Ôn Từ dọn dẹp tủ đựng đồ của mình rồi vác cặp chuẩn bị rời khỏi.
Rất nhiều con gái trong đoàn nghệ thuật đều đã đến tiễn cô, mọi người trong lòng đều rõ sự ra đi của cô sau lưng nhất định là có sự giở trò của Đoạn Cẩn Huyên.
- --Đọc full tại Truyenfull.vn---
Sự việc giống như vậy trước kia xảy ra ở đoàn Lan Ninh này không hề ít, bọn họ không còn thấy lạ nữa, nhưng Ôn Từ… thật sự quá đáng tiếc rồi!
Phần độc diễn ‘Vết mực’ của cô hôm đó đã làm mê đắm mỗi một người ở đây. Trong lòng mọi người đều rất khâm phục cô, cũng rất căm phẫn trước tất cả hành động của Đoạn Cẩn Huyên.
Lẽ nào trong nhà có bối cảnh thì liền có thể một tay che trời sao?
Chung một đoàn với kiểu người như thế thì chỉ sợ là sau này mọi người đừng nghĩ đến chuyện trải qua những ngày tháng tốt đẹp.
Trong lòng mọi người ít nhiều gì cũng có cảm giác như thể một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ vậy.
Ôn Từ đi ra khỏi phòng đựng đồ, vừa đi ra đã nhìn thấy Đoạn Cẩn Huyên.
Cô ta mặc một chiếc váy xanh lá có tay phồng, buộc tóc đuôi ngựa và thắt nơ nhung xanh sau đầu. Cô ta đang dựa vào tường, khóe môi khẽ nhếch lên, nở một nụ cười chiến thắng.
- --Đọc full tại Truyenfull.vn---
Có chút tài lẻ muốn nhỉnh hơn cô à, Ôn Từ nghĩ bản thân mình là ai hả, nực cười.
Đoạn Cẩn Huyên đi lên phía trước chắn đường đi của Ôn Từ, cười nhếch mép: “Tôi khuyên cô vẫn nên đừng nhảy nữa đi, cô xem dáng vẻ nghèo rách mồng tơi của cô đi, một đôi giày nhảy cũ kĩ, cũng đáng để quăng sọt rác rồi đấy.”
Ôn Từ dù sao cũng phải đi rồi nên cũng chẳng có gì phải sợ, trả lời lại: “Dù có là một đôi giày cũ kĩ thì mang lên cũng nhảy đẹp hơn cô rất nhiều, cô có tư cách gì khuyên tôi đừng nhảy nữa.”
Trước đến nay không ai dám dùng thái độ như thế để nói chuyện với Ôn Cẩn Huyên, cô ta bị làm cho tức đến nỗi hai má đỏ bừng, đưa tay lên muốn giáo huấn Ôn Từ.
Ôn Từ giữ chặt cánh tay của cô ta, dùng sức ném mạnh đến nỗi cô ta loạng choạng ngã vào tường.
Cô thường xuyên luyện nhảy nên cánh tay dù nhìn mềm yếu nhưng thật sự cũng có da thịt, so về sức Đoạn Cẩn Huyên căn bản không phải là đối thủ của cô.
Đoạn Cẩn Huyên cũng hiểu sâu sắc điều này nên nhất thời không có cách gì chống lại chỉ tức giận đùng đùng nhìn chằm chằm cô: “Giới nghệ thuật không dành cho kiểu tầng lớp thấp kém như cô đâu?”
“Cũng không dành cho loại người ngang tàng tự cao như cô đâu.”
“Cô…. Cô…” Đoạn Cẩn Huyên tức đến không nói ra lời.
Ôn Từ lười đôi co với cô ta, cô xách cách chuẩn bị rời khỏi.
Còn chưa đi đến cửa của tòa nhà thì Tần Phong đã vội vàng đuổi theo: “Ôn Từ, đợi một chút!”
“Cô Tần có chuyện gì nữa ạ?”
“Em, em không cần đi nữa!” Vẻ mặt Tần Phong hơn hở lên, “Em có thể ở lại rồi!”
“Thật ạ?”
“Ừm! Giám đốc bên đó đã chuyển lời nên bảo em có thể ở lại, vả lại sẽ độc diễn vở ‘Vết mực’.”
Niềm vui đến quá bất ngờ khiến cho Ôn Từ có chút đờ đẫn, mà Đoạn Cẩn Huyên ở bên cạnh cô lập tức xù lông lên: “Cô giáo Tần, chuyện gì vậy! Giám đốc sao lại lật mặt! Nói rõ là để cô ta cút rồi mà!”
Sắc mặt của Tần Phong lạnh lùng đi, nhìn Đoạn Cẩn Huyên rồi nói: “Em chỉ là một trong những học sinh của đoàn nghệ thuật, giám đốc sẽ có những quyết định của mình, em không có cái quyền tự quyết đó.”
Đoạn Cẩn Huyên tức giận lấy điện thoại từ trong túi ra gọi điện cho ba mình.
“Không cần gọi nữa, ba em sắp đến rồi.”
“Ông ấy sẽ đến đây?”
“Đến để thu dọn đồ đạc cho em.”
Đoạn Cẩn Huyên hoàn toàn vẫn chưa phản ửng lại được cái này là chuyện gì, rất nhanh, ba cô ta Đoạn Hoành vội vã bước vào.
Nhìn thấy ba khiến nước mắt của Đoạn Cẩn Huyên rơi xuống ngay lập tức, cô ta đi lên để kể khổ với ba.
Nhưng không ngờ một người ba nuông chiều cô ta thành quen lại tức giận đến mức đẩy tay cô ta ra: “Còn khóc cái gì, mày gây rắc rối lớn cho ba mày rồi!”
Đoạn Hoành lười phải để ý đến cô con gái đỏng đảnh này, đi thẳng đến trước mặt Tần Phong, thấp thỏm hỏi: “Cô, cô Tần, xin hỏi cái người bạn học có mâu thuẫn với con gái tôi, cô bé… cô bé đi chưa?”
“Vẫn chưa đi.”
Đoạn Hoành thở phào nhẹ nhõm, dưới bàn tay chỉ hướng của Tần Phong, ông bước đến trước mặt Ôn Từ.
Khiến cho tất cả mọi người, bao gồm cả chính Ôn Từ cũng không ngờ là nhân vật cộm cán có máu mặt trong giới bất động sản ở Nam Thành vậy mà lại gập đầu độ trước cô.
Đoạn Cẩn Huyên ngạc nhiên đến nỗi cái cằm cũng sắp rơi ra.
“Cô Ôn, là con gái tôi mạo muội với cô rồi, xin cô ngàn vạn lần đừng trách, tha thứ cho sự thiếu hiểu biết của nó, là tôi chiều nó thành hư, để nó không có giáo dục như thế là tôi thay mặt con bé xin lỗi cô.”
Ôn Từ nghe lời xin lỗi của ông, ngay cả kính ngữ cũng dùng với cô rồi.
Trong lòng cô mơ hồ nghĩ ra, đại khái cũng hiểu được vài phần.
Đoạn Cẩn Huyên không thể hiểu, ba mình sao có thể tôn trọng một con nhỏ như Ôn Từ! Có biết bao nhiêu người trong giới thương nhân rung chuyển trời đất mà ông cũng không cần dùng kính ngữ, vậy mà….ông ông ông lại dùng từ “Cô” để xưng hô với Ôn Từ!
“Ba! Ba điên rồi sao! Sao bà lại nói như thế với cô ta… cô ta căn bản không là gì cả! Chẳng lẽ ba và cô ta còn có mối quan hệ không ai biết?”
“Mất dạy!” Đoạn Hoành bộp một bàn tay lên mặt Đoạn Cẩn Huyên, âm thanh chan chát, khiến cho rất nhiều người con gái đã từng bị Ôn Cẩn Huyên ức hiếp thấy rất hả dạ.
Đoạn Cẩn Huyên chưa bao giờ bị ba đánh, nhất thời sững người, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
Đoạn Hoành liên tục cúi người tạ lỗi với Ôn Từ mấy cái, còn kéo Đoạn Cẩn Huyên lại ấn đầu cô ta xuống để xin lỗi Ôn Từ.
“Xin cô ngàn vạn lần đừng so đo với nó, từ này về sau nó cũng sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cô nữa, tôi sẽ làm thủ tục cho nó rời khỏi đoàn nghệ thuật ngay ạ.”
“Ba!” Đoạn Cẩn Huyên rơi nước mặt, ngạc nhiên đến mức hét lên: “Sao lại có thể như vậy!”
“Mày ở đoàn nghệ thuật này múa bao nhiêu năm, cũng đã rồi, mẹ mày và tao đều nhìn ra mày không có thiên phú múa nhảy gì cả. Từ nay về sau lo học đại học cho đàng hoàng đi.”
“Không muốn, con muốn múa!”
“Việc này không đến lượt mày quyết.”
Đoạn Hoành kéo Đoạn Cẩn Huyên rời khỏi tòa nhà của đoàn nghệ thuật.
Mọi người đều bị cảnh lật mặt này làm cho ngạc nhiên đến mức không nói nên lời, ánh mắt nhìn Ôn Từ…. dần dần biết thành cái nhìn sâu xa.
Nực cười, mấy năm nay ở trong đoàn nghệ thuật Lan Ninh Đoạn Cẩn Huyên ngang tang như nào gần như có thể nói là muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, ai cũng không dám đắc tội với cô ta.
Ôn Từ mới đầu không phải cũng chùn bước trước cô ta sao, không ngờ cô vậy mà còn là con sói ẩn dật.
Tần Phong đại khái cũng biết ra được bối cảnh này, nhưng cô cũng không nói gì chỉ cầm lấy cái cặp của Ôn Từ, dịu dàng nói với Ôn Từ: “Nếu đã có thể ở lại thì em hãy nắm chắc cơ hội này, biết không?”
“Em biết rồi cô Tần, em sẽ nỗ lực.”
……
Buổi tối, căn hộ Ngự Hồ.
Ôn Từ làm cả một bàn thức ăn phong phú mỹ vị cho Phó Tư Bạch, sau khi ăn cơm xong hai người nắm tay nhau đi dạo trong khuôn viên của căn hộ, ai cũng không mở miệng nói về chuyện này trước.
Ôn Từ biết rất rõ ngoài Phó Tư Bạch ra thì không ai có thế lực lớn như vậy, người có thể khiến cho một nhân vật như Đoạn Hoành cúi gập đầu trước mặt cô.
Phó Tư Bạch luôn luôn có thể giải quyết những chuyện này một cách gọn gàng, không để lộ dấu vết, thậm chí không phải nói với cô…
Mục đích cô ở bên cạnh anh không phải là vì mong cầu sự chống lưng, sự bảo vệ của anh sao.
Trong lòng Ôn Từ luôn không vượt qua được, giữa bọn họ có vẻ như có gì đó… âm thầm thay đổi, không còn là mối quan hệ lợi ích rõ ràng nữa.
Diễn lâu rồi chính mình cũng tin làm thật, trở thành người trong vở kịch rồi.
Phó Tư Bạch tắm xong, Ôn Từ gửi được mùi chanh thanh mát trên người anh, cô rất thích, cô đã hôn anh rất lâu.
Đôi môi mỏng của anh, vành tay, mí mắt.
Yết hầu là nơi khiến Phó Tư Bạch không chịu nổi nhất, anh nắm chặt tay cô, hơi run rẩy.
Cô đã biết sự nhạy cảm của người đàn ông, bao gồm cả những sở thích và thói quen của anh. Họ tan vào nhau theo một cách thân mật nhất, quen thuộc đối phương đến mức như hòa làm một.
Nhưng dù cho như vậy thì Phó Tư Bạch cũng hiểu rất rõ, sự chủ động tối nay của cô là vì cái gì.
Cô chỉ có thể đối tốt với anh thêm trăm lần để tiêu tán đi sự bất an trong trái tim.
Đã sắp không còn trả hết nỗi cho anh rồi.
Ngay khi ngón tay cô từ từ di chuyển xuống dưới lại bị Phó Tư Bạch ngăn lại, anh nắm chặt: “Lạc Lạc, những thứ anh muốn chưa bao giờ là cái này.”
“Vậy anh muốn cái gì?”
Phó Tư Bạch kéo cô nằm cạnh chân, những đầu ngón tay thô ráp của anh từ từ lướt qua các đường nét trên khuôn mặt cô rồi dừng lại ở cằm cô, anh nhẹ nhàng vuốt ve: “Thật lòng thích anh, quan tâm anh từ trái tim của em, bất cứ ai cũng không thế chiếm một vị trí đặt biệt nhất trong trái tim em, trừ anh…”
Ôn Từ không chịu được ánh mắt của anh, cũng sợ bị ánh phát hiện những bí mật chôn sâu trong trái tim không muốn ai biết của cô. Cô ôm chầm lấy anh, mang theo ngữ khí cầu xin: “Tư Bạch, anh muốn thế nào cũng được, thật đó, cái gì em cũng có thể cho anh.”
Phó Tư Bạch biết câu nói đó của cô vẫn chưa nói hết.
Cái gì em cũng có thể cho anh…
Trừ việc yêu.
Mấy ngày tiếp theo Ôn Từ cảm nhận rõ ràng anh không giống trước đây nữa, giống như một con sư tử hoang dại phát tiết.
Cô có hơi sợ rồi, thêm nữa là lịch trình luyện tập ở đoàn mỗi tuần đều rất khắc khe, Ôn Từ còn phải học chuyên ngành, có lúc cũng phải tìm thêm một số việc làm thêm, thật sự bận đến tối mắt tối mũi, vì thế cũng ít khi đến căn hộ Ngự Hồ.
Mà như Phó Tư Bạch nói, thứ anh muốn chưa bao giờ là một mối quan hệ xác thịt, thậm chí lần đầu tiên ở suối nước nóng của là một sự ngoài ý không dự đoán trước.
Vì thế mà dù cô không đến căn hộ nữa Phó Tư Bạch cũng chưa bao giờ chủ động muốn.
Chiều hôm đó Ôn Từ một mình luyện tập trong phòng múa thì đột nhiên nhận được điện thoại từ mẹ cô.
Trong điện thoại, giọng nói của Thư Mạn Thanh kích động đến mức gần như run rẩy, bà nói với cô---
“Lạc Lạc, bây giờ con mau đến bệnh viện đi! Mau!”
Trong lòng Ôn Từ rơi độp một cái: “Ba có chuyện gì sao!”
“Ba con tỉnh lại rồi!”
“A!”
Ôn Từ nghe câu nói này, đầu ốc đột nhiên trống rỗng, trái tim như run lên kịch liệt: “Thật, thật sao? Mẹ không có lừa con?”
“Đứa trẻ ngốc, mẹ làm sao đi lấy chuyện này lừa con, mau đến đi, ba tỉnh rồi, trạng thái còn rất tốt nữa! Mau đến để ông ấy nhìn con đi.”
“Con lập tức đến!”
Ôn Từ cúp điện thoại, đôi chân có hơi run, cô đỡ lên xà ngang ở cạnh tường mua để thở gấp.
Rất sợ, rất sợ đây là một giấc mơ!
Cô đã từng mơ vô số lần, mơ thấy cảnh ba cô tỉnh lại, nhưng ngày này cuối cùng đã đến rồi thì cô lại không dám tin nữa.
Trên xe taxi, Ôn Từ gọi điện thoại cho Phó Tư Bạch.
Như thường lệ, cô gọi điện thoại cho anh thời gian chờ luôn không quá giây.
Trong điện thoại, giọng nói Phó Tư Bạch hơi khàn ---
“Ba em tỉnh rồi?”
Ôn Từ ngạc nhiên: “Phó Tư Bạch sao anh biết.”
“Bác sĩ Tiêu đã gọi cho anh rồi.”
Ôn Từ nghe giọng nói hơi khác lạ của anh, trái tim hơi lỡ nhịp: “Phó Tư Bạch… có phải anh biết hết rồi không?”
Ôn Từ nói ra câu này Phó Tư Bạch lại không có cho cô đáp án ngay lập tức.
Xe taxi đi qua đường hầm, có tiếng ù ù từ ống nghe.
Hít thở của hai người đều có hơi nặng nề, gần như không không cần nói lời nào, một vài cảm xúc tinh tế giữa họ đã được hiểu ngầm.
Mấy giây sau Phó Tư Bạch cố gắng để kìm nén nỗi đau đớn, anh mỉm cười nhàn nhạt nói: “Chúc mừng em, cơn ác mộng của Lạc Lạc chúng ta cuối cùng cũng đã kết thúc rồi.”