“Ngài Roel, ngài Nora, bánh mì có được không? Đây là chút mứt tôi đã mua được từ mấy cửa hàng trên phố. Khá hợp khi ăn cùng với bánh mì.”
“Cảm ơn, Klaude. Ông không ăn à?”
“Tôi ổn. Tôi mới ăn trước đó không lâu rồi.”
Từ lúc Roel và Nora tới tá túc tại tu viện, vị tu sĩ tuổi trung niên này đã sục sạo mọi ngóc ngách để nhặt nhạnh tất cả những thứ hữu dụng mà bọn trẻ cần đến. Cứ như thể ông sợ rằng chưa đủ mức chu đáo cần thiết.
Cảm nhận được cặp mắt lấp lánh với sự kính trọng và niềm ngưỡng mộ đang nhìn chằm chằm vào mình, Roel chỉ thấy ong ong cả đầu.
(Điểm thiện cảm +100!)
Lại chuyện quái gì nữa đây? Ông thậm chí có nhận ra được tôi là ai không đấy? Tôi có phải là một vị thần nào đó giáng thế xuống đây để cứu rỗi ông đâu, sao lại mọc ra lắm Điểm thiện cảm vậy?!?!
Roel chưa từng nhận ra rằng Điểm Thiện cảm lại có thể trở thành một gánh nặng như vậy. Mỗi lần cậu nhìn thấy ánh sáng xanh hiện ra trên đầu Klaude, cậu lại cảm thấy vai mình ngày càng trĩu nặng hơn, cứ như có ai đó đang đều đặn đặt thêm kỳ vọng lên cậu.
Khoan đã. Có khi nào là do… do mình quá đẹp trai không?
Roel vừa nhấm nháp lát bánh mỳ vừa gật gù đầy nghiêm túc, cho rằng suy luận của bản thân là cực kỳ hợp lý. Nếu không, làm gì có chuyện một người lạ chưa từng gặp mặt bao giờ lại đối đãi tốt với họ đến mức sẵn sàng cho đi những khẩu phần ăn quý giá mà người đó có được?
Phải biết rằng tình thế lúc này tại Thánh đô đang cực kỳ hỗn loạn! Cho dù có là con cái của quý tộc đi chăng nữa, chẳng có gì đảm bảo rằng người ta sẽ nhận được tiền hậu tạ sau khi đưa những đứa trẻ quý tộc trở về nhà an toàn, nhất là khi có khả năng cao là cha mẹ chúng đã tử nạn rồi.
“Klaude, tôi có thể hỏi ông vài câu được không?”
“Vâng, dĩ nhiên rồi! Ngài cứ thoải mái hỏi!”
Trong khi tâm trí Roel vẫn còn đang lang thang đây đó, Nora đã bắt chuyện với vị tu sĩ đầy nhiệt tình này.
“Có phải những đội quân đang chiến đấu ngoài kia là của Hoàng tử Wade và Công chúa Victoria không?” Nora đặt ra câu hỏi.
Đó là một câu hỏi kỳ lạ, xét đến bối cảnh rằng cuộc chiến này đã diễn ra được nửa tháng tính đến nay. Không có ai tại Thánh đô này mà không biết về nó. Klaude ban đầu tỏ ra ngơ ngác khó hiểu, nhưng nhanh chóng ngộ ra.
Đương nhiên rồi! Các Đức Thánh tử mới hạ phàm không lâu, đã phải đối mặt ngay với cái tình huống hỗn loạn này. Họ chắc đang phải cố tìm cách nắm bắt được tình hình. Ô hô, đây chẳng phải là một cơ hội tốt để mình đóng góp chút công sức hay sao?
“Chắc mọi người phải bối rối lắm với mọi thứ đang diễn ra trong thành phố. Hay là để tôi giải thích mọi thứ nhé?”
“Được, chúng ta sẽ rất cảm kích vì điều đó. Cảm ơn, Klaude.”
“Không không, đây là chuyện tôi phải làm mà!”
“…”
Không tính đến Roel, kẻ có thể ‘thấy’ sự yên mến theo đúng nghĩa đen, thì ngay cả Nora cũng bắt đầu cảm thấy choáng ngợp trước sự nhiệt tình của Klaude. Cuối cùng, cô cho rằng đó có lẽ là do ý thức về lẽ phải của ông.
Trong những phút tiếp theo đó, Klaude đã thể hiện ra năng lực giảng dạy của mình. Ông giải thích về hoàn cảnh xung quanh của hai phe phái một cách rõ ràng và ngắn gọn dễ hiểu.
Trận chiến bắt đầu từ ngay đầu tháng Ba, và đã tiếp diễn được nửa tháng cho đến nay. Toàn bộ Thánh đô đã bị phong tỏa và rơi vào trạng thái nội bất xuất ngoại bất nhập. Không ai được phép vào hay ra khỏi thành phố. Đó là cuộc xung đột giữa phe của Hoàng tử Wade cùng với lực lượng liên minh của ba gia đình quý tộc nổi tiếng chống lại phe Công chúa Victoria cùng các Hiệp sĩ Hộ vệ của Thánh quốc và Lực lượng Hiệp sĩ.
Ba gia đình quý tộc kia là nhà Belfast, nhà Weiss và nhà Elric, mà chính xác hơn thì, nhà Belfast và nhà Weiss chỉ giữ vai trò hỗ trợ. Phần lớn sức mạnh quân sự của Hoàng tử Wade đến từ nhà Elric.
Về phía của Công chúa Victoria, cô được hỗ trợ bởi nhà Ascart, người đang chỉ huy Tiểu đoàn 3, và Lực lượng Hiệp sĩ.
Hai bên đã nhanh chóng tạo lập đội hình dọc theo con phố trung tâm của Thánh đô và đối đầu trực diện với nhau, nhưng không mất quá lâu để thế nghẽn cổ chai bị phá vỡ. Theo tin tức truyền đi, tộc trưởng của nhà Elric đã đích thân chỉ huy một pha tấn công thọc sườn nhắm vào lực lượng của Công chúa Victoria, dẫn đến việc hàng phòng ngự của họ bị phá vỡ và sụp đổ đội hình sau đó.
Kể từ đó, trận chiến đã biến thành một cuộc thảm sát đẫm máu. Số người chết cứ chất chồng theo từng ngày, và máu đổ ra ngập cả Thánh đô. Cả hai bên đều phải chịu thương vong nặng về, nhưng dần dần, lực lượng của Hoàng tử Wade vẫn xoay sở để nghiền nát được lực lượng của Công chúa Victoria.
Nhận thức được tình thế đang trở nên tồi tệ hơn với họ, tộc trưởng nhà Ascart đã ra lệnh rút lui. Ông đưa Công chúa Victoria đến dinh thự của mình và kích hoạt một phép thuật quy mô lớn ra xung quanh, khiến cả khu vực bị bao phủ bởi sương mù. Bất kỳ ai bước vào làn sương sẽ đột nhiên thấy bản thân bị dịch chuyển một cách ngẫu nhiên đi nơi khác. Cho đến nay, chính điều này đã cản trở phe Hoàng tử Wade đạt được thắng lợi cuối cùng.
Hiện tại, Công chúa Victoria và lực lượng còn lại của cô đang ẩn nấp trong sương mù, nhưng ai cũng biết đây không phải là một kế hoạch dài hạn. Chỉ là vấn đề thời gian trước khi phép thuật quy mô lớn kia hết hiệu lực. Đến lúc đó, Hoàng tử Wade và lực lượng của anh ta sẽ nhanh chóng tận diệt tất cả bọn họ.
Hoàng tử Wade đã ra lệnh bao vây khu vực bị sương mù bao phủ, và không ngừng cử các đội tuần tra vào trinh sát khu vực. Do đó, những người dân còn mắc kẹt trong khu vực này không có cách nào khác ngoài trốn ở hầm trú ẩn trong chính ngôi nhà của mình và cầu nguyện rằng những người lính của Hoàng tử Wade sẽ bỏ qua họ.
“Khoan đã. Sao ông lại biết rõ được như vậy?”
Sau khi nghe câu chuyện của Klaude, Roel nhận thấy rằng người đàn ông này biết quá rõ. Thế giới mà họ đang sống chỉ là thời trung cổ, chứ không phải thời đại công nghệ thông tin hiện đại với radio hay điện thoại các thứ. Khó mà tin được rằng một vị tu sĩ sống trong một tu viện, một công dân bình thường, lại có thể nắm bắt được quá nhiều thông tin cơ mật như vậy.
Klaude bắt đầu ngắc ngứ trước câu hỏi của Roel. Đôi mắt ông lo lắng đảo quanh một lúc, nhưng dưới ánh mắt dò xét của hai đứa trẻ, ông cuối cùng cũng nhượng bộ và thú nhận.
“Tôi nằm trong lực lượng hậu cần của Công chúa Victoria, nhưng vì không thể theo kịp trong lúc rút lui nên đã bị bỏ lại. Thế nên, tôi đã lấy khẩu phần ăn của mình và trú ẩn tại tu viện này. Cái bánh mì mà mọi người đang ăn là phần mà tôi đã mang theo được.”
Ah, vậy ông là một đầu bếp không thể theo kịp những người đồng đội của mình…
Nora và Roel nhìn đồ ăn trong tay mà không nói nên lời.
Dựa trên lời kể của Klaude, khi ông tới được đây, ma thuật diện rộng đã được kích hoạt, gây xáo trộn cho khả năng định hướng của ông ấy. Nếu không nhờ vào may mắn, ông đã có thể không vào được tu viện này.
Theo quan điểm gay gắt, Klaude có thể sẽ bị coi là một kẻ đào ngũ, nhưng cả Roel lẫn Nora, những người vừa mới được chia sẻ phần thức ăn của ông ấy, vốn không hề có ý định chỉ trích. Sau khi đã lấp đầy dạ dày và làm dịu cơn khát, Roel cho là đã đến lúc để hỏi về lập trường của Klaude về tình thế hiện nay.
“Xét theo thực tế là ông đã từng ở trong lực lượng của Công chúa Victoria, có nghĩa là ông trung thành với cô ấy?”
“Ngài có thể nói vậy,” Klaude đáp lại một cách mơ hồ.
Câu trả lời không mấy quả quyết của ông khiến cả hai ngạc nhiên. Cho rằng Klaude đã đứng về phe Công chúa Victoria, lẽ ra ông phải tỏ thái độ kinh thường Hoàng từ Wade vì đã thông đồng với tà giáo mới phải chứ.
Nhận thấy còn có gì đó chưa rõ, Roel nheo mắt lại thăm dò. Cậu quyết định đi thẳng vào vấn đề chính.
“Hoàng tử Wade không phải là tín đồ tà giáo đúng không?”
“Huh? Dĩ nhiên không rồi! Anh ta có thể là dị giáo, nhưng chắc chắn không phải là tà giáo. Nếu không, sẽ chẳng có mấy ai chịu đi theo anh ta đâu,” Klaude trả lời với vẻ bối rối.
Nora và Roel trao đổi cho nhau ánh mắt choáng váng. Dị giáo và tà giáo có thể nghe na ná nhau đấy, nhưng cả hai hoàn toàn khác biệt. Hầu hết những cá nhân dị giáo đều sở hữu những kỹ năng có ích cho xã hội, nên Nhà thờ Nữ thần Sáng thế thường mắt nhắm mắt mở cho qua. Tà giáo, trái lại, chỉ tìm cách hủy diệt mọi thứ và lật đổ trật tự hiện hành.
Nếu những gì mà Klaude nói về việc Hoàng tử Wade không phải là tà giáo là thật, có nghĩa là lịch sử mà Roel biết có nhiều sai sót. Một thoáng hiểu biết nhoáng qua tâm trí khiến Roel đột nhiên nhận ra điều gì đó.
Cậu ngăn Nora lại, người dường như đang sắp sửa nói gì đó, rồi quay sang Klaude và nói với một giọng điệu nghiêm trọng.
“Klaude, ông có thể kể chi tiết hơn về nguyên nhân của cuộc xung đột này không?”
“Tất nhiên rồi!” Klaude gật đầu đáp lại, rồi thở dài thườn thượt. “Chuyện này bắt nguồn từ mẹ của hai vị Điện hạ.”