Tại một vùng rừng cây nào đó nằm cạnh thành phố đổ nát Alpha.
- Người Múa Rối, ta không nghĩ đó là điều mà ngươi nên làm đâu.
Từ trong bóng tối, một tên lùn ăn mặc sặc sỡ với khuôn mặt được đánh phấn xuất hiện và nói.
“Joker?”
Từ bề ngoài mà nhìn, Eli cũng có thể nhận ra đây chính là Joker.
Cho dù hắn đã thay đổi khuôn mặt khác, nhưng mà Eli vẫn có thể chắc chắn đó là hắn.
Joker đem lại cho cô một ấn tượng rất sâu đậm, làm sao mà cô có thể quên được những nét đặc trưng của hắn chứ?
- Tại sao chứ? Chỉ cần ăn cô ta, thực lực của ta sẽ hoàn toàn khôi phục.
Khi đó muốn hủy diệt toàn bộ loài người chẳng phải là rất đơn giản sao?
Nhìn làn da đen mọng nữ nhân, quái vật hình nhện liền chảy nước miếng thèm thuồng rồi phản bác.
Ngoài ra, tám cái chân của nó cũng bắt đầu rung động theo.
Chỉ cần Eli có một chút manh động, là nó sẽ xơi tái người phụ nữ này ngay.
- Haizz, đã nói mà không chịu tin.
Mà thôi, kẻ đó cũng đến rồi, ta phắn đây! Chết thì ráng mà chịu nhé, ta không hồi sinh ngươi nữa đâu!
Thở dài một tiếng, tên hề liền lẩn người vào trong bóng tối và biến mất.
Đồng đội đã bị lòng tham che mắt, nó không muốn phải tiếp tục nhúng tay vào chuyện này nữa.
Cứ để “Tên kia” dạy cho con nhện ngu ngốc này một bài học mới được.
- “Phắn” là gì cơ?
Lại nghe Joker nói ra một từ kỳ lạ, Người Múa Rối liền mơ hồ hỏi.
Kể từ khi gặp lại Joker, nó đã nghe đối phương nói ra rất nhiều từ ngữ khó hiểu.
Chẳng lẽ Joker đã bị con người đồng hóa rồi sao?
“Mà thôi, kệ đi!”
Bỏ qua những suy nghĩ vụn vặt trong đầu, nó hiện tại vẫn có chuyện quan trọng cần phải làm trước.
Đó chính là xử lý tạo vật trước mắt.
- Xem ra, mục tiêu của bọn quái vật vẫn là mình nhỉ?
Nhìn con nhện khổng lồ tiến lại càng gần, Eli liền nhanh chóng khởi động lá chắn.
Trong đầu cô liền nổi lên một số suy nghĩ không thực tế.
Có lẽ, khi Sky đã quay lại mà không thấy mình, chắc em ấy sẽ buồn lắm.
Có lẽ mình không bao giờ gặp được nhóm Daisy nữa rồi.
Không biết Sol sẽ ra sao khi nghe tin dữ của mình nhỉ?
Tất nhiên, Eli rất muốn thoát khỏi tình hình hiện tại, nhưng mà theo bất cứ kiểu gì, cô liền chắc chắn là bản thân không thể tự cứu được rồi.
Nhìn lớp lá chắn ngày càng yếu ớt mỗi lần bị quái vật gõ vào kia.
Eli liền biết, nếu như không có màn chắn bảo vệ, thì có lẽ cô đã bị quái vật giết chết từ lâu rồi.
Lá chắn linh năng cũng có một nhược điểm rất lớn, đó là nó không thể bảo vệ cô quá lâu được.
Dù sao, trữ lượng linh dịch trong lá chắn cũng có hạn.
Theo thời gian, nếu không được bổ sung kịp thời, thì nó cũng sẽ tự động hủy đi mà thôi.
Đợi đến khi lớp màn chắn kia biến mất, Eli cũng tự biết kết cục của mình sẽ ra sao.
Vũ khí trong tay cô quá yếu, thậm chí còn chẳng đủ để khiến quái vật bị thương.
Ngoài ra, Eli cũng chắc chắn là bản thân cô không thể chạy nhanh hơn con quái vật trước mắt được.
Từ thân hình con quái vật mà so, cô liền hiểu ra được điều đó.
Cách duy nhất hiện tại là đợi Sky quay lại.
Vì chỉ có kỵ sĩ, mới có thể giải quyết được quái vật.
Nhưng mà Sky chỉ vừa mới tiến vào dưới cống ngầm cách đây vài phút, nên kiểu gì cậu ấy cũng chẳng quay lại ngay được.
Cho nên hiện tại, đón chờ Eli chỉ có thể là cái chết mà thôi.
- Chết đi! Chết đi!
Phẫn nộ nhìn Eli, quái vật nhện liên tục dùng chân gõ vào màng chắn.
Thông qua năng lực của mình, nó liền biết trữ lượng năng lượng của thứ màn chắn này đang dần biến mất mỗi lần mà nó dùng chân tác động vào.
Chỉ cần một khi hết năng lượng, lá chắn này sẽ biến mất.
Khi đó, nó có thể thỏa thích xơi chén con mồi ở bên trong rồi.
- Dừng lại!
Ngay tại khi nhện quái vẫn đang tiếp tục trò chơi của mình, lại có thêm một ai đó lên tiếng.
- Ai?
Nhận ra lại có người tiếp tục can ngăn mình, nhện quái liền bực mình hỏi.
Đây là lần thứ hai chuyện tốt của nó bị nhúng tay rồi, lần này nó sẽ không nhường nhịn nữa đâu.
- …
Đáp lại nó là âm thanh của sự tĩnh lặng.
Trời, bắt đầu trở tối.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Từ mắt thường, Eli có thể nhận ra được sự lạ thường của trời đất.
Giờ chỉ mới là h chiều, không có lý nào mà mười giây sau Mặt Trời lại có thể khuất bóng nhanh đến như vậy được.
Đây là một điều cực kỳ phi khoa học!
“Một con quái vật khác?” Nhìn vào bầu trời đã trở thành nơi mà Mặt Trăng và các vì sao đang hiện diện, Eli liền tự hỏi.
Eli biết, bầu trời đêm mà cô đang nhìn thấy chính là một giả tượng.
Mà chỉ có quái vật hoặc kỵ sĩ, mới có thể tạo ra được một giả tượng như thế.
Nhưng mà thế giới này chỉ có ba vị kỵ sĩ, và theo như cô nhớ thì không vị kỵ sĩ nào lại có khả năng như vậy cả.
Tạo ra một ảo ảnh bằng Sương Mù thì cả Sky và Candy đều có thể, nhưng mà giả tượng thì chắc chắn là không! Là một người đồng hành với các vị kỵ sĩ, cô thừa biết năng lực của các vị kỵ sĩ có thể mạnh đến đâu.
Nhưng mà đón chờ Eli, lại là một điều ngạc nhiên.
“Sương Mù?” Nhìn thấy những làn khói mờ ảo đang lan tràn khắp nơi, Eli liền nghi hoặc.
- Vù vù!
Từ trong màn đêm đen vô tận kia, và từ trong làn sương khói mờ ảo ấy, một bóng người lặng thầm bước ra.
- Sky…?
Nhìn bóng người trước mắt, Eli liền tự hỏi.
VÌ trong làn sương mù huyền bí kia, một kỵ sĩ mặc giáp xám đen bắt đầu lộ diện dưới ánh trăng.
Có thể rõ ràng nhận thấy, bộ giáp mà này hoàn toàn khác xa với bộ giáp mà Sky thường mặc.
Nhưng mà điều này cũng khá là bình thường với Eli, dù gì thì sương mù cũng có khả năng tạo ra ảo ảnh mà.
Thay đổi một chút cũng chẳng là gì.
Vấn đề là tại sao Sky lại làm như thế cơ? Thật là khó hiểu!
- Kỵ sĩ? Ta nhớ là ngươi vừa mới xuống dưới cống ngầm mà? Tại sao ngươi lại ở đây được?
Nhìn thấy kỵ sĩ lại xuất hiện một lần nữa, Người Múa Rối liền kinh ngạc hỏi.
Để đảm bảo rằng không có bị quấy nhiễu như lần trước, nó đã chắc chắn kỵ sĩ đã xuống cống rồi mới bắt đầu hành động.
Vậy tại sao hiện tại kỵ sĩ lại xuất hiện ở đây được chứ? Nó thật là nghĩ không ra.
Theo lý mà nói, thế giới này chỉ có ba vị kỵ sĩ mà thôi.
Hai vị kỵ sĩ khác đang làm nhiệm vụ ở nơi xa, không thể ở đây được! Kỵ sĩ Bầu Trời hiện tại cũng đã tiến vào trong lòng đất đã bị quấy nhiễu.
Không có thiết bị liên lạc hay báo động, không thể biết quay về nơi này ngay lập tức được!
Tất nhiên, không chỉ có mình quái vật bị bất ngờ, ngay cả Eli cũng bị bất ngờ theo.
Theo thời gian quan sát, cô nhận ra một điều rằng, người kỵ sĩ trước mắt này hoàn toàn không giống Sky hay bất kỳ một vị kỵ sĩ khác một chút nào cả.
Sky thì mang khí tức mờ mịt như sương mù, nhẹ nhàng lơ lửng như mây, khiến cho người khác có cảm giác cậu ta như là không khí.
Candy thì lúc vui tươi, lúc thì buồn bực, thất thường như là nắng mưa, luôn luôn là tâm điểm của sự chú ý và hào nhoáng.
Lando thì bề ngoài có vẻ trầm ổn, hiền hòa, nhưng bên trong thì lúc nào cũng xung động.
Nhưng cậu ta luôn đem lại cho cô cảm giác an toàn và bình tĩnh mỗi khi ở gần.
Còn người kỵ sĩ này, cho Eli một cảm giác hoàn toàn không giống với ba người trên.
Đi cùng với hắn, không phải là sự thất thường của nắng mưa, sự nhẹ nhàng lơ đãng của bầu trời, hay là sự trầm ấm của mặt đất, mà là sự âm u và thần bí của màn đêm.
Huống hồ gì, người này còn thấp hơn Sky một chút.
Ở xa thì cô không có nhận ra, nhưng gần thì có.
- …
Không nói không rằng, vị kỵ sĩ trong bộ giáp đen vẫn tiếp tục lạnh lùng bước chân về phía trước.
- Kỵ sĩ! Muốn chết?
Không được kỵ sĩ phản hồi, quái vật nhện liền nổi điên nổi khùng phóng ra những làn tơ nhện sắc bén như sợi thép từ phần đuôi bụng để rồi cùng nhau bay về phía kỵ sĩ.
- Ầm!!
Những sợi tơ kia cùng nhau lao vào một chỗ tạo thành một tiếng động khá là ồn, đồng thời khiến bụi mù bay lên mù mịt.
- Vẫn chưa chết?
Mặc dù tơ đã lao vào với tốc độ cực nhanh và với những góc độ tràn đầy chết chóc, nhưng mà quái vật biết mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.
Theo định luật nhân vật chính, chưa thấy đối phương chưa hoàn toàn tan xác là mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.
Mặc dù có thấy xác thì cũng như vậy…
- Vù vù!
Một làn gió nhẹ thổi đi bụi mù, quái vật cùng Eli nhìn thấy một cảnh tượng kỳ dị.
Đúng như quái vật dự đoán.
Trong bóng tối mù mịt, dưới ánh trăng huyền ảo, kỵ sĩ vẫn như một bóng ma mà đi chậm chạm xuyên qua hết toàn bộ những sợi tơ kia.
Và rồi, chuyện gì đến cũng sẽ đến, kỵ sĩ liền lấy ra một thanh kiếm và làm ra một cái thủ thế như muốn khiêu chiến quái vật.
- Vũ khí mới?
Nhìn thanh kiếm trong tay của kỵ sĩ, Eli liền rất là ngạc nhiên.
Theo như cô nhớ, trong hệ thống dữ liệu vũ khí của các kỵ sĩ, không có thứ vũ khí nào nhìn như vậy cả.
Vì trong tổ chức, chỉ có hai thanh kiếm, một là kiếm của kỵ sĩ hệ Bầu Trời, một là kiếm của hệ Mặt Đất.
Kiếm của Bầu Trời trắng sáng tinh khiết với bầu không khí thoáng đãng dễ chịu, kiếm của Mặt Đất trầm trọng mà nặng nề.
Còn thanh kiếm này vừa được bao phủ bởi hắc khí, vừa mang lại một cảm giác gì đó rất bí ẩn và khó tả, một cảm giác gì đó cực kỳ khó chịu, khiến cô chỉ muốn rời xa nó mà thôi.
“Sợ hãi? “ Nghĩ ra được danh từ miêu tả chính xác, Eli liền run rẩy một hồi.
Đúng! Đây chính là sự sợ hãi.
Thanh kiếm này khiến cô cảm thấy sợ, rất sợ!
- Lộc cộc!
Theo đà tiến tới, khoảng cách giữa kỵ sĩ trong bộ giáp đen, quái vật và Eli càng lúc càng ngắn hơn.
- Chết!
Quái vật bực mình tiếp tục dùng tơ thép để đâm vào kỵ sĩ.
- Keng!
- Keng!
Liên tục đáp lại những đường tơ bay tới, là những pha dùng kiếm đỡ một cách hoàn hảo của kỵ sĩ.
Những sợi tơ nhìn sắc bén kia hoàn toàn không thể ngăn được kỵ sĩ bước đi.
- …
Cho đến khi đi thêm một vài bước, kỵ sĩ mới ngừng lại.
- Ngươi muốn làm gì?
Quái vật hỏi.
Đồng thời bắt đầu bố trí tơ nhện bao quanh bản thân lại.
Trên đời này, nó ghét nhất là kỵ sĩ! Năng lực của nó vốn là thao túng.
Nhưng mà đối mặt sự bảo vệ của các biểu tượng, sự thao túng của nó là vô dụng, nên nó chỉ có thể thao túng những thứ như tơ của nó mà thôi.
Tiếc là như vậy.
Nhưng mà may mắn là nó vẫn nhận ra rằng, từ nãy đến giờ kỵ sĩ vẫn chưa chặt đứt được bất cứ sợi tơ nào của nó.
Cho nên quái vật nghĩ rằng,chỉ cần bao bọc xung quanh cơ thể, là nó có thể bảo vệ được bản thân rồi.
Linh năng của kỵ sĩ là có giới hạn, mà hiện tại nó đã hoàn tất xong việc bao bọc bản thân.
Chỉ cần nó kiên trì phòng ngự, đồng thời tiếp tục nhả tơ ra tấn công, thì phần thắng sẽ là của nó!
- …
Nhìn thấy quái vật đã vào tư thế phòng ngự, kỵ sĩ cũng lạnh lùng khởi động lại các biểu tượng.
- Vù vù!
Sương mù hắc hóa bắt đầu bao quanh lại kỵ sĩ.
Làm cho người ta có cảm giác liên tưởng đến một con thú săn mồi trong màn đêm khi họ nhìn vào hắn.
- Xoẹt!
Trong chớp mắt, kỵ sĩ liền hóa thành làn sương mù rồi lao xuyên qua quái vật, rồi đứng lại ở phía xa xa.
- Xoẹt!
Lại trong chớp mắt nữa, liền có âm thanh từ đâu đó vang lên.
…
Trong vài giây tiếp theo, không gian liền bắt đầu trở nên yên tĩnh.
- Xì xì…!
Trong kén nhện kia, những giọt chất lỏng đặc sệt bắt đầu chảy ra và nhuốm màu cái kén.
Mặc dù trời tối quá không rõ thứ chất đó là gì, màu gì, nhưng Eli cũng có thể đoán được đây chính là máu.
Trước một chiêu của kỵ sĩ, quái vật đã hoàn toàn không còn khí tức nữa.
Nhận ra quái vật đã hoàn toàn bị kỵ sĩ tiêu diệt, Eli liền hứng khởi chạy về phía kỵ sĩ.
- Anh là…
Chưa kịp dứt lời, kỵ sĩ đã biến mất và xuất hiện ngay phía sau cô, đồng thời dùng tay gõ nhẹ vào gáy cô.
- … ai!
Thế là Eli liền ngất đi trước khi cô kịp biết đến điều gì sẽ xảy ra tiếp theo..