Edit by Liên Vĩ
Mình sẽ vẫn giữ xưng hô với Sủng Ái là "cô" bất kể là hiện đại hay cổ đại, như vậy sẽ dễ hiểu hơn,mình thấy thay đổi xưng hô đột ngột khi chuyển từ thế giới hiện đại sang cổ đại dễ làm cho các reader bị rối.
Trong không trung đột nhiên nổ vang lên một tiếng sấm rền vang cả bầu trời, gió cũng trở nên rét lạnh.
Sủng Ái gian nan mở to mắt, thân thể này của cô bị trọng thương, nằm trên mặt đất động đậy một chút cũng không được, đừng nói gì đến chuyện đứng lên.
Không bao lâu......
Trước mặt cô xuất hiện một đôi giày vải màu đen.
Cô cố gắng ngẩng đầu lên xem người đến là ai, đến khi nhìn được người đứng cạnh chỗ mình nằm là ai thì, tâm lập tức lạnh đi nửa phần.
Ngọa tào!!!!∑(?Д?ノ)ノ
Cô vừa mới kích động một chút liền hôn mê bất tĩnh.
Gió trong rừng thổi càng ngày càng mạnh, mưa nhỏ tí tách tí tách rơi xuống màn trời âm trầm.
Thiếu niên đi đến bên người thiếu nữ đã ngất xỉu, do dự một chút, nhưng vẫn lựa chọn phương án bế cô lên.
............
Trong phòng nhỏ ngăn nắp.
Thiếu nữ sắc mặt trắng bệch nằm ở trên giường.
Một nữ nhân trang điểm kiểu phụ nhân, nàng cúi người dùng khăn bằng vải bố trắng thấm nước ấm lau mồ hôi mỏng trên trán cho thiếu nữ nằm hôn mê trên giường.
"Dương đại thẩm, đại phu tới!" Trên lưng thiếu niên còn cõng theo một lão nhân râu tóc bạc trắng.
"Khụ khụ......"
Lão nhân ho khan vài tiếng, tức giận trừng mắt liếc nhìn thiếu niên một cái, nói: "Bộ xương già này của ta đều bị người điên như ngươi làm gãy hết!"
"Hồ gia gia, người nhanh nhanh xem bệnh cho cô ấy đi!" Thiếu niên lôi kéo lão nhân đi đến mép giường.
Dương đại thẩm tập tễnh tránh ra, đề Hồ đại phu xem bệnh cho thiếu nữ ở trên giường.
Hồ đại phu mang tay trái của thiếu nữ trên giường đặt ngay ngắn, tập trung bắt mạch cho cô, một hồi lâu mới nói: "Vị cô nương này bị nội thương nghiêm trọng!"
"Là ngươi giúp cô ấy băng bó?" Lão nhân hỏi.
Khuôn mặt trắng nõn tuấn mỹ của thiếu niên khẽ đỏ lên, nói: "Không phải ta, là do Dương đại thẩm giúp!"
"Hồ gia gia, cô ấy rốt cuộc thế nào?"
"Tạo nghiệt a!" Hồ đại phu sờ sờ râu, vẻ mặt ngưng trọng nói: "Kinh mạch đứt đoạn, chân của cô ấy về sau sợ là......"
Không cần phải nói, hai người còn lại cũng biết câu tiếp theo.
"Vậy cô ấy......" Biểu tình của thiếu niên hơi mang theo vẻ đồng tình, thấp giọng hỏi nói: "Cô ấy còn có thể sống sao?"
"Đương nhiên có thể sống!" Hồ đại phu nói.
"Thật tốt quá!" Thiếu niên thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Ngươi đừng có mà cao hứng quá sớm!" Hồ đại phu thở dài nói: "Thương thế của cô nương này muốn trị liệu khỏi cần phải có dược liệu tốt, nếu không thì cho dù sống cũng không được mấy ngày!"
Ý cười trên mặt thiếu niên lập tức bị thu liễm.
Nhà của Dương đại thẩm chỉ có bốn bức tường, mà hắn thì lẻ loi một mình, chỉ có một chút tiền tài là dùng để đọc sách.
Trong phòng một mảnh yên tĩnh.
Hồ đại phu thở dài một hơi, nói: "Nha đầu này cùng ngươi không thân chẳng quen, không bằng......"
"Cứu cô ấy!" Thiếu niên đánh gãy lời Hồ đại phu nói.
"Ha hả......" Hồ đại phu cười cười, nói: "Tiểu tử ngươi thật là có tâm, chờ nha đầu này tỉnh lại, ngươi cưới cô ấy làm tức phụ......"
Dương đại thẩm trên mặt cũng mang theo tươi cười, hiển nhiên là tán đồng với lời hồ đại phu nói.
"Hồ đại phu!" Thiếu niên lại đánh gãy lời hắn nói: "Ngươi nhanh nhanh viết phương thuốc ra đi!"
......
Sủng Ái hôn mê ở trên giường từ từ mở ra hai mắt, mê mang nhìn đỉnh đầu của mình toàn màu xanh lục.
Ta là ai? Ta ở đâu?
Giống như...... Cô tiến vào trong thế giới nhiệm vụ.
"Cô nương tỉnh rồi?" Âm thanh vang lên đánh gãy ý nghĩ của cô
Sủng Ái chớp chớp mắt, khôi phục tỉnh táo, theo thói quen nở nụ cười "Ngươi là?"
Dương đại thẩm trong mắt mang theo thương hại, trong tay bưng một cái chén sứ: "Ta là Dương đại thẩm, cô bị thương, là Thiếu Khanh mang cô nương về......" Nói xong, nàng đem Sủng Ái nâng dậy đặt cô dựa lưng vào khung giường, "Đây, uống thuốc đi......"
Sủng Ái: "......!?"
Vì cái gì cô vừa tỉnh tới liền phải uống thuốc?
Còn nữa đại thẩm này vì sao lại dùng ánh mắt quan tâm người bệnh nhìn cô?!
"Ta không uống!" Sủng Ái theo bản năng cự tuyệt.