Mới đầu sự hiểu biết của Ôn Từ về mối quan hệ của bọn họ chỉ đơn giản là có được những thứ cô cần với Phó Tư Bạch.
Phó Tư Bạch cho cô sự bảo vệ, cô cố gắng để làm thỏa mãn tất cả những gì anh muốn, sự thoải mái cho cơ thể và sự vui vẻ trong tinh thần, để anh vui hơn.
Nhưng bây giờ anh lại giống một con xúc tu không biết điểm dừng, không chỉ muốn xâm chiếm cơ thể của cô mà bây giờ…còn muốn chiếm lấy trái tim cô.
Ôn Từ sẽ không cho phép, cái gì cũng được nhưng trái tim thì không thể được.
Cô rất chủ động hôn Phó Tư Bạch để đè lại cái chủ đề này.
Phó Tư Bạch không miễn cưỡng bởi vì chuyện yêu là không muốn được.
Anh không thể giống một con chó đáng thương vẫy đuôi với cô được.
Phó Tư Bạch lại cắn rách môi cô.
Kì nghỉ đông, Ôn Từ đi cùng mẹ làm phẫu thuật mổ mắt đục tinh thể.
Cuộc phẫu thuật đương nhiên rất thành công, Ôn Từ còn thêm wechat của chuyên gia Phương Tử Hoằng.
Thái độ của ông với Ôn Từ rất tốt, trong wechat còn chỉ cho Thư Mạn Thanh những việc cần chú ý để hồi phục sau phẫu thuật. Mỗi ngày để hỏi han tình hình hôi phục rồi còn nói cho bọn họ về cách để tịnh dưỡng như thế nào.
Thường thì bệnh viện làm phẫu thuật xong làm gì có đãi ngộ như thế, chứ huống hồ gì người ta còn là ngôi sao sáng trong ngành.
Ôn Từ biết cái này đều là nể mặt Phó Tư Bạch.
Mỗi ngày cô đều gửi tin nhắn cho Phó Tư Bạch, có lúc anh trả lời nhưng đa phần sẽ không trả lời.
Dù cho có trả lời cũng là mấy chữ rất lạnh nhạt.
Ngày đó ở nhà Ôn Từ đã từ chối, đại khái có lẽ…khiến anh không vui.
Cô muốn làm anh vui nhưng phần lớn cô luôn khiến anh không vui, thậm chí còn không bằng lúc trước khi không quen nhau.
Chắc không lâu nữa anh sẽ chịu không nổi cô rồi chia tay với cô thôi.
Trong lòng Ôn Từ càng thêm áy náy, đặc biệt là khi nhìn thấy bác sĩ Phương Tử Hoằng luôn tận tâm chăm sóc hỏi han mắt của mẹ cô. Dù cho cô có vô lương tâm thế nào thì cũng không còn ghét Phó Tư Bạch rồi đánh đồng anh với Phó gia được.
Ôn Từ gửi tin nhắn cho Phó Tư Bạch càng nhiều hơn, cũng sẽ gọi anh là “Tư Bạch”, có lúc gọi anh là “Anh yêu.”
Phó Tư Bạch đại khái cũng nhận ra được sự thay đổi trong thái độ của cô, có lúc đêm muộn rồi cũng sẽ chủ động gọi điện thoại cho cô.
“Đang làm gì vậy.”
“Coi video về múa trên điện thoại.”
“Anh có làm phiền em không?”
“Không có, em cũng muốn gọi điện cho anh.”
“Muốn gọi video không.”
Ôn Từ gật đầu: “Ừm.”
Phó Tư Bạch mở cuộc gọi video ra, trong màn hình anh đang mặc quần áo ở nhà màu be, đặt ly nước màu đen lên tủ đầu giường, sau đó lại lên giường cầm theo một cuốn sách, điện thoại di động đặt ở bên cạnh chiếc bàn nhỏ đa chức năng để đối diện mặt mình.
Ôn Từ cũng nằm trên giường, nghiêm túc nhìn anh.
Ánh đèn dịu nhẹ khiến cho khí chất của anh hiện lên rất rõ, khuôn mặt góc cạnh sắc sảo và ánh mắt đen sắc bén ấy cũng dịu dàng hơn, tĩnh lặng như nước.
“Nhìn anh làm gì thế.”
“Phó Tư Bạch, lúc anh ít nói là đẹp trai nhất đấy.”
“Vì thế là em thích anh không thèm để ý em?”
“Cũng không phải, em thích anh lúc anh không bực mình với em, lúc chúng ta nói chuyện hòa bình đấy.”
Phó Tư Bạch nhìn cô gái nhỏ đang nằm trên giường, một tay cầm điện thoại. Cô mặc cái đầm ngủ viền hoa mẹ mua, tóc hơi rối, cái cổ trắng ngần lan xuống tận dưới cổ áo.
Góc độ này… cũng thật sự là một góc chết nhưng ở trong mắt anh nhan sắc cô như được phủ thêm một lớp filter, dù cô có như thế nào, lếch thếch, không trang điểm, tức giận, mở mắt nhìn chằm chằm…anh cũng thích đến không kiểm soát được.
Anh lại hỏi: “Mặc đồ ngủ?”
“Ừm.”
“Không mặc áo trong?”
“Phó Tư Bạch! Anh có thể đừng nhìn bậy bạ được không!” Ôn Từ lập tức kéo áo lại, sau đó xõa tóc xuống.
Anh cong khóe miệng lên, má trái lún sâu một lúm đồng tiền: “Cũng đâu phải chưa từng nhìn, sợ gì chứ.”
“Phó Tư Bạch, tình yêu của tâm hồn là ở trên, còn tình yêu xác thịt là ở dưới.”
Nghe được câu nói này khiến Phó Tư Bạch thấy hứng thú: “Em cũng coi Tình yêu thời thổ tả?”
“Ừm, lúc nghỉ đông có mượn sách ở thư viện, buổi tối rảnh sẽ lật xem vài trang.”
Cũng là vì hôm đó thấy Phó Tư Bạch đang đọc, Ôn Từ lúc ôn thi cuối kì trong thư viện lại đúng lúc nhìn thấy cuốn sách này trên kệ nên mượn về nhà, muốn xem thử tiểu thuyết mà anh thích sẽ như thế nào.
“Trong đó có một câu, làm em ấn tượng sâu sắc nhất---- người con gái ngước lên nhìn người đang đi bên cửa sổ. Chính cái nhìn tình cờ ấy đã trở thành nguồn gốc của tình yêu kinh thiên động địa này mà nửa thế kỷ sau vẫn chưa kết thúc... "
Cô nhớ lại tỉ mỉ, giọng nói dịu dàng.
Ánh mắt Phó Tư Bạch rất sâu xa nhìn cô: “Lạc Lạc, em có tin vào tình yêu như thế không.”
“Em không tin.” Ôn Từ lắc đầu, “Đây chỉ là tiểu thuyết, trong thực tế sẽ không có.”
“Có lẽ ngày nào đó em sẽ tin.”
“Sẽ không đâu, không ai sẽ thích em như thế, người em gặp được chỉ có thể là một người cực kì tra nam như ai đó thôi.”
“Phải, ông đây là tra nam.” Phó Tư Bạch cười, “Bây giờ em vẫn còn nằm sao?”
“Đúng vậy.”
“Chỗ thân tình anh nhắc em là góc độ này rất nguy hiểm.”
“Tại sao?”
Lời nói vừa dứt, cô gái nhỏ hét lên một tiếng thất thần, camera quay màn hình lại sau đó đen kịt.
Phó Tư Bạch lo lắng vội vàng nói: “Sao thế?”
Ôn Từ mở điện thoại lên lại, màn hình dần sáng lên cô sờ sờ cái mũi, thút thít nói: “Điện thoại đập trúng mặt em.”
Phó Tư Bạch lại dựa vào ghế, anh nói: “Anh nói rồi, cái góc độ này rất nguy hiểm.”
“Vậy mà anh không nhắc em sớm.”
“Trách anh?”
“Trách anh đấy.”
“Được thôi.”
Anh cũng không so đo với cô, dù sao cô bạn gái này cũng quen ỷ lại anh, “Đau không?”
“Đau lắm! Phó Tư Bạch.”
“Cho bạn trai sờ sờ cái xem.”
Ôn Từ đưa điện thoại lại gần mặt: “Sờ nè.”
Phó Tư Bạch đưa tay ra trước màn hình, nhấn một cái màn hình tối hù, điện thoại kết thúc.
Ôn Từ hừ một tiếng, buông điện thoại xuống, mở video dạy nhảy lên tiếp tục xem…
Nửa tiếng sau cô ngáp mấy cái, từ viết tắt fsb lại nhảy lên trước màn hình điện thoại theo giai điệu guitar hoàn hảo.
Ôn Từ nghe điện thoại, lười biếng hỏi: “Bạn trai còn chuyện gì sao?”
“Xuống đi.”
“Hả?”
Ôn Từ buông điện thoại ra, đứng dậy khỏi giường đi đến cửa sổ.
Bên ngoài cửa sổ tuyết đã rơi rất nhiều, bên dưới cây đèn đường Phó Tư Bạch mặc một cây đen có vẻ như hòa mình vào màn đêm, dáng người cô nhưng đơn độc. Bóng người anh phản chiếu xuống đường dài vô tận.
Nhịp tim Ôn Từ đang đập loạn hết cả lên, cô vội vàng với lấy cái áo trên kệ mặc vào, còn quấn chiếc khăn choàng cổ màu đỏ lên cổ, nhìn vào trong gương chải chuốt lại tóc tai rồi chạy ù xuống lầu.
“Phó Tư Bạch anh đến làm gì thế, trời đã có tuyết lớn như vậy…” Ôn Từ chạy lon ton đến bên cạnh anh, cô dậm chân tại chỗ, không nhịn được hà hơi ấm cho hai tay, “Mau đi về đi lạnh lắm đó!”
Phó Tư Bạch đưa tay ra sờ sờ cái mũi cô.
Ôn Từ đột nhiên sững sờ.
“Còn đau không?”
“……”
Cô khựng lại nhìn anh, mắt đột nhiên đỏ hoa, cổ họng cũng có hơi chua chát: “Phó Tư Bạch, rốt cuộc anh…rốt cuộc anh đang làm gì vậy!”
“Sờ sờ cái mũi giúp em.” Phó Tư Bạch dùng ngón tay còn vương hơi lạnh nhẹ nhàng xoa chóp mũi cô, “Sau này đừng dùng tư thế đó xem điện thoại đưa, em có ngốc không vậy.”
“Anh…anh sao lại đến, lạnh như vậy….”
“Anh là gì của em.”
“Bạn trai.”
“Vậy còn hỏi.”
Ôn Từ liếm liếm đôi môi khô khốc của mình: “Mau về đi, lạnh lắm đó.”
“Được, về đây.”
Phó Tư Bạch vẫy vẫy tay rồi xoay người đi.
Chưa đi được mấy bước Ôn Từ lại đuổi lên, cô cởi cái khăn choàng trên cổ mình xuống thắt lên cổ trống trơn của anh, quấn hai vòng cũng không quan tâm có đẹp hay không rồi thắt một nút lại: “Anh mặc ít thế.”
Phó Tư bạch nhìn đôi mắt hơi đỏ của cô, và có một tia sáng yếu ớt dưới lông mi của cô.
Yết hầu anh hơi nhúc nhích: “Lạc Lạc, em có muốn hôn nhau dưới tuyết không.”
Ôn Từ do dự mấy giây rồi gật đầu: “Muốn.”
Một giây sau anh bị cô ôm lấy dùng sức hôn lên.
Ôn Từ ôm lấy eo rắn chắc của anh, cô nhắm mắt lại hôn anh triền miên lưu luyến.
Những bông tuyết rơi trên vai anh rồi nhanh chóng tan ra.
……
Từ đêm đông hôm đó mãi đến tết hai người gần như không gặp nhau.
Cuối năm việc trong tập đoàn rất nhiều, Phó Tư Bạch gần như mỗi ngày đều ở công ty.
Mà mỗi ngày Ôn Từ đều phải chăm sóc cho ba lại còn phải chăm sóc cho mẹ vừa mới phẫu thuật cần hồi phục, sau này thật sự gồng gánh không được nữa nên vẫn quyết định mời hộ tá.
Mời hộ tá thì phải chi trả tiền vì thế Ôn Từ phải tìm việc làm thêm, kiếm chút tiền.
Trước đây cô có thêm wechat của một học tỷ ở trung tâm việc làm trong trường, trước giao thừa đúng lúc học tỷ liên lạc cho cô, nói bên này có một công ty nhờ phải kiếm một cô gái học chuyên ngành múa cổ điển, tết đi nhảy.
Ôn Từ lo lắng sẽ lại gần chuyện như hồi show xe lần trước nên cô rất cẩn thận trước khi đồng ý thì cô hỏi kĩ càng về tình hình công việc cụ thể từ người học tỷ.
Học tỷ cũng rất nhẫn nại giải thích với cô: “Yên tâm, hoàn toàn chính quy, đây là cuộc họp thường niên quy mô lớn, tập đoàn cũng là tập đoàn lớn, người đến dự đều là các doanh nghiệp có tiếng và lãnh đạo của công ty, sẽ không có chuyện không đàng hoàng xảy ra đâu.”
“Vậy thì quá tốt rồi.”
“Thù lao rất cao, khoảng chữ số.
“Nghe đến con số này Ôn Từ hơi ngạc nhiên: “Nhiều, nhiều như vậy sao?”
“Phải rồi, vậy nên yêu cầu chắc chắn cũng không thấp. Yêu cầu thứ nhất của bọn họ là phải chuyên nghiệp, bởi vì tổng giám đốc cấp cao nhất của công ty…khả năng thưởng thức nghệ thuật rất cao. Nếu muốn khiến họ hài lòng thì những vũ công bình thường thì không được, chị cũng nói chuyện với giáo viên khoa nhảy của các em rồi, cô ấy đề cử em. Vậy nên em có tự tin không?”
Ôn Từ gật đầu một cách tự tin: “Về mặt chuyên nghiệp thì em không có vấn đề gì cả.”
“Đương nhiên, mặt thể lực cũng có yêu cầu, bởi vì họp thường niên từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc là mấy tiếng lận! Phải nhảy nhiều lắm, đương nhiên có thể nghỉ giải lao nhưng không thể quá lâu.”
“Là…như vậy sao?”
“Em nghĩ tiền này để kiếm à!” Học tỷ nói rõ kì càng với cô, “Không phải mời em lên sân khấu nhảy đâu, nghe nói tại buổi lễ sẽ được thiết kế lấy bối cảnh cung đình, vì thế sẽ có một góc đặc biệt mời người đàn tranh và múa, khách mời đi đến có thể dừng lại thưởng thức…”
Ôn Từ cơ bản cũng hiểu được đại khái ý của học tỷ, điều này tương đương với việc yêu cầu ai đó chơi piano hoặc đàn tranh, chịu trách nhiệm làm một điểm nhấn cho cả buổi lễ, đương nhiên là không thể dừng lại được.
“Sao nào, có thể được không, có thể thì chị sẽ trả lời với bên đó.”
Ôn Từ nhớ đến thù lao cao như vậy, nhớ đến những áp lực kinh tế đang cấp thiết trong nhà mà cô không một chút do dự đồng ý: “Học tỷ, em có thể làm được, thể lực cũng không thành vấn đề.”
“Được, chị biết là em đáng tin mà.”
Sau khi học tỷ cúp điện thoại, học tỷ đưa cho cô cách thức liên tác với bên chủ của buổi lễ thường niên cho cô: “Chị đã đề cử em với bên đó rồi, việc còn lại em tự liên hệ nhé.”
“Cảm ơn học tỷ!”
Ôn Từ liên hệ với đối phương, đối phương cũng gửi cho cô lịch trình các tiết mục đàn tranh, để cô phối bài, chuẩn bị bài múa, buổi tối đêm lễ cô nhớ đến đúng giờ.
Đối phương rất bận, không thể sắp xếp thời gian và địa điểm để tập dợt cho Ôn Từ nhưng họ tin năng lực chuyên nghiệp của Ôn Từ không cần phải tập dợt.
Ôn Từ đương nhiên không thể phụ lòng tin của đối phương, nghiêm túc biên đạo bài mua cho phù hợp với bài đàn tranh.
Cô thường xuyên múa nên cơ thể đã có sự thích ứng, đàn tranh kiểu gì với cô cũng là hạ bút thành văn, vì thế cái này không quá khó, hai ba ngày là đã phối xong bài.
Chiều giao thừa Phó Tư bạch nhắn tin cho Ôn Từ: “Tập đoàn có buổi tiệc thường niên, có hứng thú không đến làm bạn cặp của anh.”
Ôn Từ đã đến buổi lễ đang trang điểm, cô không kịp trả lời Phó Tư Bạch lại gửi đến một tin nhắn nữa: “Có nhiều đồ ngọt và đồ ăn nhẹ lắm.”
Cô trả lời lại rất nhanh: “Không được rồi Tư Bạch, em phải đi làm.”
Tối nay thật sự có việc nhưng dù không có cô cũng sẽ không đi tham gia buổi tiệc thường niên của tập đoàn Phó thị.
Trừ phi cô điên rồi.
Fsb: “Được, bạn gái anh là người bận bịu mà.”
Ôn Từ biết anh chắc chắn là không vui rồi, đang định hẹn anh ngày mai cùng đi ăn nhưng bên nhân viên hối cô mau mau bắt đầu rồi, cô chỉ đành cất điện thoại vào.
…
Một người chị nhân viên liên lạc với Ôn Từ đã dẫn cô ra khỏi phòng trang điểm để đến chỗ tổ chức buổi lễ.
Hiện trường đương nhiên được bố trí kiểu cung đình với hành lang uốn lượn, có một cây cầu nhỏ và một cái thác nhỏ nhân tạo, hòn non bộ rêu phong, cột nhà chạm trổ… Mọi chi tiết đều hoàn hảo.
Có thể nhìn ra được đây là buổi lễ thường niên cao cấp ngốn không ít tiền.
Ôn Từ chiếc váy xòe dài, trang điểm lộng lẫy, đi cạnh người chị hướng dẫn đến sân khấu được bố trí dọc theo thác nước.
Bối cảnh sân khấu là những bức bình phong xanh vàng, xung quanh là lũy tre xanh, một cô thiếu nữ mặc váy cúp ngực đang thử đàn.
Cô ấy là người kết hợp với Ôn Từ tối nay.
Nhìn thấy Ôn Từ thì cô ấy mỉm cười dịu dàng với cô: “Hợp tác vui vẻ nhé.”
“Dạ, chào chị, xin chỉ giáo nhiều hơn.”
“Em đẹp quá nha.” Người chị này nhìn chiếc váy rủ xuống và cách trang điểm đường nét sắc của Ôn Từ, “ Giống như mỹ nhân bước ra từ tranh thời đường vậy! Nhảy nhất định là rất đẹp luôn.”
“Tay của chị cũng rất đẹp.” Mẹ cô từng dạy cô kĩ năng giao tiếp ngoài xã hội, khen người khác cũng cần đúng với sự thật, “Vừa nhìn là biết tay chơi đàn tranh chuyên nghiệp rồi.”
“Haha, không có đâu.”
“Được rồi, hai người đừng khen nhau nữa.” Người chị hướng dẫn cười nói, “Tối nay phải hợp tác tốt đấy nhé.”
Ôn Từ nhìn chung quanh thử, cảm thán vì khung cảnh nơi này quá sang trọng, nhưng vừa xoay người giữa bục cao ở vị trí trung tâm vậy mà lại có mấy chữ to lớn “Buổi lễ thường niên của tập đoàn Phó thị.”
Trong khoảnh khắc đó, máu toàn thân Ôn Từ như đang dồn hết lên đỉnh đầu.
Cô khựng lại.
Tối nay…vậy mà lại là tiệc thường niên của tập đoàn Phó thị.
“Các em phải dợt lại một chút.” Chị hướng dẫn nhìn đồng hồ rồi nói, “ phút sau đúng giờ là bắt đầu đàn và múa nhé.”
Ôn Từ gọi cô ấy lại: “Đợi chút, em.”
“Gì?”
Cô nhìn chị hướng dẫn đang bận rộn, lại nhìn người chị chơi đàn tranh ở bên cạnh, cuối cùng vẫn nhìn cảm giác khó chịu mãnh liệt trong người lại: “Không, không có gì ạ.”
“Không cần hồi hộp.” Người hướng dẫn cười cổ vũ cô, “Bình thường nhảy thế nào thì bây giờ nhảy như vậy, mệt thì nghỉ một chút, sẽ có người rót nước cho các em.”
Tay Ôn Từ nắm chặt cái váy, hít một hơi thật sâu để cố bình tĩnh lại.
Vào lúc này cô không thể lâm trận bỏ chạy, nếu không sẽ ảnh hưởng đến rất nhiều người. Chị hướng dẫn rất tốt với cô, chị đàn tranh cũng rất tốt, còn có học tỷ…
Dù thế nào thì hôm nay cô buộc phải làm.
Ôn Từ chỉ có thể thầm nói với chính mình, chỉ cần nhắm mắt nhảy cho xong, dù có là tập đoàn Phó thị hay là Trương thị, Lý thị gì đó…
Người chị đàn tranh hơi lo lắng nhìn cô: “Em vẫn ổn chứ?”
“Không, không sao ạ.”
“Đừng lo lắng quá nha, sân khấu này chị có kinh nghiệm rồi chỉ cần nhảy đại là được. Mấy người này đều không phải chuyên gia.” Cô an ủi nói, “Thường thì chị đàn sai mấy nốt bọn họ cũng không nghe ra.”
“Dạ! Cảm ơn chị, em không hồi hộp nữa.”
Ôn Từ nhanh chóng điều chỉnh lại tâm lý, men theo tiết tấu đàn tranh mà chìm vào trạng thái múa, không nghĩ lung tung nữa.
……
Dần dần vài người đàn ông mặc vest và các phụ nữ mặc váy dạ hội đã lần lượt tiến vào.
Quần là áo lượt, buổi tiệc linh đình đã chính thức bắt đầu.
Lúc mọi người tiến vào đều sẽ đi ngang qua khu vực mua của Ôn Từ, họ đều dừng lại xem.
Nhìn thấy cô mặc một chiếc váy dài dịu dàng thướt tha, xương cốt mềm mại, động tác múa hòa với tiết tấu của đàn tranh nhẹ như lá liễu trước gió, lắm lúc tà áo lướt qua cởi mở và mềm mại…đặc biệt là khuôn mặt xinh không tì vết của cô, sắc sảo, đẹp đến mức khiến người ta giật mình.
Ngay cả người chị đàn tranh cũng nhịn không được mà ngẩng đầu lên nhìn cô.
Người chị cũng đã xem qua nhiều buổi biểu diễn, nhìn ra được Ôn Từ quá chuyên nghiệp mà đơn giản chính là nghệ thuật trong nghệ thuật.
Cảm giác buổi lễ thường niên này…không xứng với trình biểu diễn của cô, cái này phải là trình độ mua vé mới có thể xem được!
Quá đẹp rồi!
Lúc giờ rưỡi, Phó Tư Bạch cùng Phó lão gia từ từ bước vào, tất cả mọi người đều nhìn qua đầy kính nể.
Phó lão gia dù tuổi cao nhưng đi đứng vững vàng, trên tay cầm chiếc nạng chạm khắc rồng, khí chất ngời ngời.
Mà Phó Tư Bạch đứng bên cạnh ông cao lớn như ngọc, với bộ âu phục vừa vặn với dáng người cao, thẳng và cân đối của anh. Áo sơ mi và cà vạt buộc trên cổ mang đến cảm giác cấm dục.
Nhưng với mái tóc hoa râm cà lơ phất phơ và đôi bông tai đen có một chút khí chất yuppie trong thế giới hoang vắng.
Dù anh có trẻ tuổi như vậy nhưng tính công kích và khí thế rất mạnh mẽ, đứng bên cạnh người có khí chất như lão gia hoàn toàn không khiến anh yếu đuối đi chút nào.
Anh là người thừa kế của tập đoàn Phó thị.
Lúc bước vào ông Phó dừng lại trước bức bình phong để xem múa, và nhận xét: “Vũ công hôm nay mời đến rất chuyên nghiệp, nhảy rất có hàm súc, tốt hơn rất nhiều so với mấy người múa õng ẹo năm ngoái.
“Ừm, người này đẹp hơn chút…” Con người đen láy thâm sâu của Phó Tư Bạch liếc nhìn cô rồi rồi thuận miệng đọc một câu thơ, “"Danh hoa khuynh quốc lưỡng tương hoan”
Ông nội hừ lạnh: “Con chỉ nhìn thấy người ta xinh đẹp, hoàn toàn không biết thưởng thức nghệ thuật, thi đại học con thi chuyên ngành nghệ thuật cái gì chứ.”
Phó Tư Bạch mỉm cười: “Dạ, con hiểu gì nghệ thuật chứ, người thường sớm đã chuyển ngành để ngửi mùi tiền nhiều hơn chút, để tiếp nhận giang sơn vạn dặm của ông.”
“Tiểu tử thối, mặc đồ như vậy rồi mà trông không đàng hoàng chút nào, bảo con nhuộm tóc lại rồi mà nói bao nhiêu lần rồi hả!”
“Đây là cá tính, nhuộm lại thì bạn gái con sẽ không thích con nữa.”
“Hừ!”
Ông nội Phó cũng không đứng đó nữa mà đi về phía hội trường chính.
Phó Tư Bạch lúc gần đi lại nhìn Ôn Từ rất sâu xa.
Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, dù anh cố gắng kìm chế lại…nhưng vẫn như có một luồng điện chạy dọc sống lưng anh.
Anh mời cô đến tham gia buổi tiệc, muốn tạo cơ hội để cô gặp ông nội, để ông có được sự chuẩn bị tâm lý với cháu dâu tương lai của Phó gia.
Mà cô cháu dâu này cũng có thể…để đi làm thêm mà đến kiếm tiền ở tận nhà anh.
……
Trong lúc nghỉ ngơi có người bưng nước đến cho Ôn Từ và người chị đàn tranh.
“Thật đẹp trai nha.” Chị đàn tranh uống trà và nhìn qua Phó Tư Bạch, cô ấy khen, “Nhan sắc này…thật sự quá tuyệt rồi, lại còn là người thừa kế, gọi một tiếng ông xã quốc dân cũng hoàn toàn không hổ danh đấy.”
Ôn Từ không nói gì nhìn Phó Tư Bạch ở trong đám người phía xa.
Anh đang đứng cạnh ông nội mình, nói chuyện với mấy người đàn ông xung quanh, từng cử chỉ tác phong không còn dáng vẻ phóng túng cà lơ giống như anh biểu diễn trên sân khấu nữa.
Anh bây giờ lạnh lùng, nội hàm, trở thành người thừa kế hoàn hảo của tập đoàn Phó thị.
Phó Tư Bạch của bây giờ rất xa cách, cũng rất lạ lẫm.
Cô không biết tại sao đột nhiên anh lại thay đổi tính nết, dáng vẻ phản nghịch bất kham trước kia đã biến thành dáng vẻ của bây giờ, thậm chí còn đang cân nhắc chuyện học hai chuyên ngành nữa.
Anh không còn muốn làm minh tinh sao, không còn muốn để cho W nghe thấy giọng hát của anh nữa sao.
Ôn Từ nghĩ trăm bề cũng không hiểu nổi.
Người chị đàn tranh vẫn luôn quan sát Phó Tư Bạch, nhìn thấy có vấn đề lập tức nói với Ôn Từ: “Ấy, em xem, tổng giám đốc tập đoàn Hằng Việt đang giới thiệu cô con gái Diêu Thi Vũ cho Phó Tư Bạch làm quen kìa.”
Quả nhiên có người đàn ông trung niên đang mặc vest thắt cà vạt màu xám dẫn một người con gái đến bên cạnh anh.
Cô gái mặc một chiếc váy lệch vai trông rất trí thức và dịu dàng với mái tóc dài xõa ngang vai, chiếc váy lộ vai và đôi chân thon dài nuột nà cùng vòng eo thon thả.
Đại khái là kiểu người con gái xinh đẹp mà Phó Tư Bạch thích.
Ôn Từ như có sâu trong mắt, cô nhìn sang chỗ khác, nói bâng quơ: “Nghe nói Phó Tư Bạch có bạn gái rồi.”
“Phó Tư Bạch là kiểu con trai đào hoa mà, bạn gái nhiều đến nỗi không đếm xuể đấy.”
Chị phân tích một cách thẳng thắn, “Dù là vậy thì cuối cùng khi kết hôn thật thì vẫn sẽ chọn tiểu thư đài cát môn đăng hộ đối như kiểu thế thôi. Em nhìn xem anh ta nói chuyện với cô ấy lịch sự cỡ nào, sẽ không bỡn cợt như thường ngày, đây là sự khác biệt.”
Ôn Từ cũng không nhịn được mà nhìn sang anh.
Quả nhiên Phó Tư Bạch bê ly rượu lên, giữ khoảng cách lịch thiệp với Diêu Thi Vũ.
Dù là nói chuyện như nụ cười trên môi…thật sự không giống với nụ cười trêu chọc, bỡn cợt cô thường ngày.
Thật sự khó để nhìn thấy sự lịch sự này của anh.
Ánh mắt của Ôn Từ lạnh đi,một cảm xúc mãnh liệt trào dâng trong tim, có chút chua, có chút chát…
Phó Tư Bạch có vẻ như cũng quan sát thấy ánh mắt sắc như dao của cô gái đối diện bức bình phong.
Tim đập nhanh không thể giải thích được, vô thức cách xa Diêu Thi Vũ.