”
“Là thật.”
“Vậy sao mẹ còn đứng trước cửa vậy, không vào để ở cùng ba.” Ôn Từ ngó vào trong phòng, đã không chờ được để gặp ba nữa rồi.
“Bác sĩ đang theo dõi các chỉ số cơ thể khác nhau cho ông ấy.” Thư Mạn Thanh cũng rất kích động và bất an, nói với Ôn Từ, “Mẹ đứng đây đợi con để đặc biệt nhắc con mấy câu.”
“Ừm!”
- --Đọc full tại Truyenfull.vn---
Bà đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt còn đọng lại vài giọt nước mắt của con gái, nói với cô: “Ba con vừa tỉnh lại, tâm trí còn có hơi chậm chạp, con nhìn thấy ông ấy thì đừng khóc, đừng để ông ấy có bất kì một kích động trong cảm xúc nào, đừng nhắc về chuyện trước kia, hiểu không?”
“Ừm, con biết rồi.” Hai tay Ôn Từ ôm mặt, cô nhìn ra ngoài cửa sổ bằng kính trong suốt để bình tĩnh lại, lau sạch đi nước mắt, quay đầu nhìn mẹ cũng đang lau nước mắt, “Còn nói con, mẹ cũng không phải là khóc rồi sao.”
“Mẹ là vui quá đấy.” Thư Mạn Thanh cong môi cười, “Lâu như vậy cuối cùng ông ấy cũng tỉnh lại rồi.”
“Sau này cả nhà chúng ta có thể ở cùng nhau mãi, bình an quan trọng hơn mọi thứ khác.”
“Mẹ nói đúng đấy, chỉ cần cả nhà chúng ta ở bên nhau thì không có chuyện gì không vượt qua được.”
Hai mẹ con an ủi nhau một lúc, bác sĩ Tiêu chịu trách nhiệm chữa trị chính cho ba cũng cầm tờ chẩn đoán đi ra khỏi phòng bệnh.
Ôn Từ vội vàng đi lên: “Bác sĩ, bệnh tình của ba cháu thế nào rồi ạ, ông ấy tỉnh lại thật rồi sao? Tất cả tốt lên chưa ạ?”
Bác sĩ Tiêu sắc mặt vui vẻ: “Bệnh tình rất tốt, dù đầu óc vẫn còn hơi chậm chạp nhưng nhận biết được rõ ràng. Cần phải biết bệnh nhân xuất huyết não ngủ nhiều năm thì sau khi tỉnh dậy sẽ có thể xuất hiện hiện tượng mất trí nhớ tạm thời hoặc lâu dài. Nhưng trí nhớ của ba cháu lại rất hoàn thiện, thật sự là dấu hiệu đáng mừng.”
“Vậy… vậy ba cháu có thể xuất viện không ạ!”
“Không không không, đương nhiên không được gấp. Chúng tôi vẫn phải cần quan sát thêm. Với lại ông ấy nằm hai năm rồi các cơ trong cơ thể vẫn còn chưa hồi phục, vẫn cần điều trị một thời gian rất dài nữa.”
“Cảm ơn bác sĩ!”
Bác sĩ Tiêu chúc mừng Thư Mạn Thanh.
Ôn Từ đi vào phòng bệnh, nhìn thấy ba Thư Diệp Lương của mình đang ngồi dựa vào đầu giường, ánh mắt có hơi đờ đẫn.
“Ba, ba…. Ba còn nhớ con không?” Ôn Từ đi đến cạnh giường bệnh, thấp thỏm hỏi, “Còn nhận ra được con không?”
Đôi mắt trống rỗng của Ôn Diệp Lương cuối cùng cũng tập trung, vẻ mặt càng sinh động hơn, khóe mắt nhướng lên, nở nụ cười: "Ngốc nghếch, con đang nói cái gì vậy, làm sao có thể không nhận ra con gái mình chứ?”
Ôn Từ cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp của ông, cơ thể ông đã bắt đầu hồi phục, cũng có sức lực hơn.
Cô lại không kìm được nước mặt, cố nhịn rồi bởi vì ba không thể chịu kích động quá lớn được.
“Ba vẫn còn đang suy nghĩ, cảm thấy mình ngủ một giấc sao lại ngủ trong bệnh viện luôn rồi?”
“Ba, ba đã ngủ năm hơn rồi.”
Sắc mặt Ôn Diệp Lương hơi ngạc nhiên: “Hai năm hơn?”
“Phải đấy, con… con đã học đại học rồi. Đại học Nam Tương, còn vào đoàn nghệ thuật Lan Ninh nữa.”
Ông vuốt ve khuôn mặt của Ôn Từ: “Phải rồi, con gái của ba nhìn đã trưởng thành lắm rồi.”
“Con và mẹ mỗi ngày đều mong ba có thể tỉnh lại.” Cổ họng Ôn Từ đau nhói, cô sắp nghẹn lại, nhưng cô vẫn cố kìm lại, “Con còn sợ nếu ba vĩnh viễn không tỉnh lại thì phải làm sao đây.”
Ôn Diệp Lương nhìn Thư Mạn Thanh đang lặng lẽ rơi nước mắt đứng ngoài cửa, đôi mắt cũng hơi phím hồng: “Mạn Thanh, hai năm nay vất vả cho em rồi, em vất vả chăm sóc cho Lạc Lạc, chăm sóc cho anh… em yên tâm, sau này đều giao cho anh đi, anh sẽ không để hai người phải vất vả nữa.”
“Cái gì mà vất vả không vất vả chứ, không phải là gia đình sao. Em là mẹ của Ôn Từ, em còn cần anh cảm ơn em à?”
Ôn Diệp Lương bật cười: “Cái tính của em giống hệt trước đây, một ngày không đấu võ mồm với anh là cả người ngứa ngáy phải không.”
“Em nói là sự thật, anh đừng nghĩ tỉnh lại có thể thế này thế kia. Hãy nghỉ ngơi thật tốt, đừng nóng giận, đừng cao hứng với mọi thứ, nếu như anh lại ngủ quên với chứng xuất huyết não, em sẽ không quan tâm đến anh đâu! "
“Nghe em hết.”
Ôn Từ nghe ba mẹ đấu võ mồm thân thiết thế cũng cảm thấy rất vui vẻ, như thế lại được quay về khung cảnh gia đình ấm áp của quá khứ.
Ôn Diệp Lương lại hỏi: “Phải rồi, Ôn Diệp Nhân sao rồi?”
Nghe đến câu này khiến Ôn Từ và Thư Mạn Thanh nhìn nhau.
Thư Mạn Thanh đi đến, nói không chút âm sắc: “Anh vừa mới tỉnh lại, không hỏi mẹ con chúng em mấy năm nay như thế nào mà lại đi nhớ đến cái người em không lương tâm của anh.”
“Anh không phải là nhớ đến cậu ta.” Ôn Diệp Lương lạnh lùng nói, “Anh là muốn biết cậu ta đã có báo ứng gì chưa.”
“Trên đời này làm gì có báo ứng gì chứ.” Thư Mạn Thanh thở dài, ủ rũ nói “Cậu ta tiếp quản công việc kinh doanh phục trang của tập đoàn Ôn thị. Tuy rằng công việc kinh doanh khác xa so với trước đây, nhưng với uy tín và lượng khách hàng mà chúng ta đã gây dựng trong quá khứ không hề kém cạnh. "
Ôn gia trước đây kinh doanh phục trang, làm về thương hiệu thời trang thời thượng cho giới trẻ, bây giờ có một thị phần đáng kể.
Trong cuộc khủng hoảng tài chính nghiêm trọng lần đó Ôn Diệp Lương đã bị đánh bại, nhưng nền tảng của thương hiệu vẫn còn đó, sau khi Ôn Diệp Nhân tiêu diệt anh trai mình, ông đã tiếp quản công ty một lần nữa với sự hỗ trợ của Phó thị.
Tập đoàn Phó thị trở thành cổ đông thực sự đứng sau nó, mà Ôn Diệp Nhân chẳng qua chỉ là con chó tay sai của Phó gia.
Thư Mạn Thanh ném một ánh mắt qua cho Ôn Từ để bảo cô đừng nói chuyện chú nhỏ của cô nữa.
Ôn Diệp Lương bị xuất huyết não vốn dĩ là bởi vì biết tin em trai ruột của mình đâm sau lưng mình, bây giờ cuối cùng cũng tỉnh lại, nghĩ về chuyện vừa qua, nếu huyết áp tăng...
Ôn Từ cũng hiểu, vội vàng ngậm miệng lại.
Ôn Diệp Lương lại nói: “Hai người yên tâm đi anh sẽ không vì loại người xấu xa này nữa, nó cũng không phải là em trai anh nữa.”
“Ba, ba đừng nói như vậy, sau này cả nhà chúng ta sống vui vẻ đừng quan tâm mấy chuyện này nữa.”
“Lạc Lạc, con yên tâm, ba sẽ nỗ lực để con có lại cuộc sống trước đây.”
“Ba đừng nghĩ như thế, ba nghỉ ngơi tịnh dưỡng mới là chuyện quan trọng nhất!”
Ôn Diệp Lương nhìn cũng có vẻ mệt mỏi, vì vậy Thư Mạn Thanh đỡ ông nằm xuống: "Ngủ thêm một lát."
“Mẹ đừng để ba ngủ, ngộ nhỡ bố lại ngủ quên thì sao?” Ôn Từ vẫn còn vương vấn sợ hãi.
“Đứa ngốc, bác sĩ đã bảo không sao rồi.”
Ôn Diệp Lương cũng cười: “Ba đã ngủ lâu như vậy rồi, không có buồn ngủ chút nào. Ba phải nhìn hai mẹ con lâu một chút, ở bên cạnh ba đi.”
“Dạ, con sẽ ở bên cạnh ba.”
……
Buổi chiều nhiều người thân, bạn bè và đối tác làm ăn cũ nghe tin Ôn Diệp Lương đã tỉnh dậy, họ đều đến thăm.
Nhưng bác sĩ nói ông vừa mới tỉnh không nên gặp nhiều người, nên họ chỉ để lại các giỏ quà, chỉ đứng thăm ngoài cửa an ủi và chúc mừng Thư Mạn Thanh.
giờ tối, bên ngoài phòng bệnh xuất hiện một vị khách không mời mà đến.
Người chú nhỏ của Ôn Từ--- Ôn Diệp Nhân.
Ôn Từ cầm cơm hộp trở về, vừa mới đi ra khỏi thang máy đã nhìn thấy Ôn Diệp Nhân đang đứng cãi nhau ở cửa, xem ra ông ta có vẻ khăng khăng muốn vào phòng bệnh thăm nhưng bị Thư Mạn Thanh cố gắng ngăn cản.
Bên cạnh ông ta còn có hai người đàn ông, một trái một phải kéo Thư Mạn Thanh.
Ôn Từ chạy như bay đến để đẩy tay người đàn ông ra, kéo Thư Mạn Thanh ra sau để bảo vệ bà: “Các người làm cái gì hả!”
“Cháu gái, đã lâu không gặp rồi nha, lớn rồi ta.” Ôn Diệp Nhân lộ ra nụ cười giảo hoạt, “Chú đến thăm ba con, ai ngờ mẹ con lại không để cho tụi chú vào thăm, anh em ruột mà không được vào, đời làm gì có đạo lý như vậy chứ.”
Ôn Từ nhìn dáng vẻ của ông ta, đi thăm bệnh mà còn mang theo vệ sĩ, làm gì có chuyện đến thăm bệnh, rõ ràng là để đến thăm dò tình hình, xem bệnh tình của ba cô rốt cuộc như thế nào.
Nếu đã tỉnh thật thì nói không chừng sẽ còn cố ý kích động ba cô…
Ôn Diệp Lương trước kia tức giận đến mức xuất huyết não, nếu bây giờ nhìn thấy ông ta nữa thì chắc chắn huyết áp sẽ lại tăng lên.
Ôn Từ tuyệt đối sẽ không để chuyện như thế xảy ra.
“Ba tôi không cần ông đến thăm, ông mau đi về cho tôi!”
“Nè, như này không có phép tắt gì cả!” Ôn Diệp Nhân nhìn vào trong phòng bệnh rồi hét lớn, “Anh, anh xem cháu gái mấy năm nay sao lại biến thành đứa trẻ không có giáo dục gì hết.”
“Ông mau đi đi! Đi cho tôi!” Ôn Từ bảo vệ người nhà rất quyết liệt, cũng không quan tâm đến hình tượng gì cả, cô điên cuồng đẩy Ôn Diệp NHân, “Ông mau đi khỏi đây, nếu không tôi báo cảnh sát!”
“Báo cảnh sát cái gì chứ, chú đến thăm bệnh, thăm anh chú, con dựa vào đâu mà báo cảnh sát.”
“Ông còn biết mình là em ông ấy.” Thư Mạn Thanh căm phẫn nói, “Cái thứ không tim không phổi như ông, trước kia đối xử với gia đình chúng tôi như thế nào tự ông nói đi. Vì lợi ích mà ngay cả anh ruột của mình cũng có thể phản bội!”
“Chị dâu, chị nói như vậy là không đúng rồi, bây giờ tập đoàn Ôn thị không phải vẫn mang họ Ôn sao?” Ôn Diệp Nhân cười nói, “Chỉ là anh em không có thiên phú làm kinh doanh, bây giờ công ty dưới tay em không phải rất thuận buồm xuôi gió sao, đều là người một nhà cả hà tất gì phải phân ra tôi anh làm gì.”
Thư Mạn Thanh trước giờ không biết cãi nhau, bị một câu nói của ông ta làm cho tức đến không nói được gì nữa, chỉ có thể ôm cả cơn tức hai má đỏ bừng.
Từ ngoài cửa vang lên tiếng ho sặc sụa của người cha, và rõ ràng ông đang rất tức giận với tên này.
“Ba tôi bệnh hai năm nay ông đến thăm ba tôi được lần nào chưa! Bây giờ đến không phải là cố ý để làm ông ấy tức lên sao!” Ôn Từ đẩy Ôn Diệp Nhân ra ngoài, “Nếu ông còn không đi thì tôi sẽ báo cảnh sát thật!”
“Cháu gái, không có bằng chứng thì không được nói bừa nha.”
“Ông cút!”
“Con bảo chú cút, chú lại không cút đấy.” Ôn Diệp Nhân nhất quyết ngồi ở cái ghế dài trước cửa phòng bệnh, đuổi cũng không đi, “Tôi buộc phải vào thăm anh trai ruột của mình, nếu không để tôi vào thì tôi sẽ ngồi đây mãi không đi đâu cả.”
Ôn Từ tức giận đi lên kéo ông ta: “Ông cút cho tôi! Tôi gọi bảo an của bệnh viện!”
“Hôm nay mày gọi ai cũng vô dụng!”
Lúc này hai người bảo an của Ôn Diệp Nhân dẫn theo phát huy tác dụng, họ một người kéo Thư Mạn Thanh, người còn lại kéo tay Ôn Từ đẩy cô ra để Ôn Diệp Nhân có thể phòng được phòng bệnh.
Lúc này một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đi vào, nhấc chân đá văng tên vệ sĩ đang kéo Ôn Từ đi một cách gọn gàng, chặn trước cửa phòng bệnh.
Thân hình của Phó Tư Bạch dài như ngọc, nét mặt lạnh lùng, đôi mắt đen sắc bén quét về phía Ôn Diệp Nhân với một cảm giác cực kỳ áp chế.
Ánh mắt của anh như một con dao bén khiến cho Ôn Diệp Nhân đứng chôn chân tại chỗ bất động trong phút chốc.
Ôn Diệp Nhân nhìn thấy người đàn ông trước mặt khiến sắc mặt ông ta vừa ngạc nhiên vừa hoảng hồn: “Phó, Phó gia nhỏ, sao sao ngài …. Ngài lại….”
Phó Tư Bạch kéo Ôn Từ ra sau lưng mình, trong miệng lạnh lùng phun ra một chữ---
“Cút.”