Edit by Liên Vĩ
"Cô nương, cô cần phải uống thuốc!" Một thanh âm từ ngoài phòng truyền đến.
Thanh âm của thiếu niên thanh triệt êm tai rất dễ nghe, nhưng lời nói lại ẩn ẩn mang theo ý tứ cự tuyệt khắc nghiệt.
Bên ngoài có mưa nhỏ, thiếu niên đem dù giấy thu lại rồi mang tới đặt ở cạnh cửa, cất bước tiến vào trong phòng.
Sủng Ái cũng thấy rõ diện mạo của hắn, tức khắc cả người đều cảm thấy không tốt.
Lại là hắn!
Quả nhiên sau khi cô hôn mê đã bị mỗ nam này nhặt về nhà.
Thiếu niên trong phòng ăn mặt một thân áo dài màu xanh nhạt, dáng người gầy ốm lại phong tư, lộ ra một cổ khí chất văn nhược thư sinh, nốt ruồi lệ dưới mắt trái làm tăng thêm chút yêu tà.
"Cô nương, Thiếu Khanh nói rất đúng, cô cần thiết phải uống thuốc,thân người cô bị trọng thương, cần phải uống thuốc tĩnh dưỡng thật tốt..." Dương đại thẩm bên cạnh giường lải nhải khuyên nhủ:" Thuốc này a, là Thiếu Khanh dùng tiền đọc sách của mình mua cho ngươi......"
Sủng Ái nao nao, xem ra hắn không có ký ức ở thế giới trước.
[Ký chủ, tôi có một cái tin tức tốt cùng một cái tin tức xấu, cô muốn nghe cái nào trước?]
Trong mắt Sủng Ái hiện lên một tia âm trầm, nói: "Tin tức xấu!"
[Tôi a... phi thường đồng tình nói cho cô....]Phấn Cửu Cửu cười hì hì nói.
[ Hai chân của cô bị gãy!]
" Hai chân của cô bị gãy! "
Âm thanh thương hại của Dương đại thẩm cùng Phấn Cửu Cửu vang lên cùng lúc.
Ha hả.
Bây giờ Sủng Ái chỉ muốn cười lạnh.
"Cảm ơn đại thẩm, thuốc này ta sẽ uống!" Sủng Ái cầm lấy quá chén sứ, thổi thổi uống một ngụm.
Tức khắc.......
Cô liều mạng mà nhịn xuống không để lộ ra vẻ mặt thần sắc vặn vẹo.
Nima.
Thuốc này gì mà đắng quá, cô cảm thấy lưỡi không còn là của chính mình nữa......
Dương đại thẩm vội vàng quan tâm nói: "Cô nương, cô...... Cô thế nào?"
"Ta không có chuyện gì!" Sủng Ái tự nhủ mình phải kiên cường!!!
"Ăn chút này đi!" Dung Thiếu Khanh đi đến trước giường, đưa cho cô một cái bao nhỏ.
"Cái gì?" Sủng Ái chần chờ cầm lấy bao nhỏ.
Dương đại thẩm mặt mày hớn hở đi ra ngoài, phòng trong chỉ còn lại hai người bọn họ.
Sủng Ái mở bao ra, bên trong có khoảng mười mấy viên ô mai, tản ra hương vị thơm ngọt nhàn nhạt.
Ngoài phòng mưa xuân rơi lên những cây chuối tây, gió nhẹ lùa vào từ cửa sổ, phất qua màn màu xanh lục, sợi tóc nhu thuận theo gió lượn lờ bên khuôn mặt của cô, mỹ lệ động lòng người.
Dung Thiếu Khanh trong lòng hơi hơi vừa động, vội vàng dời đi ánh mắt, đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống.
"Cô nương, cô còn nhớ rõ chuyện trước kia không?"
Sủng Ái liếc nhìn hắn một cái, đừng tưởng rằng dùng đồ ăn là có thể thu mua cô, còn nữa cô hiện tại còn chưa có tiếp thu ký ức, hết thảy đều là mây bay a.
"Không nhớ rõ!" Cô mặt vô biểu tình nói.
Dung Thiếu Khanh nhìn thiếu nữ trên giường biểu tình lạnh nhạt, trong lòng có chút khẩn trương, chẳng lẽ hắn nói sai cái gì sao?
"Cô nương......"
"Ngươi đi ra ngoài đi, ta muốn nghỉ ngơi!" Cô nhàn nhạt nói.
Dung Thiếu Khanh mím môi, đứng dậy đi ra ngoài, còn tri kỷ đóng cửa lại giúp cô.
"Phấn Cửu Cửu ~mi ra đây, ta cho mi ăn này!"
Sủng Ái trong tay cầm ô mai, khóe miệng gợi lên một độ cong âm trầm.
[......]Phấn Cửu Cửu cực lực cự tuyệt.
"Phấn Cửu Cửu, ta đếm ba tiếng, mi không ra, tự gánh lấy hậu quả nga......"
Phấn Cửu Cửu run bần bật xuất hiện giữa hư không.
[Ký chủ đại nhân, cô không cần cười như vậy, người ta sợ quá ~]
"Mi mà cũng biết sợ hãi?" Sủng Ái nhéo tai nó một phen, hung tợn nói: "Ngươi không phải nói ta cốt cách thanh kỳ, rất thích hợp luyện võ sao?"
Cô cư nhiên thành một cái phế nhân, hơn nữa còn là phế nhân hai chân đều gãy cả!
[Ký chủ, tôi chỉ là nói cô cốt cách thanh kỳ, có quyển bí tịch giao cho cô!]
"Bí tịch gì?"