" Tiểu Mẫn, chị gái mày và đàn anh Thẩm Bạch Phong yêu nhau rồi hả?"
Đồng Giai Mẫn đang định bỏ miếng trứng cuộn vào miệng thì Hạ Y Y vừa cầm khay cơm đi tới vừa hỏi cô đồng thời còn vỗ mạnh vào vai. Miếng trứng được kẹp giữa hai chiếc đũa bông rơi bộp xuống sàn, đủ để thấy chủ nhân của nó bị làm cho giật mình. Nhưng nếu chú ý kĩ thì mới phát hiện ra rơi theo miếng trứng là một giọt lệ đau đớn đầy thương tâm.
Hạ Y Y kéo ghế ngồi cạnh Đồng Giai Mẫn đặt khay cơm xuống bàn gặng hỏi thêm về đôi nam nữ ngồi trước họ hai bàn. Cô nén nước mắt ngược vào trong rồi quay sang nhìn đứa bạn thân của mình:
" Tao không biết gì cả."
Thức ăn vẫn còn đó nhưng có lẽ Đồng Giai Mẫn đã cảm thấy no bởi hành động tình tứ của Thẩm Bạch Phong va chị gái mình. Không nhìn thì lại cảm thấy không yên tâm. Mà nhìn thì trái tim lại đau nhói.
" Tiếc thật, chúng nó đang đồn ầm lên kia kìa. Tao đang định hóng thêm chút chuyện để buôn dưa lê. Trông cũng rất đẹp đôi!"
Lúc này đây chiếc đũa cũng bất giác rơi xuống sàn. Đẹp đôi sao? Cô và chị gái mình giống hết nhau, tại sao đứng cạnh Thẩm Bạch Phong thì chỉ mỗi Đồng Giai Nhiên xứng.
Hơi thở của cô bỗng nhiên dồn dập hơn kéo theo đó nhịp tim cũng đập nhanh không kém. Cô bấu chặt vào chiếc áo khoác của mình để nén cơn đau.
Phát hiện ra biểu hiện bất thưởng của Đồng Giai Mẫn, Hạ Y Y giật mình, bản thân của cô bạn bây giờ mới hiểu được mình đã phạm sai lầm. Vì quá lo lắng nên đã buột miệng nói ra:
" Mày lại phát..."
Nhưng câu nói chưa dứt thì Đồng Giai Mẫn đã vội vã chạy đi. Cô không muốn để mọi người chú ý đến mình. Hạ Y Y gọi với theo:
" Mẫn, chờ tao với..."
Tiếng nói lớn của Hạ Y Y đánh động đến đôi nam nữ bàn trêи, Đồng Giai Nhiên quay lại nhìn em gái mình đang hốt hoảng chạy ra khỏi căng tin.
Tự nhiên cô cảm nhận được sự bất an đang trào dâng trong lòng mình đến nỗi không thể tiếp tục tập trung ăn.
Thấy Đồng Giai Nhiên như người trêи mây Thẩm Bạch Phong hua hua tay trước mặt rồi búng nhẹ lên trán cô:
" Em nghĩ đi đâu đấy?"
Lấy lại ý thức cô đứng dậy kéo ghế rời đi:
" Xin lỗi, em no rồi."
Trái tim Đồng Giai Nhiên nói rằng em gái cô đã chịu nhiều tổn thương từ mọi phía. Cô thực sự đã không làm tròn bổn phận của một người chị, cô không phải là một chị gái tốt. Cô thật ích kỉ, khi chỉ quan tâm đến cảm nhận và hạnh phúc của bản thân, cô chưa từng hỏi Tiểu Mẫn một câu có làm sao không hay tại sao lại khóc? Chưa từng có một chút quan tâm. Thật tồi!
...
Đồng Giai Mẫn chạy nhanh vào nhà vệ sinh rửa mặt, nhưng vừa vặn vòi thì cơ thể đã lạnh cóng, cô khụy gối ngã gục xuống sàn yếu ớt tựa lưng vào tườn. Tiếng nước chảy ào ào lấn áp tiếng kêu cứu của cô hơn nữa còn là giờ nghỉ trưa nên không ai vào đây.
Mặt cô trắng bệch như không còn nổi lấy một giọt máu, môi thâm tím tái mét đi. Hơi thở càng lúc càng dồn dập, hô hấp cành lúc càng khó khăn. Lẽ nào ngày này đã đến. Cô sắp chết rồi!
Trong lúc nguy kịch như vậy Hạ Y Y đã nhanh chóng mang thuốc tới, bỏ vào miệng cô rồi đưa nước lọc vào trong. Thuốc ngấm dần Đồng Giai Mẫn từ từ bình phục, mặt mũi trông đã có chút sức sống nhưng cơ thể vẫn khá mệt.
Không tự nhiên mà Đồng Giai Mẫn tái phát, thuốc trong cặp chỉ để phòng thân hiếm khi phải dùng tới nhưng dạo gần đây lại rất hay động đến.
" Mày yêu Thẩm Bạch Phong rồi đúng không?"
Đồng Giai Mẫn lúc nào cũng vậy, luôn che giấu tình cảm, cảm xúc chân thật của bản thân, không nói cho bất kỳ ai kể cả người thân nhân về những gì mình đã phải chịu đựng. Hạ Y Y phải gặng hỏi mãi, gần như tra hình bức cung thì cô mới nói ra bí mật lớn nhất của đời mình.
Thật ngốc! Nhưng có lẽ cô như vậy, Hạ Y Y mới hiểu được cô đã mạnh mẽ vượt lên nỗi đau đớn về cả thể xác lẫn tâm hồn như thế nào. Quyết định chọn chơi với Đồng Giai Mẫn một phần cũng là vì sự thế.
" Không có chuyện đó đâu."
Ngay cả tình cảm riêng tư của mình Đồng Giai Mẫn cũng nén ngược vào trong theo dòng nước mắt. Hạ Y Y hiểu nhưng cũng không muốn nói ra.
Cô bạn muốn cô phải mạnh mẽ đối diện với tình cảm của mình một lần, tuy rằng có thể sẽ không được chấp nhận.
Đồng Giai Mẫn rũ mắt xuống nhìn sàn, cô muốn khóc quá nhưng cô không được phép. Cô lấy tư cách gì mà khóc?
Ngoài cửa nhà vệ sinh vang lên tiếng nói có chút lo lắng, dường như chủ nhân của tiếng nói đó biết được rằng người bên trong là Đồng Giai Mẫn:
" Tiểu Mẫn, chị vào được không?"
Hạ Y Y đỡ Đồng Giai Mẫn dậy, hỏi xem cô có ổn không rồi dìu cô ra ngoài. Đồng Giai Nhiên kéo lấy bàn tay yếu ớt của em gái nhưng cô rụt tay lại:
" Tìm em có việc gì?"
Đồng Giai Nhiên không đáp lại câu hỏi của Đồng Giai Mẫn, trực tiếp hỏi thăm cô:
" Em bị làm sao vậy?"
Hạ Y Y nheo mày khó chịu, em gái bị như vậy mà chỉ hỏi được một câu, có lẽ đầu óc còn mơ mộng đến đàn anh ưu tú tài tử kia. Định lên tiếng chửi một câu nhưng Đồng Giai Mẫn đánh mắt, hiểu ý bạn mình, Hạ Y Y đưa cô vào lớp để hai chị em nói chuyện.
Lớp học im ắng, không một bóng người ra người vào. Đối diện với khuôn mặt giống y như đúc mình, Đồng Giai Nhiên và Đồng Giai Mẫn đều cảm thấy có cái gì đó hơi lạ, không thể diễn tả bằng lời.
Đồng Giai Nhiên nhìn thẳng vào mắt Đồng Giai Mẫn, đủ để khiến cô hiểu được chuyện chị gái đang nói có liên quan đến mình.
" Em cũng yêu Thẩm Bạch Phong đúng không?"