" Cô nhìn tôi đủ chưa!?" Trong mắt anh nồng đậm ý cười cất tiếng hỏi.
Triết Hạo sau khi đã giữ ấm người cho cô xong thì cũng không vội đứng thẳng người dậy.
Anh vẫn cứ giữ nguyên tư thế như ban nãy mắt đối mắt với Lâm Tư Ân, khuôn mặt hai người chỉ cách khoảng chừng cm mà thôi.
" Ai...!Ai mà thèm nhìn anh" Lâm Tư Ân ngại ngùng, luống cuống cúi gầm mặt xuống nhìn vào hai tay đang vân vê tà áo của mình, đôi mi dài như cánh bướm không tự chủ được mà run nhẹ.
" Anh đưa áo vest của mình cho tôi làm gì? " Lâm Tư Ân vờ bắt sang chuyện khác, định với tay lấy nó xuống.
" Để yên đó cho tôi, cô đã lạnh đến như vậy rồi mà còn không biết mặc thêm áo khoác vào hay sao? Cô là đứa con nít tuổi chắc!!"
Anh cau mày, không vui cao giọng trách mắng vì cô đã không biết cách tự chăm sóc tốt cho bản thân mình.
" Còn chẳng phải tại cái nhà hàng quái quỷ này yêu cầu nhân viên không được mặc thứ gì khác ngoài đồng phục của họ sao?" Lâm Tư Ân nhớ đến chuyện này là lại cảm thấy bực bội trong lòng.
" Tiêu Hàn Phong!! Cậu để nhân viên của mình chịu khổ như vậy đó hả?" Anh quay qua trừng mắt nhìn người bạn của mình và nói bằng giọng không mấy thiện lành cho lắm.
" Nè...!Nè cậu đừng có dùng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống để nhìn mình như vậy.
Nhà hàng này đã áp dụng nguyên tắc đó gần được năm nay rồi...!Với lại từ trước đến nay cũng có ai than phiền gì về vấn đề này đâu chứ" Tiêu Hàn Phong cười khổ một cái, xua xua tay nói.
Anh ta khi đối diện với ánh mắt đó của anh thì liền hông khỏi cảm thấy lạnh sống lưng.
Haiz...!Ánh mắt của Hạo cũng thật quá đáng sợ rồi, cậu ấy chỉ vì con nhóc đó mà lại không nể tình bạn bè lâu năm mà trừng mắt nhìn mình như vậy.
Thật sự là quá tổn thương rồi Tiêu Hàn Phong khóc trong lòng nhiều chút.
" Này cậu chỉnh nhiệt độ bao nhiêu vậy? Tôi nóng sắp chết rồi đây này!!" Tần Thư Bách không thể chịu nỗi cái nóng trong căn phòng này nữa nên liền lên tiếng cáu gắt.
" Cậu không chịu nổi thì đi ra ngoài đi!!" Triết Hạo lạnh lùng không quan tâm đ ến lời than vãn của anh ta.
" Hừ!! Trong mắt cậu bây giờ chỉ có mỗi người đẹp thôi, bạn bè sống chết ra sao thì cậu có thèm quan tâm đ ến đâu!!" Tần Thư Bách hừ lạnh.
" Uhm..." Anh ậm ừ cho có lệ như đang ngầm thừa nhận lời của Tần Thư Bách vừa nói.
" Hình như hơi nóng!! " Lâm Tư Ân nhỏ giọng than nhẹ một câu.
" Hết lạnh rồi, hửm?" Anh nghe được cô kêu nóng thì liền xoay qua dùng tay để đo thân nhiệt cho cô.
Hành động của anh vô cùng dịu dàng, như thể sợ cô sẽ bị thương.
" Hết rồi, bây giờ có chút nóng" Lâm Tư Ân ngại ngùng trả lời.
Sắc mặt của cô lúc này cũng hồng hào trở lại, không còn vẻ nhợt nhạt giống như ban đầu nữa.
" Vậy để tôi điều chỉnh nhiệt độ lại cho phù hợp"
" Bạn bè như vậy chắc có bền lâu ha!!" Tiêu Hàn Phong và Tần Thư Bách không hẹn mà nói cùng một câu.
Triết Hạo mặt không cảm xúc, lườm nhẹ tên bạn già của mình một cái.
" Nếu đã không còn gì, vậy thì tôi đi trước đây!!" Lâm Tư Ân định nhân cơ hội anh đang đi lấy điều khiển thì liền nhanh chóng muốn chuồn ra bên ngoài.
" Đứng lại đó!!" Triết Hạo hạ giọng gọi cô lại.
" Còn lâu tôi mới nghe lời anh nói, tôi phải đi về nhà ngủ đây, tạm biệt" Lâm Tư Ân chạy nhanh đến cửa, còn chưa kịp đưa tay ra cầm đồ nắm cửa thì đã bị chiếc điều khiển từ đằng xa phi thẳng đến, nó chỉ cách đầu của cô tầm cm mà thôi.
" Áh...!Triết Hạo anh lại nổi điên muốn giết tôi nữa sao?" Sau khi vừa thoát chết trong gang tấc, Lâm Tư Ân liền quay lại muốn mắng người có ý định giết mình.
Lần gặp mặt đầu tiên anh ta cũng đã ném một cái điều khiển về phía mình, thật sự vừa nãy mình điên rồi mới nghĩ rằng tên khốn Triết Hạo này đang đối xử dịu dàng với mình Cô trong lòng đang vô cùng hối hận khi vừa nãy đã nghĩ tốt cho anh.
" Mau lại đây cho tôi, lần tới tôi chắc chắn bản thân mình sẽ không ném trượt đâu" Vừa rồi anh đã căn đúng góc độ và sức của mình, nên cô mới không bị thương hay mất miếng thịt nào.
" Hứ!! Tôi không lại đó, anh có giỏi thì giết tôi luôn đi" Lâm Tư Ân không biết lấy can đảm từ đâu mà mạnh miệng nói ra những lời như vậy với Triết Hạo.
" Vậy thì cô đừng có trách tôi!!"
Triết Hạo khi nghe được những lời cô vừa nói thì anh ta liền đanh mặt lại, sát khí tỏa ra nồng đậm làm cho cả người Lâm Tư Ân vừa mới nóng thì bây giờ đã lạnh trở lại.
Anh ta bước từng bước chân có sức uy lực lớn tiến về phía cô đang đứng.
" Nè...!Nè, tôi nói giỡn thôi, đừng nói anh định giết tôi thiệt đấy nhé!!" Cô trợn mắt nhìn anh, người không tự chủ mà hơi lùi về phía sau vài bước.
" Cô biết tôi không thích nói giỡn mà"
Vừa dứt lời, Triết Hạo đã đi đến, cả thân hình cao lớn của anh thoáng chốc đã đứng chắn trước mặt cô, tất cả ánh đèn trong phòng này đều bị bóng lưng của anh ta che đi hết.
Trước mắt Lâm Tư Ân lúc này chỉ thấy duy nhất một mình Triết Hạo mà thôi.
" Không...!Không thích thì thôi...!Anh đứng sát tôi như vậy để làm gì, xê ra một tí coi" Vì Triết Hạo đứng quá sát nên cô đã không được tự nhiên khi nói chuyện với anh.
Lâm Tư Ân nâng cánh tay mình của mình lên đặt trước ngực Triết Hạo, mục đích là muốn đẩy anh ra càng xa càng tốt.
Nhưng cho dù có dùng sức như thế nào đi chăng nữa thì anh ta vẫn cứ như là bị đinh đóng chặt lại ngay tại chỗ đó, không hề nhúc nhích dù chỉ là một chút.
" Áhh...!Anh làm gì vậy, mau bỏ tôi xuống...!Tên khốn Triết Hạo mau bỏ tôi..."
Triết Hạo không nói không rằng, đột nhiên anh dùng sức vác cả người Lâm Tư Ân lên vai mình.
" Lâm Tư Ân cô đang gãy ngứa cho tôi đó hả?" Lâm Tư Ân sau khi được Triết Hạo vác lên thì rất hoảng loạn, cô liên tục dùng sức để cựa quậy và dùng đấm tay đánh thật mạnh vào lưng của anh.
" Tôi...tôi chóng mặt...!Mau cho tôi xuống...!NHANH!!" Từ cuối cô như dùng hết sức bình sinh của mình mà hét lên.
" Cô la ó làm gì? Điếc hết cả tai tôi luôn rồi" Triết Hạo mặc kệ cô đang la hét hay đánh mình.
Bước chân của anh vẫn vững chãi như lúc đầu, anh sải chân bước từng bước về phía bàn ăn.
Sau khi đến nơi thì anh mới chịu thả cô xuống.
" Ọe...!Anh...!Anh muốn tôi chết thì mới vừa lòng phải không?" Lâm Tư Ân sau khi được chạm đất thì cả người liền thấy chao đảo, đầu óc quay cuồng mọi thứ xung quanh dường như đều bị đảo lộn cả lên.
" Hàn Phong!! Mau kêu người đem thức ăn khác lên đi"
" Được rồi!! Cũng tại cậu mà thức ăn nguội lạnh hết cả rồi" Tiêu Hàn Phong hậm hực nói.
Triết Hạo căn dặn Tiêu Hàn Phong xong thì anh ta liền kéo một cái ghế khác đến gần chỗ của Tư Ân và ngồi xuống.
Từ nãy đến giờ chỉ có một mình Triết Thiên Vũ là mặc kệ sự đời mà ăn uống ngon lành thôi.
Còn tất cả mọi người còn lại trong phòng thì hầu như là chưa động vào đũa.
" Tôi muốn về nhà!" Sau khi tinh thần và sức khỏe đã được hồi phục lại, cô cau mày nghiêm túc nói.
" Ăn xong, tôi đưa về" Anh dựa lưng vào ghế, điềm nhiên nói.
" Không cần, tôi muốn về nhà!!" Cô một mực từ chối ý tốt của anh.
Cốc...!Cốc
Bên ngoài có tiếng gõ cửa truyền đến cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.
Còn chưa đầy phút, thì đã có nhân viên mang thứ ăn mới đến.
Người nhân viên nữ vừa vào liền thấy Lâm Tư Ân đang mặc đồng phục nhân viên nhưng lại được ngồi cùng bàn với người đàn ông đẹp trai và giàu có thì trong lòng không khỏi cảm thấy ngạc nhiên và đố kỵ.
Từ lúc bắt đầu bước chân vào phòng này thì ánh mắt của cô ta không nhịn được mà cứ dán chặt lên người Triết Hạo, cô ta đã bị vẻ ngoài nghiêm nghị và tuấn lãng của anh thu hút..