Nãy chẳng phải mạnh miệng lắm sao, giờ người xuất hiện rồi lại câm như hến. Gượng chưa kìa!
Để đổi chủ đề Hạ Y Y nhắc đến bệnh tình của Đồng Giai Mẫn.
" Mày đã đi ghép tim chưa?"
Giai Mẫn ngập ngừng chưa trả lời ngay. Dường như đang có chút do dự trong lòng, căn bản là không biết nói sao.
" Tim tao..."
Lời nói ngắt quãng, cô hơi rũ mắt xuống dưới.
Hiểu được sự bối rối không thể trả lời cũng như không thể nói dối rằng " mình ổn " của Giai Mẫn, Bạch Kim Nam xen vào phá tan bầu không khí yên lặng.
" Hạ Y Y, em có muốn đưa Mẫn đi thăm mộ ba mình không?"
Sau khi cô rời đi hai năm, ba cô lâm bệnh qua đời. Giai Mẫn vốn chưa biết chuyện này nên khi nghe anh nói vậy thì giật mình, quên cả chuyện phải trả lời Hạ Y Y làm sao cho thỏa đáng.
Cô lặng người đi, không biết nói gì, cũng chẳng biết hỏi gì...
Cô rời đi quá lâu, mọi thứ đều thay đổi. Ngay cả ngày chết của ba mình cô cũng không thể đeo khăn tang, cũng không thể tiễn cha an nghỉ nơi suối vàng.
Đứng trước mộ ba, cô chỉ nhìn đăm đăm vào dòng chữ khắc tên ông. Nhìn không chớp mắt. Cô cố gắng lục lõi ký ức của bản thân để tìm những kỷ niệm ít ỏi giữa hai ba con, nhưng cường như vô ích. Tiếc thật! Chẳng có kỷ niệm nào để tưởng nhớ. Phải chăng trước giờ cô chưa từng cảm nhận được tình cha con từ ông sao?
Nhìn biểu cảm lặng thầm của Giai Mẫn, Hạ Y Y thắc mắc vì sao cô không khóc. Cô không đáp lời, chỉ khẽ mỉm cười cay đắng. Ngay cả bản thân cô còn không biế tại sao một giọt nước mắt cô cũng chẳng rơi nổi. Có lẽ trong sáu năm dài đằng đẵng đó, cô đã học được cách kiểm soát nước mắt của bản thân.
Cô đặt trước mộ ông một bó hoa cúc tươi thắm rồi thắp một nén nhang xuống bát hương. Cô không có lời gì để nói cả. Dù sao giọt máu cô mang trong người cũng là của ông. Không nặng tình thì ít nhiều cũng nặng công sinh thành.
Hai con bạn bao nhiêu năm không gặp nhau, nay hội ngộ chuyện trò quyên ngày đêm, hàn huyên bao chuyện cũ. Đưa Hạ Y Y về nhà cũng đã tối, cô lẳng lặng bước chân vào cửa biệt thự nhà họ Bạch. Mọi người cung kính chào hỏi cô, gọi một tiếng " tiểu thư ".
Bước đến phòng Bạch Kim Nam, cô do dự hồi lôi mới dám vào. Bởi vì cô biết, khi bước chân vào đây nhất định sẽ nghe được chuyện mà cô muốn nghe nhất, dù chưa sẵn sàng nhưng trong cuộc chơi một là cô chết hoặc là chị gái cô.
Một sấp tài liệu đặt trêи bàn, dường như nó đang chờ cô cầm lên lật từng trang xem xét. Người đàn ông cao thượng khác hẳn với dáng vẻ đáng thương bên cạnh Hạ Y Y đó mỉm cười hài lòng nhìn cô.
Cô không buồn cầm đống tài liệu nhiều chữ đó, đáp lại nụ cười của Bạch Kim Nam cô gạn rượu cạn ly với anh.
" Kết thúc rồi đúng không?"
" Phải, nhanh thôi, một tuần nữa em sẽ sống tốt."
...
Sau khi về nước, cô vẫn chưa muốn tìm việc làm. Vốn dĩ, Bạch Kim Nam muốn Giai Mẫn vào công ty anh làm việc nhưng cô lại từ chối, bởi cô không muốn phụ thuộc quá nhiều vào mối quan hệ người thân để vươn lên.
Và điều quan trọng hơn nữa, sức khỏe cô vẫn chưa thể ổn định để đi làm.
Cô lái xe mon men theo địa chỉ mà Bạch Kim Nam đã gửi qua tin nhắn để đến Thẩm Gia. Được biết, sau khi nhận lại quan hệ, họ hàng thì Trương Cầm chết. Ba phần tư tài sản đều thuộc về đứa con trai duy nhất là Thẩm Bạch Phong, phần còn lại là của mẹ Trương Tử Danh.
Phân chia sòng phẳng, bà mẹ kế không còn bất cứ sự ràng buộc nào trong nhà này nên đã tự rời đi. Thẩm Bạch Phong từ đó lập lên Thẩm Gia, nối nghiệp ba ruột dẫn dắt công ty đối đồi với Bạch Kim Nam.
Khi mọi chuyện đã dần ổn định, anh cầu hôn rồi cưới Đồng Giai Nhiên, đưa mẹ cô về nhà sống chung.
Căn biệt thự rất xa hoa, từng họa tiết rất tinh xảo, màu chủ đạo là màu trắng thuần khiết pha lẫn chút xanh ngọc yên bình. Ông chủ căn nhà này thật biết cách chiều vợ, thiết kế theo sở thích của phu nhân. Rất đáng khâm phục.
" Chào cô, cho hỏi cô tìm ai?"
Quản gia sau khi nhìn thấy chiếc xe ô tô lạ đậu ở sân nhà mình thì vội chạy ra chào hỏi.
Đồng Giai Mẫn chỉ cười mà không đáp, cô ném quản gia sang một bên, ngang nhiên bước chân vào nhà mặc người hầu ngăn cản.
Từ Thụy đang ngồi chễm chệ trêи sô pha xem ti vi, thấy có người vào liền đứng dậy. Bà nheo mày mãi mới gọi được tên cô. Xa cô, trông có vẻ bà rất sung sướиɠ.
" Đồng Giai Mẫn. "
Cô cung kính cúi đầu chào mẹ ruột. Màn chảo hỏi kết thúc ngắn ngủi, bà khinh miệt cô bĩu môi chế giễu:
" Tưởng cô ở bên tây quên người mẹ già này rồi."
Làm sao cô quên mẹ được chứ, quên sao được những lời lẽ cay độc mà ba dành tặng cho cô. Quên sao được sự đặc cách đối với chị gái rồi coi cô không khác sự một đứa con rơi.
" Nếu con quên thì con đã chẳng đến thăm mẹ."
" Vinh hạnh thật đấy!"
Cô vốn dĩ cũng chẳng muốn đến đây đối diện với người mẹ mang ơn sinh thành mình đâu. Nhưng vì cuộc sống sau này của cô có suôn sẻ hay không đều nhở cả vào chứng cứ ngoại phạm là mẹ ruột cô đây.
Đồng Giai Nhiên nay không biết nổi hứng gì liền muốn đi đến công ty thăm Thẩm Bạch Phong. Giữa đường tạt vào shop thời trang mua một cái cà vạt bản giới hạn tặng chồng.
Cô đang mang thai lại ngoan cố không muốn ở nhà nghỉ dưỡng nên theo sau lúc nào cũng có hai vệ sĩ. Ai nhìn vào cũng vừa sợ vừa nể.
Ra khỏi shop, một người đàn ông lạ mặt đeo kín, bịt khẩu trang kín mít đi ngang qua giật luôn túi quà cô tặng Thẩm Bạch Phong rồi chạy mất hút. Chưa kịp phản ứng thì đã bị cướp mất, cô hét lên kêu gào hai vệ sĩ đuổi theo.
Họ nghe lời chủ nhân lập tức thi hành ngay, nào ngờ vừa rời khỏi cô được vài giây thì một chiếc xe ô tô màu đen đậu trước mặt bế cô mang vào xe rồi chạy đi.
Khi vệ sĩ quay lại thì phu nhân đã biến mất. Giật mình phát hiện mình đã mắc bẫy của bọn bắt cóc, họ hốt hoảng vội vã gọi điện cho Thẩm Bạch Phong.
" Ông chủ, phu nhân bị bắt cóc rồi!"