“Nhưng chỉ cần em nguyện ý ngay ngày mai anh có thể dắt em đi gặp ông nội anh.”
Tay Ôn Từ bất giác siết chặt cần hành lý, buột miệng nói: "Em không nguyện ý.”
Đôi mắt của anh lạnh lùng hẳn.
Không nguyện ý.
Hay cho một câu không nguyện ý.
Từ trước đến nay anh chưa bao giờ thật sự bước được vào trái tim cô, cô luôn cẩn thận khó chặt lấy cánh cửa đó.
Anh có thể gặp cô, hôn cô thậm chí chạm vào cô nhưng không thể yêu.
Anh cười tự giễu một tiếng rồi xoay người rời đi.
“Là Tư Bạch sao?”
Một giọng nói dịu dàng vang lên phía sau lưng khiến Phó Tư Bạch quay đầu, anh nhìn thấy Thư Mạn Thanh mang cá và rau mà bà đã vừa mua từ siêu thị về. Bà đi đến: “Ôn Từ, Tư Bạch đưa con về à?”
Ôn Từ trả lời né đi một cách tự nhiên: “Ừm, mẹ chúng ta lên lầu thôi.”
“Tư Bạch, ăn một bữa cơm cùng chúng ta nhé, hôm nay Lạc Lạc về nhà, dì lại mua cá rồi phải để con thử tài nghệ nấu nướng của dì nha.”
“Mẹ!” Ôn Từ lập tức kéo Thư Mạn Thanh, “Tài nghệ của mẹ….tài nghệ của mẹ có thể ăn được sao.”
“Cái con bé này Tư Bạch người ta có lòng đưa con về nhà, sao con không mời cậu ấy lên nhà ngồi một chút chứ, không lịch sự gì cả.”
Phó Tư Bạch nhìn dáng vẻ gấp gáp của Ôn Từ, biết cô rất muốn từ chối nên anh cười nhạt nói: “Cảm ơn dì đã mời con, lần sau con đến, lần này đi tay không cũng không phải phép quá ạ.”
“Ôi, không cần trịnh trọng như vậy.” Thư Mạn Thanh nhấc vali của Ôn Từ lên, “Con nhìn nè, vali nặng như vậy, hai mẹ con dì cũng nhấc lên lầu không nổi, Tư Bạch dì nhờ con giúp chút nhé, rồi dì làm chút gì đó ngon đãi con nhé.”
Phó Tư Bạch vẫn nhìn Ôn Từ.
Anh không tài nào coi nhẹ cảm xúc của cô được.
Chuyện cô không nguyện ý anh nhất định sẽ không làm.
Thư Mạn Thanh nhìn ra được suy nghĩ của Phó Tư Bạch. Bà nhéo Ôn Từ một cái, ném cho cô một ánh mắt bảo cô đừng có mà vô phép như vậy.
Ôn Từ cắn chặt răng, rất lâu cuối cùng cũng đưa vali cho anh, nhẹ giọng nói: “Vậy…phiền anh rồi.”
Nhà của Ôn Từ như kiểu cô nói rất tù túng, hai phòng phòng khách, cùng lắm chỉ , mét vuông.
Căn phòng trang trí cũng không đơn giản, tủ trải khăn trải bàn màu xanh nhạt, có đặt một lớp kính thủy tinh lên. Trên bàn có cắm hoa, không khí tràn ngập hương hoa nhàn nhạt.
Đây là chỗ ở của hai người phụ nữ, sạch sẽ, gọn gàng, tiểu tiết cũng rất được chú ý. Sau khi anh bước vào thì cũng có hơi khó xử.
Đâu đâu cũng là dấu vết và mùi hương của cô, khiến Phó Tư Bạch giống như một kẻ đột nhập bất ngờ.
Thư Mạn Thanh đem đồ ăn vào trong phòng bếp, bà quay đầu nói với anh: “Tư Bạch, con ngồi đó một lát dì nấu đồ ăn nhé. Sẽ nhanh thôi, con đói thì ăn trái cây trước nhé.”
Phó Tư Bạch nhìn qua Ôn từ, cô càng khó xử đứng trước cái tủ, đôi tay nhỏ bé của cô đang vặn vẹo các tua rua của khăn trải bàn.
Nhìn ra sự ngượng ngùng của cô nên Phó Tư Bạch xắn tay áo lên đi vào phòng bếp: “Dì để con giúp ạ.”
Thư Mạn Thanh nhìn cái màu tóc rất bắt trend màu trắng bạch kim của anh: “Cậu nhóc này biết nấu cơm sao?”
“Không ạ, nhưng con có thể học.”
“Tuyệt đối đừng, hai chúng ta đều là kẻ học việc.” Thư Mạn Thanh rửa rồi đặt cá lên thớt, “Dì cũng không dạy được cho con cái gì đâu, lại làm loạn hết lên không chừng đấy.”
“Dì cũng không biết nấu cơm ạ?”
“Đúng vậy, dì cũng chỉ theo công thức thôi.”
Phó Tư Bạch cười, gỏi bằng giọng của một đứa trẻ ngoan mà phụ huynh nào cũng sẽ thích: “Vậy…là ai nuôi Lạc lạc lớn như vậy ạ?”
“Con không biết.” Thư Mạn Thanh nói không chút giấu diếm gì, “Trước đây nhà chúng ta có người nấu ăn, nhưng sau này nhà có xảy ra chút chuyện, ba con bé cũng…trước đây khi đến bệnh viện con cũng nhìn thấy rồi.”
Ôn Từ sợ mẹ sẽ nói ra cái gì nên vội vàng đi vào bếp, cắt ngang lời Thư Mạn Thanh: “Mẹ, để con giúp mẹ.”
Phó Tư Bạch bình thường rất ít nói, nhưng trước mặt những người lớn tuổi anh như thể đã mở dây thần kinh nói chuyện vậy, anh thực sự bắt đầu trò chuyện với mẹ cô.
Cũng hiếm thấy đấy.
Ôn Từ đeo tạp dề lên, xắn tay áo lên, “Hai người ra hết đi, con làm. Trông chờ hai người, một người mới học, một người mơ màng…tối nay khỏi ăn cơm luôn quá.”
Phó Tư Bạch nhìn động tác cầm dao chặt cá của cô rất điêu luyện, thành thạo, quả nhiên đã làm việc nhà không ít.
Thư Mạn Thanh cũng thuận theo lời con gái mà nói: “Tư Bạch, dì với Lạc Lạc nấu ăn là được rồi. Con là khách, đi ra coi truyền hình đi.”
“Được, vậy con làm khách một lần ngồi mát ăn bát vàng nhé.”
“Mau đi nghỉ ngơi đi.”
Sau khi đợi anh đi Thư Mạn Thanh mới lại gần Ôn Từ nói nhỏ vào tai cô: “Đứa nhỏ này là con nhà giàu nha, chiếc đồng hồ trên tay cậu ấy, Sanders.”
Thư Mạn Thanh hắng giọng: “Giá khởi điểm triệu.”
“Mẹ quan sát mấy cái đó làm gì chứ!” Ôn Từ ở bên anh lâu như vậy rồi nhưng không chú ý xem Phó Tư Bạch đeo đồng hồ.
“Tò mò quá, người bạn trai muốn hiểu con gái mẹ là kiểu người gì đây.”
Ôn Từ không nói gì.
Thư Mạn Thanh thái rau, thở dài, ánh mắt có hơi bất lực: “Điều kiện nhà cậu ấy rất tốt nhưng nhà chúng ta bây giờ lại như vậy, không chắc có thể hợp...”
“Là mẹ cứ một hai mời anh ấy ăn cơm.” Ôn Từ sẵn tiện nói: “Con vốn không muốn dẫn anh ấy về nhà...”
“Vậy cậu ấy không phải bạn trai con à? Nếu đã hẹn hò rồi thì đương nhiên mẹ muốn tìm hiểu tính tình và bối cảnh của cậu ấy rồi.”
“Cũng không lâu dài, mẹ tìm hiểu làm gì chứ, sau này con mà hẹn hò với ai thấy thích hợp sẽ dắt về cho mẹ xem mà, nhân khẩu thông tin cá nhân tùy mẹ tra khảo luôn.”
“Lạc Lạc, con như vậy có chút không phải đấy.” Biểu cảm Thư Mạn Thanh nghiêm nghị lên, có vẻ như hơi tức giận, “Nếu đã ở bên nhau nhất định là hướng về lâu về dài chứ, lại không có mâu thuẫn thì sao lại nghĩ người tiếp theo? Nếu đã không có ý định lâu dài tại sao lại còn muốn ở bên nhau?”
“Bây giờ đại học yêu đương hẹn hò đều chỉ vui thôi, ai có thể thề thốt hứa hẹn cho mai sau.”
“Nghe xem con nói cái này là như thế nào vậy hả!”
Ôn Từ biết mẹ suy nghĩ rất bảo thủ, chỉ đành chuyển qua chuyện của Kiều Tịch Tịch lấy lệ: “Bạn chung phòng với con quen bạn trai chưa tới tuần đã ngủ chung với người ta rồi, mọi người đều rất nhanh, cái này có gì đâu ạ.”
“Mẹ không hiểu được mấy người trẻ các con.” Thư Mạn Thanh không muốn tiếp tục nói cái chủ đề này với cô nữa, “Nhìn ra được tính tình của Tư Bạch rất tốt, con phải trân trọng đấy.”
“Tính tình anh ấy không tốt chút nào.”
Chỉ là đang giả bộ trước mặt người lớn thôi, mới gặp hai lần vậy mà anh lại có thể “thu phục” được Thư Mạn Thanh người vốn rất để ý tiểu tiết.
Thư Mạn Thanh thở dài, “Đổi lại là trước kia, nhà chúng ta cũng không phải không xứng như thế này, nhưng bây giờ...là ba mẹ vô dụng.”
Bà nói như vậy khiến Ôn Từ càng thấy áy náy: “Mẹ, mẹ đừng nghĩ xa xôi như vậy, được không, nếu không sẽ làm con thấy rất áp lực.”
“Được được được.” Thư Mạn Thanh kéo Ôn Từ đi qua để cô rửa tay rồi bà đẩy cô ra cửa, “Được rồi, đừng ở đây giúp nữa, con đi ra tiếp khách đi.”
“Á?”
Rầm một tiếng bà đã đóng cửa phòng bếp lại.
Ôn Từ lau nước trên tay, cô đối diện với Phó Tư Bạch đang ngồi nhàm chán ở đó một cách ngượng ngùng.
“Ăn trái cây.” Cô cầm dao lên rồi lấy một quả táo trong rổ đựng trái cây ra chuẩn bị gọt.
Phó Tư Bạch ngồi trên sô pha, ánh mắt liếc nhìn tay cô, nhìn động tác cầm dao của cô sợ cô sẽ cắt trúng vào tay: “Anh không ăn trái cây.”
“Ừm.” Ôn Từ lười hỏi.
Trong phòng khách hai người như thể không quen biết vậy, lắm lúc nhìn vào nhau rất khó để thoải mái.
Lúc hai người riêng với nhau Ôn Từ đã bóc tách thân phận gia thế của anh ra một cách chủ quan, chỉ xem anh là Phó Tư Bạch.
Còn bây giờ anh đến nhà cô, gặp mẹ cô, mà việc nền tảng gia đình không thể tránh khỏi chính là mối bận tâm của cha mẹ.
Ôn Từ không thể nào khuyên được chính mình phớt lờ thân phận thái tử gia Phó gia của anh nữa, làm sao cũng cảm thấy khó chịu, không thoải mái.
Phó Tư Bạch không nói chuyện, con ngươi thâm sâu của anh lại quan sát cô, anh tinh tế nhận ra mỗi một biểu cảm nhỏ nhất trên mặt cô.
Ôn Từ ngồi không biết làm gì nên cô cúi đầu chơi điện thoại.
Rất nhanh Thư Mạn Thanh đã bày biện đồ ăn lên bàn, bảo Ôn Từ múc cơm cho Phó Tư Bạch.
“Dì, không cần khách sáo với con.”
“Dì không có coi con là khách, con với Lạc Lạc ở bên nhau thì con chính là con nhỏ trong nhà chúng ta.”
“Được ạ.”
Đáy mắt anh hiện lên ý cười, mà đây là thật lòng.
Đã rất lâu anh không cảm nhận được sự ấm áp của một người mẹ.
……
Lúc ăn cơm Thư Mạn Thanh chú ý đến vết rách trên môi của Ôn từ nên bà hỏi: “Lạc Lạc miệng con làm sao vậy, bị bỏng à.”
Ôn Từ gần như bị sặc, rút tờ giấy và ho sặc sụa mấy lần.
Vết rách trên môi đương nhiên là “tuyệt tác” của Phó Tư Bạch, mỗi lần đều để cho anh vừa cắn vừa xé.
Phó Tư Bạch vuốt lưng cho cô rồi giải thích: “Gần đây Lạc lạc ăn cay đấy ạ.”
“Vậy thì đừng ăn cay nữa, hại dạ dày.”
Cô giận dữ nhìn Phó Tư Bạch.
Phó Tư Bạch cười dịu dàng hỏi Thư Mạn Thanh: “Dì, mắt của dì thế nào rồi, con nghe Lạc Lạc nói đến kì nghỉ đông sẽ phẫu thuật, gần đây không thể dùng mắt quá nhiều phải nghỉ ngơi cho tốt.”
“Thật là một đứa trẻ hiểu chuyện nha.” Thư Mạn Thanh càng nhìn càng thích Phó Tư Bạch, “Dì sẽ chú ý sức khỏe, con đừng lo lắng.”
“Vậy tốt rồi.” Phó Tư Bạch gắp đồ ăn cho Thư Mạn Thanh.
Ôn Từ chú ý đến anh.. thật sự đã coi mẹ cô biến thành mẹ của mình mà.
Cô nghe nói mẹ của Phó Tư Bạch mất khi anh còn rất nhỏ, nhớ đến một người luôn bất cần như anh…cũng cần tình yêu của mẹ sao.
“Trong kì nghỉ đông nằm viện, con và Lạc Lạc sẽ cùng đến chăm sóc cho dì.”
Thư Mạn Thanh còn chưa nói thì Ôn từ đã cắt nganh anh: “Không cần.”
Sự từ chối đột ngột của cô đã phá vỡ bầu không khí thân thiện giữa Phó Tư Bạch và Thư Mạn Thanh.
Bầu không khí căng cứng mấy giây cô mới dùng ngữ khí dịu bớt để nói: “Anh làm sao biết chăm sóc người khác, không làm loạn lên là tốt rồi.”
Thư Mạn Thanh cũng cười nói: “Thời gian nằm viện dì sẽ mời một hộ tá, hai đứa cứ quản mình thôi đừng để sa sút việc học.”
“Ừm, được ạ.”
Ăn cơm xong Ôn Từ dọn bát đĩa đi vào bếp rửa chén.
Một lát sau Phó Tư Bạch đi vào, cầm lấy cái miếng rửa chén trong tay cô giúp cô rửa.
Tiếng nước chảy ào ào vào đống dầu mỡ trong bát, cô nhìn ra được Phó Tư Bạch có bệnh sạch sẽ nên anh rất bài xích với dầu mỡ, cầm miếng rửa chén cũng không giống như người thạo việc.
“Đừng giả vờ nữa, mẹ em không có ở đây.” Cô lấy lại miếng rửa chén.
“Em cảm thấy anh đang giả vờ?”
“Mọi thứ anh vừa làm không phải là đang giả vờ làm một học sinh ngoan trước mặt người lớn sao.”
Phó Tư Bạch dựa vào bồn rửa, ánh mắt lóe lên tia cười bất cần nhìn cô: “Ôn Từ, Phó Tư Bạch anh không làm được mấy chuyện đi nịnh nọt ai cả.”
Ôn Từ thấp giọng nói: “Anh tốt với bà ấy, nhưng bà cũng là mẹ em chứ đâu phải mẹ anh.”
“Em là con gái cưng của mẹ cái gì vậy, ngay cả như vậy cũng ghen?”
“……”
Ôn Từ bĩu môi tiếp tục rửa chén.
Nước lạnh đang chảy ào ào vào tay cô.
Phó Tư Bạch cuối cùng vẫn lấy cái chén trong tay cô, cố gắng kìm chế trở ngại của sự sạch sẽ để cắn răng nói: “Ông đây không thèm đến nhà em để nịnh nọt mẹ em…”
Trước đây ở nhà đôi tay ngọc ngà này chưa bao giờ làm mấy việc này, cũng chưa bao giờ phải nói chuyện đón theo ý của bất kì ai.
“Không thèm sao anh đến.”
“Là tôi hèn, được chưa.”
“Anh đừng nói như vậy được không, làm như em không biết phải trái vậy.”
“Em trước mặt anh có bao giờ biết phải trái, ỷ ông đây thương em nên muốn giẫm lên mũi đạp lên mặt rồi.”
“Em không có!”
“Bây giờ em vậy đấy.”
Hai người nhỏ giọng cãi nhau,hít thở cũng có hơi gấp, lồng ngực cô phập phồng lên xuống đang rất cố nhịn.
Phó Tư Bạch cũng nhịn, cố gắng kìm chế sự giận dữ đang phát tiết trong lồng ngực mình.
Sau đó hai người lại đứng cạnh nhau, im lặng không nói gì mà cùng nhau rửa chén.
Ôn Từ xối nước lên tay anh để rửa sạch dầu mỡ cho anh, cô nói: “Tư Bạch không cãi nhau nữa.”
“Được, không cãi.”
Sau khi rửa bát xong Thư mạn Thanh phải đi bộ để tiêu cơm, Ôn Từ cũng muốn đi cùng bà nhưng bà lại kiên quyết không chịu, bảo cô ở nhà chơi với Phó Tư Bạch.
Sau khi Thư Mạn Thanh đi thì trong nhà chỉ còn lại hai người là Ôn Từ và Phó Tư Bạch…mặt đối mặt.
“Có thể đi xem phòng em không?” Anh đề nghị.
Ôn Từ suy nghĩ trong nhà không có người nên lắc đầu: “Không tiện lắm.”
Phó Tư Bạch: “Em ngủ ở trên giường anh lâu như vậy mà anh có nói không tiện bao giờ?”
“……”
Ôn Từ bực mình mở cửa phòng, theo Phó Tư Bạch đi vào: “Thật sự không có gì đẹp cả.”
Phòng cô rất nhỏ rất nhỏ, một cái giường nhỏ không tới m, kích cỡ cũng gần giống ở kí túc xá nhưng lại chiếm diện tích phần lớn của căn phòng.
Một bên là cái bàn học nhỏ trên bàn học xếp gọn gàng chồng sách vở, cũng như túi văn phòng phẩm cùng một số hình dáng nhỏ nhắn xinh xắn.
Cái con búp bê hình thỏ đó được cô đặt ở tủ đầu giường, ngủ cùng cô.
Căn phòng chật chội này lại chứa hai người nên không khí nhất thời hơi ngột ngạt.
Ôn Từ càng hồi hộp hơn.
Nhưng sau khi đi vào phòng của cô Phó Tư Bạch ngược lại cảm thấy thoải mái hơn, anh xoay cây bút trên bàn cô, lật cuốn sách cô thích xem ra còn có hình ảnh thời tốt nghiệp cấp của cô.
Anh lấy điện thoại ra, “tách tách” hai tiếng chụp lại tấm ảnh tốt nghiệp của cô rồi nói: “Trước đây trông em có da có thịt, rất ngoan.”
“Phó Tư Bạch, anh giống đội đặc nhiệm đi tuần tra quá, cái gì cũng lật xem.”
“Có cái anh không thể xem à?”
“Không có, anh cứ tùy ý xem đi.”
Anh mỉm cười cũng không lật loạn lên nữa, ngồi xuống cái ghế của cô, cánh tay lười biếng gác lên thành ghế.
Thậm chí Ôn Từ còn lo lắng vóc dáng cao lớn của anh sẽ ngồi gãy cái ghế nhỏ của cô, “Anh muốn nói gì với em.”
“Tại sao không nói cho mẹ em là anh họ Phó.”
Trái tim Ôn Từ hoảng loạn, bắt gặp ánh mắt đen láy và sâu thẳm của anh.
Anh quá nhạy cảm!
Cô không thể giấu được cái gì cả.
“Trước đây, em cũng không bao giờ gọi anh là Tư Bạch, nhưng trước mặt mẹ em một câu một chữ cũng chỉ là Tư Bạch.” Ngon tay thon dài của anh đang nghịch sợi dây chun trên bàn, hỏi như có như không, “Sao, họ Phó chọc gì em hả?”
Ôn Từ đã nghe tiếng nhói dữ dội trong lồng ngực mình.
Cô không giấu nổi Phó Tư Bạch, giấu không nổi.
“Em chỉ là không muốn mẹ cảm thấy…không xứng với nhà anh.”
“Không phải lí do này.” Phó Tư Bạch lạnh lùng nói, “Em không hề định sẽ lâu dài với anh, nói gì đến chuyện xứng hay không xứng, gạt anh?”
Đến giờ phút này Ôn Từ mới tính là thất sự hiểu ra.
Cái gì Phó Tư Bạch cũng biết.
Tâm tư của cô, kỹ năng diễn xuất kém cỏi của cô, tất cả những sự che giấu và ngụy trang của cô Phó Tư Bạch đều nhìn thấy rõ ràng.
“Phó Tư Bạch em không thể để mẹ biết quản lý phòng tranh trước đây, còn có chuyện bà phẫu thuật…đều là do anh giúp đỡ. Em không thể để mẹ nghĩ chúng mình hẹn hò là mối quan hệ không trong sáng, đáp án này đủ để anh thỏa mãn chưa?”
Phó Tư Bạch nhìn khuôn mặt đang khẩn trương của cô, anh dời ánh mắt đi: “Được thôi.”
Xem ra anh chấp nhận cách nói này của cô rồi.
Cũng không biết là chấp nhận thật hay là không muốn so đo nữa.
Phó Tư Bạch chơi đùa sợi dây thun rồi đeo vào tay, anh nói: “Cái này có thể tặng cho anh không?”
“Một sợi thun buộc tóc thôi anh lấy làm gì.”
“Chơi.”
“Ấu trĩ.”
Anh cầm sợi dây thun rồi bắn nhẹ vào tay cô.
Ôn Từ đau nên muốn lấy lại nhưng lại bị anh thuận thế kéo cô lại ngồi lên đùi mình.
Cô bất ngờ rồi vùng vẫy để đứng dậy nhưng Phó Tư Bạch lại ôm ót cô rồi hôn lên môi cô.
Nụ hôn này anh rất không khách khí, cũng không hề dịu dàng như muốn công kích vậy.
Chỉ là Ôn Từ có kinh nghiệm rồi nên mới miệng cưỡng thích nghi.
Phó Tư Bạch cắn lên môi dưới cũng cô, cô cũng phản kích lại cắn lại anh.
“Phó Tư Bạch anh giống chó quá.”
“Chó cắn em thì em còn muốn cắn lại à?”
“Là cắn anh đấy.”
Phó Tư Bạch dần dần dịu dàng hơn, hít thở như muốn cướp lấy hơi thở của cô: “Ôn Từ, em biết hôm nay em làm anh không vui rồi không.”
“Ừm.”
Anh liếm môi cô, nói với giọng đè nén: “Ông đây không đủ thương em sao?”
“Anh rất thương em.”
“Hay là em có người em thích rồi?”
“Không có.”
“Vậy tại sao…”
Yết hầu của Phó Tư Bạch khẽ trượt, giọng nói trầm thấp: “Vậy tại sao không thử…thích anh một chút.”