Living in this World with Cut & Paste

cut&paste: chapter 121 – case: amy(2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Max: hôm qua thanh niên Blackslime vừa sống lại sau khi offline 1 tháng :VHỏi chuyện mới biết ổng bị tai nạn giao thông và vừa ra viện :VChẹp, ae chúc ổng mau khỏe nhé.

Btww, t tìm được chuyện của mình ở trên Wattpad :V Hmm, để kiếm tra xem, nó mà cope của bên này của t 100% thì t sẽ xử lý nó.

-----------------------------------------------------------------

Trans: Shacks

Edit: Maxmalefic9x

Cut&Paste: Chapter 121 – CASE: Amy(2)

Đúng như mong đợi…. Làng Elf đã bị xóa sổ theo nghĩa đen.

Những gì còn lại chỉ là thị trấn đổ nát, những phần còn lại của ngôi nhà.

Vô số xác chết của con người.

…….Là tất cả những gì còn sót lại

Có lẽ có vài người trong số chúng tôi trốn thoát.

Mặc dù vậy, khả năng trốn thoát có lẽ là rất thấp.

Ban đầu, người Elf chúng tôi có tỉ lệ sinh sản thấp.

Với tình hình hiện tại, tôi không nghĩ chúng tôi có thể có tiếp một thế hệ mới.

Kể cả có đủ người, cơ hội để đàn ông và đàn bà người Elf gặp lại nhau là rất khó, nói chi tiếp tục tạo ra thế hệ sau.

Tôi chắc chắn rằng những đứa trẻ được sinh ra, sẽ được trộn lẫn bởi dòng máu của tộc khác.

Điều đó có nghĩa là, người Elf thuần chủng sẽ bị tuyệt chủng trong tương lai gần.

Đó là tại sao tôi thề với Cây thế giới.

Để sống lâu hơn một chút, và chứng minh rằng người Elf vẫn tồn tại trên thế giới này.

Sau đó, miễn là tôi có con trẻ, ít nhất tương lai người Elf sẽ được tiếp diễn.

Về phần người Elf thuần chủng, khả năng nối dõi có thể thấp, nhưng……

Nhưng cũng bởi vì lý do đó tôi cần phải sống, và ở ngôi làng nơi mà con người sống, và tìm kiếm ai đó tôi có thể tin tưởng.

…..Mặc dù tôi nghĩ sẽ không có ai mà tôi có thể tin tưởng như vậy trong số nhân tộc, những kẻ đã tạo nên sự kiện bi kịch này.

Và, tôi có sự hận thù sâu sắc đối với họ trong trái tim mình.

Tuy nhiên, tôi vẫn phải tìm kiếm ai đó mà tôi có thể hoàn toàn tin tưởng.

Những tộc mà người Elf có thể kết hợp và tạo nên hạt giống mới (em bé) là con người, yêu tinh, ác quỉ.

Có một số người kết hợp với thú nhân tộc trước đó, nhưng chuyện sinh con là không thể.

Trong khi về phần yêu tinh và ác quỉ, chỉ cần ở với họ có thể làm nhơ nhuốc niềm tự hào của người Elf.

Trong trường hợp đó, con người là sự lựa chọn duy nhất.

Thật mỉa mai khi mầm mống của chúng tôi không thể tiếp tục trừ khi chúng tôi dựa vào con người.

Nghĩ về điều đó, tôi quyết định chuẩn bị và đi trên cuộc hành trình của mình trong khi chìm đắm trong cảm tính.

……Cho dù đó là điều tốt hay xấu, ngôi làng của chúng tôi nằm ở trước gió, không bị ngọn lửa lan đến.

Vì vậy có thể tìm được gì đó từ ngôi làng đổ nát mà có thể giúp ích cho tôi trong chuyến đi.

Đầu tiên, vật phẩm phép thuật cần thiết, tối quan trọng đang ở trong nhà tôi.

Nếu tôi có thể tìm được vật phẩm phép thuật này, nó có thể ẩn giấu vẻ ngoài người Elf của tôi.

Tiếp đó, sau khoảng một giờ, tôi cuối cùng cũng tìm được thứ mà tôi muốn, một cái vật phẩm phép thuật dạng vòng đeo tay và công cụ nạp ma pháp.

Với nó, ít nhất tôi có thể du lịch ở bên ngoài.

Bật ra khỏi miệng tôi một cách vô thức, một tiếng lòng nhẹ nhõm thoát ra.

….Mặc dù vậy, tôi vẫn chưa hoàn toàn an toàn.

Điều đó là chính xác khi với vật phẩm phép thuật này, tôi có thể thay đổi bề ngoài.

Nhưng, nếu ma thuật tích trữ bị hết, nó sẽ mất hiệu lực và tôi sẽ trở lại hình dạng ban đầu của mình.

Do đó, tôi sẽ phải thường xuyên tiếp tế ma thuật bằng công cụ ma thuật.

Nếu tôi bỏ lỡ thời gian để tiếp tế, điều gì đó khủng khiếp có thể xảy ra sau đó.

Dù sao thì, bằng việc có vật phẩm phép thuật này, tôi sẽ có thể sống trong vùng đất của tộc khác.

Sau đó, tôi lấy một cái túi đựng đồ và một số quần áo từ nhà tôi và nhà hàng xóm của tôi, và tìm một cây cung và một con dao găm để tự bảo vệ.

Việc chuẩn bị cho khởi hành vẫn tiếp diễn đều đặn, và tất cả các sự chuẩn bị cuối cùng cũng được hoàn thành.

Trời đã tối và thời gian cũng đến, vì vậy tôi quyết định bắt đầu rời khỏi khi mặt trời mọc vào ngày mai.

……Hôm nay, tôi quyết định ngủ tại ngôi nhà đã bị phá hủy của tôi.

Mặc dù nó đã bị phá hủy và chẳng còn lại gì, nó vẫn là nơi tràn đầy ký ức quan trọng.

Hãy khắc ghi những cảnh này vào mắt tôi.

Và, ghi nhớ nó để mà sống.

Cùng với những kỷ niệm dễ chịu, những cảm xúc tiêu cực cũng sôi lên từ trong trái tim tôi.

Tôi đã lau nước mắt của chính mình nhiều lần trong khi trải qua đêm cuối cùng trong làng của tôi.

「…… ..Tôi chắc chắn sẽ trở lại một lần nữa.」

Để lại những lời quyết tâm một lần nữa, tôi bắt đầu rời khỏi nhà của mình.

◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇

Tôi quyết định nhắm đến một thị trấn xa xôi nhất có thể.

Tôi đi càng xa, càng ít người biết đến thảm kịch xuất hiện ở làng Elf.

Và ngoài ra, tôi nghĩ những người không biết đến người Elf tự nhiên sẽ tăng lên.

…….Tôi chắc rằng không ai nghĩ tôi là người Ẻlf.

Tôi có vật phẩm phép thuật, vì vậy không có cách nào để biết, nhưng nó sẽ đảm bảo sự an toàn của tôi để tiến hành kế hoạch của mình.

Trên đường đến thị trấn, tôi đã sử dụng 【Unique Magic ・ Tree】(Phép thuật độc nhất – Cây) và 【Alchemy】(chế thuốc) để tạo ra rất nhiều thuốc nước chất lượng cao.

Tôi có thể bán chúng trên đường đi và kiếm chút tiền.

Ngoài ra, tôi tạo ra thuốc có thể làm cho người ta tàng hình trong một khoảng thòi gian và thuốc phát ra ánh sáng mạnh khi sử dụng.

“Nhìn kìa, đó là một người phụ nữ đi lữ hành một mình”

Mặc dù con người không biết tôi là người Elf, vẫn có lúc khi những người có ý định xấu xa xuất hiện

Vì vậy, tôi nên di chuyển hết sức thận trọng.

「Hou, onee-chan. Bạn có một số thuốc nước chất lượng cao ngay tại đây.

Được rồi, tôi sẽ mua với 20 đồng bạc. 」

Tại một thị trấn mà tôi dừng lại, một người bán rong mà tôi đã gặp một cách tình cờ đã mua một loại thuốc nước mà tôi đã làm.

Tôi nghĩ rằng đó là một cơ hội tốt, vì vậy tôi quyết định thu thập thông tin khác nhau bằng cách hỏi rất nhiều điều.

「……..Cảm ơn. Oji-san, tôi chắc rằng oji-san đã đến nhiều nơi từ khi bạn là một người bán rong? Oji-san có biết thị trấn nào nơi an ninh công cộng đảm bảo và dễ dàng để dành thời gian ở đó? 」

「Ồ, tôi hiểu rồi, nee-chan. Vậy bạn đang nghĩ đến việc di cư? 」

「Year, Vâng, như chú có thể thấy, một người phụ nữ một mình. Nếu có một thị trấn nơi tôi có thể sống trong hòa bình, tôi chắc chắn sẽ đến đó」

Người đàn ông lớn tuổi nghĩ một lát và đưa ra hai đề nghị.

「Để xem nào, có hơi xa nhưng bạn có thể đến thủ đô. Nhà vua sống ở đó, đó là nơi sống động và an toàn công cộng cũng tốt. Một nơi khác sẽ là thị trấn Lucas? Mặc dù nó không đông đúc như vương quốc, nhưng an ninh không tồi và là một thị trấn thoải mái. Phải, là hai nơi này. 」

Thật vậy, thủ đô chắc chắn có vẻ như là một lựa chọn tốt.

Sau đó, Thị trấn Lucas… ..phải không?

「Cảm ơn chú rất nhiều! Vậy, tôi sẽ đến thủ đô.」

Tôi cúi đầu trước ông già và lên đường.

……. Nhưng, nó là gì? Tôi cảm thấy không thoải mái với ông già đó.

Dựa vào cảm giác xấu, tôi quay lại để kiểm tra hình dáng của oji-san một lần nữa.

Tuy nhiên, tôi không thể thấy sự xuất hiện của ông già đó.

Eh? Chuyện gì vậy?

Đây là một con đường tốt với tầm nhìn đẹp.

Tôi không nghĩ mình có thể mất dấu một người nào đó chỉ sau khi đi bộ vài mét.

…….Dự cảm không ổn mà tôi cảm thấy lúc nãy trở nên mạnh mẽ hơn.

Người đàn ông đó, có khi nào là một người xấu không?

Tôi không nên nghi ngờ quá nhiều, nhưng bên kia là một người của Nhân tộc.

Sẽ tốt hơn nếu tôi cẩn trọng hơn từ lúc này.

Tôi đã nói với ông ấy là tôi sẽ đến thủ đô, có lẽ trên đường đi ông ấy sẽ chặn đường tôi.

Khoan đã, bình thường người ta sẽ nghĩ tôi sẽ ở khách sạn vào lúc này đúng chứ?

Dù sao đi nữa, tôi nghĩ khả năng cao là tôi vẫn đang bị theo dõi.

Hãy thay đổi điểm đến thành Lucas.

Mặc dù lãng phí tiền trọ, nhưng tôi đã đi vào trong một quán trọ và khi tôi bước vào phòng, tôi lấy thuốc tàng hình và rời khỏi thị trấn ngay lập tức.

Với điều này, họ có lẽ không thể tìm được tôi.

Well, ngay khi tôi quyết định nó, đây là lúc hành động.

Đi ra khỏi quán trọ, giờ tôi đang đi trên con đường nơi mà có thể nhìn thấy hoàng hôn.

Tất nhiên, tôi tiếp tục sử dụng thuốc tàng hình.

Tôi cũng đã xác nhận đường đến thủ đô và Lucas tại quầy lễ tân của quán trọ, và họ bảo tôi đi đến thủ đô.

Tôi giả vờ quan tâm đến thủ đô, ngay cả khi ông già đó đang lắng nghe cuộc trò chuyện của chúng tôi, ông ấy sẽ không nghĩ rằng tôi sẽ đi đến Lucas.

Rất có thể điều này sẽ ổn, và tôi có thể di chuyển

Mục tiêu là thị trấn Lucas.

Tôi tự hỏi, đây là thành phố như thế nào?

Truyện Chữ Hay