" Còn nhìn nữa, tôi liền móc mắt cô ra!!" Triết Hạo khó chịu, giọng nói vì thế cũng âm lãnh vô cùng.
" Tôi...!Tôi..." Cô ta nghe được lời anh vừa nói thì liền sợ hãi đến mức xém chút nữa là đã đứng không vững mà té ra đất.
" Xong rồi thì ra ngoài đi" Tiêu Hàn Phong sợ cô ta mà còn ở đây thêm phút giây nào nữa thì tên bạn Triết Hạo này của anh sẽ thực sự móc mắt cô ta ra mất.
" Vâng...!Vâng tôi xin phép" Cô ta cuống cuồng chạy nhanh ra cửa, giống như là đang bị ma đuổi.
" Mau ăn đi" Triết Hạo bắt đầu động đũa, nhưng Lâm Tư Ân bên cạnh thì cứ ngồi lì ở đó mặt nhăn mày nhó không chịu ăn, anh chỉ đành lên tiếng nhắc nhở cô một câu.
" Tôi là Tiêu Hàn Phong, cô là Lâm Tư Ân hả? " Anh ta lúc này mới chính thức chào hỏi làm quen với cô, mặc dù bọn họ đã gặp nhau từ mấy tháng trước rồi.
" Uhm..." Lâm Tư Ân ậm ừ cho có lệ, cô cũng bắt đầu cầm đũa lên thưởng thức những món ngon trên bàn, dù sao thì cô cũng đâu có mất tiền vậy thì ngu gì mà không ăn có chứ.
" Tôi là Tần Thư Bách, rất vui được gặp mặt!!" Tần Thư Bách cũng lịch sự chào hỏi một câu.
" Tôi là Triết Thiên Vũ, không cần giới thiệu chắc cô cũng biết rồi" Triết Thiên Vũ cùng nhàn nhạt nói.
" Cô đã giàu như vậy rồi, tại sao lại còn đi làm ở nhà hàng của tôi nữa vậy?" Tiêu Hàn Phong có nhiều thắc mắc trong lòng nên đã lên tiếng hỏi cô.
" Hả!? " Cô nhất thời chưa hiểu được câu nói của anh ta nên đã giật mình hỏi lại.
" Hôm trước cô đã lái chiếc siêu xe đó để đưa Hạo về biệt thự, mà dòng xe đó trên thế giới chỉ có chiếc mà thôi, nếu như cô không giàu thì làm sao lại có khả năng để mua được nó cơ chứ?" Tiêu Hàn Phong cũng rất kiên nhẫn mà giải thích lại câu hỏi của mình cho cô hiểu.
" Chị tôi nhiều xe lắm, tôi thích xe nào thì liền lấy ra chạy thôi"
Tên này ăn nói không rõ ràng gì hết, làm hại mình tưởng anh ta đã biết được bí mật về số tài sản kết xù của mình bên Los Angeles không rồi chứ, xém chút nữa là đã giật thót tim" Lâm Tư Ân thở phào một hơi trong lòng.
" Chị cô? Lâm Tư Chính còn có người chị hay người em nào khác nữa sao?"
" Là chị em kết nghĩa với tôi!! Mà làm gì anh hỏi lắm thế, ăn thì lo ăn đi" Lâm Tư Ân liếc xéo anh ta, bực dọc nói.
" Chị cô chắc cũng không phải nhân vật tầm thường đâu đúng không?" Lần này là Tần Thư Bách cảm thấy tò mò nên đã hỏi.
" Chị cô ta chính là vị Lộ tổng tiếng tăm lừng lẫy bên trời Tây, Lộ Kiều Phi đó!!" Triết Thiên Vũ im lặng nãy giờ cũng mở miệng ra nói để góp vui.
" Cái gì? Vậy cô có phải là cô gái hôm bửa không? Lâm Kiều Ân?" Tần Thư Bách bất ngờ cao giọng hỏi lớn làm cho mọi đều bị giật mình.
"Anh làm gì mà hét lớn dữ vậy? Làm tôi giật hết cả mình" Lâm Tư Ân vừa nói vừa lấy tay vuốt vuốt ngực trấn an.
" Vậy cô là cô gái xinh đẹp hôm đó sao? Sao mà nhìn không giống gì hết trơn vậy?" Tiêu Hàn Phong lấy tay xoa cằm nhìn kĩ lại cô thêm một lần nữa.
Thật sự là quá khác biệt!!
" Nhìn cái gì mà nhìn? Mau ăn đi!!" Triết Hạo không vui, lúc này anh thật hận chính mình vì không thể đem Lâm Tư Ân mà giấu đi.
" Cậu cau có với bọn tớ như vậy làm gì? Chẳng phải ngay từ lúc đầu cậu đã bảo không có hứng thú với cô ấy rồi sao?" Tiêu Hàn Phong nhịn không được mà đùa một câu.
" Hừ!!" Triết Hạo không đáp lời mà chỉ hừ lạnh một cái.
" Cô có nhận ra tôi không?" Tần Thư Bách mặc kệ hai người kia đang cãi nhau.
Chuyện anh ta quan tâm ngay bây giờ, Lâm Tư Ân chính là cô gái ngày hôm đó đã đem đến cảm giác đặc biệt cho anh ta.
" Không nhớ!!" Lâm Tư Ân trả lời một cách hờ hững.
" Cô thật sự không nhận ra tôi sao? Hôm đó tại nhà hàng chúng ta đã vô tình đúng trúng nhau ngay trước cửa nhà vệ sinh...!Chẳng phải khi ấy cô còn nhìn tôi rất chăm chú luôn sao?" Khi nghe câu trả lời của Lâm Tư Ân, anh ta đã căng thẳng và muốn nhắc lại chuyện ngày hôm đó để cho cô ấy nhớ.
" Trí nhớ tôi hơi kém, mong Tần tổng đừng nhắc lại chuyện cũ nữa!!" Lâm Tư Ân trả lời một cách lạnh nhạt.
Cô lúc này cảm thấy vô cùng khó chịu trước ánh mắt của Tần Thư Bách mỗi khi nhìn mình.
"..." Tần Thư Bách cười khổ một cái khi thấy thái độ lạnh nhạt của cô đối với mình.
Trong suốt tháng nay, anh ta luôn dùng mọi cách để tìm kiếm thông tin của em gái Lộ Kiều Phi nhưng mọi thứ dường như là bằng không, một chút thông tin về cô cũng không có.
Anh ta còn tính bay sang tận Los Angeles để gặp mặt hỏi trực tiếp Lộ Kiều Phi về thông tin của em gái cô ta.
" Lâm tiểu thư này, tôi có thể gọi cô là Tư Ân không?" Tiêu Hàn Phong cười một cách ranh mãnh hỏi Lâm Tư Ân.
" Tùy anh" Anh ta muốn gọi sao thì gọi, cô cũng khá thoải mái trong cách xưng hô.
" Tư Ân này, cô nghĩ sao về một người bạn trai như tôi!!" Tiêu Hàn Phong bất ngờ hỏi Lâm Tư Ân một câu.
Không khí trong phòng đột nhiên lại trầm xuống một cách bất thình lình.
Cả người Triết Hạo lúc này liên tục tỏa ra hàn khí rất đáng sợ, làm cho Lâm Tư Ân ngồi bên cạnh nhịn không được mà rùng mình một cái.
" Tôi đã thích cô ngay cái nhìn đầu tiên rồi! Không biết cô có muốn làm bạn gái của Tiêu Hàn Phong tôi không?" Anh ta nói xong còn bồi thêm một cái nháy mắt với cô
Rắc
Đôi đũa trong tay Triết Hạo đã bị anh dùng sức bẻ gãy làm đôi.
" Đi thôi!! Tôi đưa cô về" Anh đột nhiên đứng bật dậy, mạnh bạo kéo tay cô muốn rời đi.
" Đau..." Vì Triết Hạo dùng lực rất mạnh, có cảm giác như xương đang muốn nứt ra khiến cô không nhịn được mà nhăn mặt than đau.
" Cô ấy còn chưa trả lời tôi!! Cậu muốn dẫn cô ấy đi đâu" Tiêu Hàn Phong cũng dùng sức nắm lấy cổ tay Tư Ân giữ lại.
" Buông ra!!" Triết Hạo giận dữ quát lớn.
" Không buông, cậu mới là người phải buông tay Tư Ân ra, hai người không có bất kì mối quan hệ nào hết...!Tại sao cậu lại tức giận như vậy chứ?"
Lần này thái độ của Tiêu Hàn Phong cũng không hề chịu thua Triết Hạo, anh ta cũng lạnh giọng mà nói.
" Cậu...!Vậy cậu và cô ta thì có mối quan hệ gì chứ?" Triết Hạo hơi bị hoảng loạn trước câu hỏi vừa rồi của anh ta.
Quả thực là giữa anh và Lâm Tư Ân không có bất kì mối quan hệ nào, nhưng không biết vì sao mỗi lần tiếp xúc với cô thì anh điều không thể kiềm chế được cơn giận của mình.
Cô là người phụ nữ đầu tiên khiến anh phải suy nghĩ và để ý đến nhiều như vậy.
" Tôi chính là đang theo đuổi cô ấy đấy!! Ngày hôm đó tại hộp đêm chẳng phải tôi đã nói rõ ràng với cậu rồi sao?" Anh ta nhắc lại cuộc trò chuyện hôm đó giữa mình và Triết Hạo.
Tiêu Hàn Phong nhân lúc anh đang lơ là mất cảnh giác mà kéo mạnh Lâm Tư Ân về phía mình.
" Trời ơi!! Mau buông ra hết coi"
Nhân vật chính của chuyện này cuối cùng cũng đã bắt đầu lên tiếng.
Cô đẩy mạnh Tiêu Hàn Phong ra, đồng thời cũng lui ra xa vài bước.
" Lâm Tư Ân!! Cô mau qua đây cho tôi" Anh cố gắng kiềm chế cơn giận của mình lại, trầm giọng hướng về phía cô nói.
" Anh mau im miệng và dẹp ngay cái thói ra lệnh đó ngay cho tôi!!" Cô vừa quát thẳng vào mặt anh vừa dùng tay xoa xoa cổ tay đang bị đau của mình.
Nơi đó đã hằn lên dấu tay một cách đáng sợ.
" Còn anh Tiêu Hàn Phong!! Tôi mặc kệ là anh có đang thích tôi hay không nhưng mà tôi đây không có bất kì hứng thú nào với anh cả.
Vì vậy đừng có tự tiện mà chạm vào người tôi.
Nếu không lần sau đừng trách tôi chặt đứt tay anh" Lâm Tư Ân lạnh lùng nói, dứt lời còn tặng cho anh ta một cái nhìn cảnh cáo.
Cô nói lời cần nói xong thì liền tức giận đùng đùng bỏ đi.
Triết Hạo thấy vậy cũng nhanh chóng đuổi theo cô ra đến tận thang máy.
" Đi theo tôi làm cái gì?" Cô trừng mắt nhìn anh.
" Tôi đưa cô về" Sau khi nghe được lời tuyên bố hùng hồn vừa rồi của cô thì Triết Hạo cũng đã phần nào hạ hỏa được cơn giận và cảm thấy mừng thầm trong lòng.
" Không cần lòng tốt của anh, mau biến cho khuất mắt tôi!"
" Này...!Cô đi đâu đấy!!"
Vì đợi thang máy khá lâu nên cô đã quyết định chạy bộ từ tầng xuống, để đi về nhà.
" Đi đâu mặc xác tôi, đừng có đi theo tôi, nhìn bản mặt của anh thôi là tôi đã thấy khó...!Áh!!".