" Em không yêu Thẩm Bạch Phong."
" Khẳng định?"
Như không tin vào lời Đồng Giai Mẫn nói, Đồng Giai Nhiên muốn chắc chắn lần nữa. Dường như cô có sự chiếm hữu tuyệt đối đối với người đàn ông của mình. Không biết từ bao giờ mà cô trở nên ích kỷ như vậy, thậm chí là kể cả em gái mình cũng không được phép có tình cảm cấm kỵ này. Nhưng khi yêu ai mà chẳng vậy, cô cũng không phải ngoại lệ.
Ban đầu sau khi thấy Đồng Giai Mẫn vội vã chạy khỏi căng tin thì cũng có chút lo lắng nhưng khi đứng trước cửa phòng nhà vệ sinh nghe cuộc đối thoại giữa Hạ Y Y và em gái, bỗng nhiên cô chuyển đổi cảm xúc một cách nhanh chóng. Trong lòng cảm thấy khó chịu vô cùng, muốn tra hỏi bức cung Đồng Giai Mẫn để ép em gái mình chính miệng nói ra tình cảm giấu kín bấy lâu.
Mỗi khi nhìn thấy sự quan tâm của Đồng Giai Mẫn đối với Thẩm Bạch Phong thì trong lòng Đồng Giai Nhiên cứ có chút khó chịu nhưng khi thấy anh hắt hủi cự tuyệt em gái thì lại thấy vui mừng hơn nữa còn có đôi chút tự hào. Đôi lúc cô luôn tự hỏi bản thân xem là tại lại có cảm giác như vậy nhưng giờ thì cô đã có câu trả lời. Đó là ghen, cô yêu Thẩm Bạch Phong nên cô mới ghen.
Về phía Đồng Giai Mẫn, sau khi nghe câu hỏi đầy mùi giấm của chị gái, cô phát hiện ra chị ấy không đơn thuần trong sáng như cô nghĩ. Chị ấy đã yêu Thẩm Bạch Phong từ lâu và chỉ đang chờ đợi để anh chủ động tỏ tình. Chị ấy thực sự rất chiếm hữu, ích kỉ,..cô cũng hiểu được phần nào, đương nhiên là chưa từng một lần trách chị ấy.
Tình cảm của cô giấu kín bấy lâu nay Hạ Y Y nhận thấy được thì Đồng Giai Nhiên cũng sẽ biết, cô không cảm thấy ngạc nhiên. Điều cô ngạc nhiên là phản ứng của chị ấy.
Người ngây thơ sau cùng vẫn là Đồng Giai Mẫn cô chứ không phải chị ấy.
" Đương nhiên rồi."
Câu trả lời chắc nịnh, Đồng Giai Nhiên yên tâm phần nào nhưng vẫn đề phòng. Cô có linh cảm điều em mình đang nói không phải là sự thật.
" Tốt nhất là em tránh xa Thẩm Bạch Phong ra."
Dứt lời Đồng Giai Nhiên tặng cho em gái mình một cái lườm sắc sảo.
Đồng Giai Mẫn cười khổ, hóa ra đằng sau vẻ bề ngoài giống hệt cô kia thì lại là hóa thân của ác quỷ. Chị ấy thật không đơn giản.
Dõi theo bóng dáng khuất dần của Đồng Giai Nhiên, Đồng Giai Mẫn lặng người đi mà suy ngẫm về tình cảm của chính bản thân mình. Cô dành tình cảm cho Thẩm Bạch Phong thật không khác nào đổ nước vào một cái cốc không đáy. Dù có cố gắng đổ thật nhiều nước đi chăng nữa thì cốc vẫn không thể đầy nước.
Bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng bước chân dồn dập nặng trĩu âu lo của một ai đó đang chạy tới lớp. Cô ngước mắt lên nhìn xem là ai, chưa kịp phản ứng gì thì nam sinh đó đã ôm chầm lấy cô.
" Tiểu Mẫn, cậu có sao không? Tôi nghe Hạ Y Y nói cậu lại tái phát nữa rồi."
Đình Mục Quân lo lắng không ngưng đến nỗi mà miệng nhanh hơn não, đầu óc lúc này chỉ nghĩ đến Đồng Giai Mẫn.
Mỗi lúc bên Đình Mục Quân cô luôn cảm nhận được sự an toàn, anh cho cô sự ấm áp, sự quan tâm, có lẽ trong cô anh không khác gì một người thân gần gũi hơn cả ba mẹ.
" Tôi ổn mà."
Ổn? Cô chưa từng ổn, nhưng anh đã lo lắng cho cô quá nhiều cô không muốn anh phải buồn. Lời nói dối ấy chưa từng lọt qua được anh, anh hiểu cô, cô luôn khép mình trong chính bóng đen u ám mà bản thân tạo ra. Nhiều lần anh cho cô cảm giác an toàn, tìm ánh sáng soi sáng đường đi cho cô nhưng cô luôn né tránh.
Anh yêu cô nhiều lắm, anh không muốn quan hệ của hai người chỉ dừng lại ở mức độ bạn thân. Anh muốn được yêu cô một cách đúng nghĩa với danh phận người yêu, là chồng tương lai của cô.
Cô cần tình thương, tình yêu, sự quan tâm của người thân...Đình Mục Quân anh có thể cho cô.
...
" Nhiên Nhiên, em đâu rồi?"
Trương Tử Danh - tài tử ngang hàng với Thẩm Bạch Phong đồng thời cũng là người yêu cũ của Đồng Giai Nhiên hồng hộc chạy vào lớp hét lớn gọi cô. Mọi ánh nhìn đều dồn cả vào người hắn, hắn như con sói hung tàn nhấc luôn cổ áo cô dậy.
Hạ Y Y ghé tai nói nhỏ với Đồng Giai Mẫn bảo cô sang lớp gọi Thẩm Bạch Phong qua vì linh cảm có chuyện chẳng lành.
" Trương Tử Danh, thằng khốn anh muốn làm gì?"
Chiếc cúc áo trêи cùng của cô bị hắn giật bung ra, hắn nghiến răng hằn từng tiếng:
" Em dám yêu thằng chó Thẩm Bạch Phong sao?"
" Thì sao? Dù gì bên anh tôi cũng chỉ toàn đau khổ."
Đồng Giai Nhiên rơi lệ, nhẹ nhàng nói. Nhưng dường như Trương Tử Danh không chấp nhận được chuyện đó.
" Em...em nói gì...?"
Cô hét thằng vào mặt hắn như trút hết mọi sự đau khổ năm đó.
Yêu nhau được hai năm cô mới phát hiện mình bị Trương Tử Danh cắm cho quả sừng sáu tháng. Cô đã khóc suốt cả tuần khi biết được sự thật, hắn hối hận cầu xin cô tha thứ. Nhưng cô đã mệt rồi, cô mệt mỏi quá rồi, cô cần sự tự do cho chính bản thân mình. Cô tập quen với khoảng thời gian không hắn bên cạnh.
Chính hắn là người đã hủy hại tình yêu cô dành cho hắn. Hắn không có tư cách xen vào tình cảm của cô.
" Tôi nói tôi hết yêu anh rồi."
" Em nói dối!"
Hắn gầm lên như muốn chối bỏ sự thật, thấy những giọt lệ trêи khóe mắt cô tuôn rơi hắn không kìm được mà muốn ngăn chúng lại, thô bạo mà hôn cô. Đồng Giai Nhiên hoảng loạn dùng hết sức lực phản kháng lại như dường như không có tác dụng.
Đúng lúc ấy thì Thẩm Bạch Phong và Đồng Giai Mẫn chạy đến bắt gặp lấy cảnh này. Tất cả mọi người đều ồ lên một tiếng rất lớn kiểu như tình yêu tam giác thật thú vị!
Đồng Giai Mẫn che miệng lại nhìn, cô cũng bất lực mà nhìn chị gái bị cưỡng hôn. Cô có để ý đến thái độ không cam tâm của Thẩm Bạch Phong, anh trừng mắt nhìn Trương Tử Danh, bàn tay siết chặt lại thành nắm đấm. Lúc này đây cô chỉ muốn nắm lấy nắm đấm của sự giận dữ kia để làm dịu mát đó nhưng cô không đủ tư cách.
" Trương Tử Danh, thằng chó."