Edit by Liên Vĩ
Mặc kệ là phim điện ảnh, truyền hình hay tiểu thuyết, mọi người thường đều chờ mong một kết hoàn mỹ.
Kết cục của Thịnh Thế Vô Yêu nam chính sẽ chết, nữ chính lẻ loi một mình giữa trần thế không khỏi có chút thảm.
Sủng Ái nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Không cần sửa lại kết cục!"
Bối cảnh mở đầu của Thịnh Thế Vô Yêu là một hoàng triều hư cấu.....
Trong hoàng triều Đại Yến ngàn năm trước có yêu ma tác loạn, sau có người lên núi Linh Tiêu thỉnh săn yêu sư xuống tiêu diệt yêu ma, từ đó người và yêu ký hiệp nghị không xâm phạm lẫn nhau
Ngàn năm qua đi, Đại Yến vẫn là một triều đại phồn hoa thịnh thế.
Tiểu yêu Li Nguyệt từ bảo vật yêu giới là " hoa trong gương, trăng trong nước " nhìn lén được người trong tương lai mà nàng yêu ở kiếp này không được chết già, vì thế nàng liền trộm đi đến nhân gian, quyết định đi tìm người yêu của mình ở kiếp này để thay đổi cái kết cục không tốt đẹp kia.
Li Nguyệt gặp đạo trưởng Phù Thần, hắn là một săn yêu sư tiền đồ vô lượng, nàng gặp phải hắn lúc hắn đang ở nhân gian diệt trừ một yêu quái hung ác.
Trời xui đất khiến, Li Nguyệt cứu Phù Thần, hơn nữa vì hắn bị thương.
Hai người ở chung một chỗ lâu ngày liền sinh tình, nhưng Li Nguyệt không có quên mục đích của mình, nàng đến nhân gian tới là muốn tìm kiếm người yêu chân chính của mình.
Li Nguyệt đi vào nhân gian nửa tháng, sau đó một thành nhỏ nào đó ở Đại Yến lan truyền có yêu quái hại người, mà hết thảy này chứng cứ đều hướng về Li Nguyệt.
Hoàng đế nghe theo lời tiên đoán của quốc sư, nếu muốn nhân gian an bình, cần phải diệt trừ toàn bộ yêu ma, thậm chí có người còn truyền lời đồn đãi nếu đem yêu đan của yêu quái luyện thành đan dược có thể kéo dài thọ mệnh.
Vì vậy liền đề nghị truyền nhân Phù Thần của Linh Tiêu cung đưa ra chìa khóa mở cánh cửa yêu giới ,vì không muốn sinh linh thiên hạ gặp phải hiểm họa khi mở ra cánh cửa này hắn liền không muốn đưa ra chìa khóa, hắn không muốn nghĩ đến sau khi mình mở ra cánh cửa này rồi thì có bao nhiêu sinh linh sẽ chết trong tay mình nữa.
Nhưng vẫn bị ép giao ra.
Phù Thần liền trở thành tội nhân của nhân gian, thế nhân đều mắng chửi hắn.
Li Nguyệt hoàn toàn yêu Phù Thần, nhưng nụ hoa tình yêu này còn chưa kịp nở thành đóa hoa xinh đẹp tỏa ra hương thơm, liền héo tàn với nhân gian.
Khi cánh cửa yêu giới mở ra, săn yêu sư không kiêng nể gì mà săn giết yêu quái, yêu giới vốn đang xinh đẹp yên bình thì máu chảy thành sông.
Làm cho công chúa yêu giới là Li Nguyệt bi thiết thành ma, từ chỗ tỷ tỷ của mình nàng biết được Phù Thần là người mở ra cánh cửa yêu giới, hận không thể giết chết Phù Thần đập nát thân thể cùng xương cốt của hắn.
Yêu càng sâu, hận càng nhiều.....
Li Nguyệt thề muốn đem nhân gian hóa thành địa ngục!
Chỉ là, hết thảy mọi việc này nàng đều bị tỷ tỷ mình tính kế, chỉ vì muốn có được ngôi vị Yêu Vương.
Li Nguyệt thấu hiểu âm mưu ám hại mình của tỷ tỷ, nhưng mọi chuyện đã không thể cứu vãn được nữa, Li Nguyệt trở thành yêu quái bị săn yêu sư của cả thiên hạ toàn sát.
Phù Thần vì cứu nàng liều chết huỷ hoại đi chìa khóa mở ra cánh cửa yêu giới, chết dưới sự vây công của mọi người.
Từ đây trở về sau, Đại Yến Thịnh Thế Vô Yêu.
Sủng Ái sâu kín nói: "Nếu sửa lại kết cục chuyện xưa thì ngụ ý trong đó đều thay đổi, một cái bi kết cục có lẽ càng để người xem khắc sâu, mọi người luôn là đánh mất đi mới biết quý trọng thứ mình đã đánh mất!"
Quân Thụy buông đôi mắt xuống nhìn Sủng Ái, ngữ khí của cô mạc danh bao phủ một tầng ưu thương.
"Vậy thì không thay đổi!" Hắn trầm thấp nói: "Đoạn livestream ở bệnh viện em đem vai Li Nguyệt này thực hiện rất tốt!"
Li Nguyệt lần đầu tiên tiến vào nhân gian, thích rất nhiều sự vật ở nhân gian, đơn thuần lại đáng yêu.
Mà.... sau khi biết được con dân yêu giới của mình bị săn yêu sư tàn sát Ma hậu Li Nguyệt tà khí vô cùng, nàng giết người như ma, tàn nhẫn lãnh khốc.
Lần trước lời thoại mà Sủng Ái ở bệnh viện diễn qua là lời thoại lúc Li Nguyệt giết chết tỷ tỷ mình.
"Phù Thần ~" Sủng Ái duỗi tay cầm lấy một cái ly trên bàn, biểu tình giống như là đang đánh giá một món bảo vật tinh xảo, khóe miệng gợi lên độ cong đơn thuần tốt đẹp. "Cái này là cái gì nha?"
Thiếu nữ sóng mắt lưu chuyển lộ ra sự tò mò đối với sự vật mà mình không biết, ánh mắt đặc biệt đơn thuần thanh triệt.
Quân Thụy cảm giác mình phảng phất đã xuyên về ngàn năm trước, đi tới đường phố phồn vinh của Đại Yến, nhìn thấy Li Nguyệt tràn ngập hứng thú với nhân gian.
Hắn không nhịn vươn tay ra.....