" Chúng mày làm cái gì mà để phu nhân bị bắt cóc? Hả?"
Thẩm Bạch Phong đang ngồi chủ trì cuộc họp thì nhận được cuộc gọi khẳn cấp từ hai vệ sĩ anh phái đi theo để bảo vệ Đồng Giai Nhiên. Anh quát lớn một tiếng khiến tất cả những nhân vật lớn nhỏ trong cuộc họp đó phải rùng mình.
Anh đập bàn giận dữ, giơ tay ra lệnh hủy họp. Ngữ khí anh khiến người ở đầu dây bên kia sợ run, muốn giải thích nhưng lại bị tắt vụt. Anh lập tức lái xe chạy ra khỏi công ty , suốt quãng đường trở về nhà anh không để cho điện thoại tắt. Rất có thể bọn bắt cóc sẽ đòi tiền chuộc người, và anh đã sẵn sàng chuẩn bị số tiền khủng để giải cứu hai mẹ con.
Cô đang mang thai, anh không thể để bất kì sự cố nào xảy ra. Chắc chắn lúc này cô rất sợ, sẽ gào khóc cầu cứu anh...
Đỗ xe trước sân nhà, anh hừng hực bước vào gào thét gọi tên vợ. Anh đã nghĩ đến trường hợp cô bắt xe trở về trước bọn vệ sĩ nhưng gọi mãi không thấy cô đâu. Chỉ thấy mẹ vợ và một khuôn mặt quen thuộc giống hệt vợ anh xuất hiện nhưng nhìn kĩ thì đó không phải là Đồng Giai Nhiên.
" Chào anh rể!"
Đồng Giai Mẫn nhìn thấy dáng vẻ sốt ruột đến lo lắng tột cùng kia thì đã hiểu hết tất cả. Cô thản nhiên chào hỏi anh.
Đã lâu không gặp, không ngờ anh lại thành đạt đến vậy. Và cũng không thể ngờ được rằng, anh đã thay đổi rất nhiều. Cô nhớ như in khuôn mặt thư sinh, dịu dàng ấy cách đây sáu năm, nhưng hiện tại thì dường như đã trưởng thành hơn và có chút mỏi mệt bởi anh đã bị buồng quay hối hả của cuộc sống cuốn vào.
Anh không thèm liếc cô dù chỉ một cái chạy lên phòng tìm vợ. Từ Thụy không hiểu tại sao con rể lại sốt ruột tìm Đồng Giai Nhiên như vậy, chẳng phải con gái bà bảo muốn đến công ty tìm anh hay sao?
Khi nhìn thấy bọn vệ sĩ với vẻ mặt sợ hãi tột độ ấy thì bà chợt linh cảm có chuyện gì đó chẳng lành. Hỏi ra thì mới biết tin động trời ấy, bà sốc nặng sững người không dám tin vào thính giác của mình. Hỏi đi hỏi lại vẫn là đáp án đấy, bà gào khóc cầu xin con rể cứu con và cháu mình. Anh buông vài lời an ủi bà rồi rời khỏi nhà đi đến đồn cảnh sát để cùng họ vào cuộc điều tra.
Đồng Giai Mẫn đứng yên một góc xem cảnh khóc lóc, đau khổ của bọn họ. Trong lòng cô thầm dâng tặng một tràng vỗ tay. Quả không hổ là máu mủ tình thâm! Vậy mà cô cũng là con gái bà sao chưa từng được hưởng sự thiêng liêng kia.
Trong một căn phòng tối mịt, không có cửa sổ không có lỗ thông hơi, chỉ có một cái cửa ra vào. Đồng Giai Nhiên bị tạt một thau nước lạnh vào mặt, cô rùng mình tỉnh dậy. Tuy nhiên lại không thể cựa quậy nổi, cũng chẳng thể nhìn thấy gì.
Phát hiện bản thân đang bị trói chặt lại với chiếc cột bê tông. Miệng thì bị bịt lại bằng băng dính, cố gắng mãi cũng chỉ có thể phát ra những âm thanh không có âm đầu.
Cô không biết tại sao mình lại bị bắt cóc, thiết nghĩ cô chưa từng có thù oán với ai? Phải chăng mục đích của bọn người này chỉ là tiền, họ muốn Thẩm Bạch Phong dùng tiền để chuộc cô sao?
Sự sợ hãi bao trùm lên người cô, nó đáng sợ hơn cả bóng tối. Cô sợ chỉ vài giây chậm trễ cô sẽ bỏ mạng tại nơi không rõ vị trí này. Còn có đứa con đầu lòng chưa kịp trào đời của hai người nữa.
Bỗng cô có cảm giác cái bụng kềnh càng của mình đang bị ai đó sờ lên. Bàn tay đó lạnh lẽo đến nỗi khiến cô nổi cả da gà. Chủ nhân của bàn tay đó cất giọng thản nhiên như chuyện bắt cóc này là lẽ thường.
" Cô đang mang thai đúng không? Sắp sinh rồi hả?"
Rồi người đó rút tay ra chĩa vật gì đó cứng cứng áp sát vào bụng cô sau đó trườn chậm rãi lên cổ, rồi nó di chuyển chậm rãi tiến dần đến đầu cô, dừng lại ngay thái dương.
" Tiếc rằng súng đạn của tôi không phân biệt đối xử đâu. "
Cô giật mình mở tròn mắt, không dám tin câu sau lại mang ý nghĩa chết chóc đến vậy. Chẳng lẽ mục đích của đám người bắt cóc không phải tiền...cô ra sức giãy giụa kêu cứu nhưng...
Một viên đạn được bắn ra khỏi lòng súng xuyên qua thái dương của cô. Mắt cô vẫn chưa nhắm, mở to nhìn thẳng vào người đó nhưng mọi hoạt động đã dừng lại ngay tức khắc, cô vô thức rồi.
Sau đó một ngày thi thể của Đồng Giai Nhiên được chuyển phát nhanh đến trước cổng biệt thự nhà họ Thẩm rồi chạy mất hút.
Người hầu trong nhà nghe thấy tiếng chuông lạ liền chạy ra, họ thất thần nhìn cái bao tải đẫm máu phình to ở gần phần dưới.
Dù rất sợ nhưng vẫn khênh vào trong nhà rồi gọi ông chủ xuống nhà xử lý. Cả đêm Thẩm Bạch Phong không chợp mắt dù một giây, anh canh chừng di động để lỡ đám bắt cóc có gọi đòi tiền chuộc anh còn nghe kịp.
Nghe người hầu trong nhà gọi, anh ngáp dài một cái mệt mỏi đi xuống dưới sảnh xem có chuyện gì.
Một cái xác người đẫm máu khô được lôi ra từ trong bao tải. Là một người phụ nữ đã bị moi tim ra khỏi lồng ngực. Còn rõ vết mổ xẻ đau đớn ấy.
Thẩm Bạch Phong nhận lấy găng tay từ quản gia, tự mình vén mái tóc người phụ nữ đó lên.
Không phải chứ? Đây là Đồng Giai Nhiên.
Không thể nào, sáng hôm qua anh vẫn còn dịu dàng hôn lên môi vợ nói lời tạm biệt. Tại sao lại trở thành vĩnh biệt chứ?
Anh không tin người trước mặt mình lại là Đồng Giai Nhiên, cũng không tin thi thể thê lương này là của cô ấy.
Còn cả đứa con...chẳng lẽ cũng...
Sự buồn bã bao trùm cả căn biệt thự rộng lớn.
Màu chủ đạo của biệt thự là màu trắng thì liệu có phải nó tượng trưng cho sự mất mát, chia ly...mãi mãi...
...
" Phong, vợ anh cô ấy..."
Đồng Giai Mẫn từng bước tiến lại gần tấm lưng nặng trĩu đau khổ kia. Cô đặt một bó hoa tươi thắm xuống trước mộ. Khẽ khàng đặt tay lên vai Thẩm Bạch Phong thay cho lời an ủi.
" Cô ấy chết trong khi đang mang thai "
Người đàn ông trầm giọng quỳ trước một ngôi mộ nghi ngút khói hương. Tuy rằng nước mắt anh không rơi nhưng trong tim lại rỉ máu. Vợ anh đang mang thai đứa con đầu lòng của hai người nhưng một kẻ vô lương tâm nào đó lại không tha cho cô.
Đau khổ nhất chính là lúc anh nhìn thấy thi thể đẫm máu bị nhét trong bao tải, tay chân bị cắt rời xếp gọn gàng một cách ghê rợn ở hai bên. Tim bị moi móc khỏi lồng ngực máu vẫn còn rò rỉ ra bên ngoài chưa dứt. Đôi mắt trợn tròn trắng dã như chết không cam lòng. Đứa con cũng theo mẹ nó mà rời đi.
Đắng lòng!
Người phụ nữ kia cũng thương cảm mà quỳ xuống trước mộ, mặt cúi xuống không muốn ngẩng. Người đã khuất một cách thê lương kia là chị gái của cô. Cô cũng buồn lắm, cũng muốn gào lên khóc nhưng không thể được. Cô cần mạnh mẽ để cùng anh rể chống chọi với mọi việc.
Lễ tang kết thúc, đồ của chị gái cô cũng sắp được đốt đi nhưng anh rể lại không cho phép. Chị ấy là cả cuộc sống đối với anh, mất chị như mất đi cả cuộc đời còn lại, tối tăm mù mịt thiếu ánh sáng.
Nhưng cái cuộc đời ấy căn bản đã bị xáo trộn chỉ bởi sự nhầm lẫn. Đồng Giai Mẫn lặng thầm nhìn những chiếc vải trắng còn bay phất phơ trong gió. Cô tạm biệt người chị đã cùng cô trào đời, cùng cô trưởng thành để rồi thay thế cô cướp mất hạnh phúc vốn dĩ nên thuộc về cô.