"Ưu ưu công tử" kia không nói sai, quả nhiên, với tốc độ của Vi tước xa, quang hệ giao thông chuyên chở chỉ trong vòng hai mươi bốn giờ đã có thể tới thị trấn Rus, con đường sương mù (Mist street – Phố Mist).
Phố Mist có thể nói là nơi vô cùng hỗn loạn, nhưng lại rất có tiếng tăm, tự nhiên là có lý do của nó, và chính xác đó chính là người dân ở đây vô cùng kiến thức, bọn họ vừa thấy Vi tước xa trên bầu trời, lập tức lộ ra vẻ mặt khiếp sợ "người có giao thông không trung, trên thế giới cũng chỉ có mấy người, chắc chắn người đó có phẩm vị và khí chất kinh nhân."
Thị trấn Rusb tuy không được to lớn, nhưng trên thực tế là nơi hội tụ đông đảo thám hiểm đấu sĩ và pháp sư nhất, trời nam biển bắc hội tụ vô cùng vô cùng các loại chủng tộc trên đại lục thật quả là đặc sắc, không giống như những nơi mà Liễu Bích từng đến ngoại trừ học viện.
Để Vi tước xa ở ngoài trấn, dặn dò người hầu trông coi công cụ giao thông đại biểu thân phận cùng tài phú thật tốt, Britany chỉ mang theo Wine Odin cùng bọn người Liễu Bích tiến vào phố Mist. Trên đường thưởng thức "ánh mắt kinh dị" của người dân, Britany cười nói: “Huân tước muội muội, muội hẳn là lần đầu tới phố Mist? Vậy xin cho phép ta nhắc nàng một chuyện, nơi này có vị trí địa lý cực kỳ… phi thường đặc thù. Nơi này có tên gọi là Bác vụ sâm lâm (rừng rậm sương mù) nàng cũng thấy là nó rất kì dị, chủng thú ở đây không có liên kết tới Rusb! Bởi vì nơi gồm bốn loại thần long sinh sống, bọn họ vì tranh giành lãnh thổ mà thay đổi liên tục thủ lĩnh, gây chiến lẫn nhau, những người như ta nơi này cũng không có ưu đãi nào đâu. Bởi vì có chiến cố gây sự lẫn nhau, cục diện nơi này mới có thể đứng vững, bởi vậy nàng nên lưu ý! Cho dù hai vị bảo tiêu tùy tùng của nàng có cường đại nhưng cũng phải cẩn thận… phi thường quan sát.”
“À ta nhắc nàng, chỗ này gặp phải phiền toái gì, hoặc là mất đồ vật gì, nàng dù có đi báo giám thị nơi này, cũng sẽ không có kết quả: “Vì vậy nơi này vốn không có quan viên của quốc gia phái tới, chỉ có rất nhiều … rất nhiều thế lực ngầm.”
Hắn cố ý để Liễu Bích lưu tâm, còn là vì đối với bản thân tuyệt đối tự tin, cho rằng hắn có thể nuốt được Liễu Bích nên trước khi ra tay chơi đùa với đối thủ một chút.
"Mercury huân tước tiện nhân thân ái, hết chuyện của ngươi rồi, ta sẽ cho ngươi lĩnh ngộ một chút gì người đời thường gọi là "nghệ thuật" chân chính".
Liễu Bích nghe xong trong tâm càng mừng rỡ, vui quá, địa phương này quả là thiên đường của đạo chích, có mơ cũng thành thật rồi hay lắm.
Britany, chắc ngươi đang cười mừng lắm nhỉ? Đừng lo bà tổ của ngươi sẽ dạy học cho ngươi, một khóa huấn luyện tốn tiền.
Đi tới lữ quán, Britany nhiệt tình phái Wine Odin đi thuê phòng. tất cả danh mục đều ghi tên hắn, sau đó cùng Liễu Bích thân thiết tụ hợp.
“Ừ, tốt!” Britany ưu nhã bỏ một miếng thịt thú vào miệng, không ngừng than thở: “Cũng chỉ có tại phố Mist này mới có thể ăn thịt mộng thú ngon như vậy! Chu choa, thật sự là đã lâu chưa từng thưởng thức hương vị quen thuộc này.”
Quen thuộc? Hắc hắc, chính xác hắn sinh ra tại thiên đường tội phạm này rồi.
Lần mời ăn này, Britany vì muốn biểu hiện sự cảm mến đối với Liễu Bích, phi thường dùng tiền để chiêu đãi. Quả thật chính Liễu Bích cũng phải khen hắn, làm nàng cũng có chút thể diện! Bữa cơm này không phải quý mà là rất quý, bất quá vị của nó thật ngon nhưng Liễu Bích đã ăn thức ăn do Eros nấu một thời gian dài cũng dám khẳng định, so với thức ăn mà Eros con trai này thì chắc chắn còn quá kém.
“Huân tước muội muội, hãy mời đấu thần tùy tùng của nàng thưởng thức một chút! Wine Odin, ngươi cũng ăn đi.” Britany nhiệt tình tiếp đón.
Không nghĩ Wine Odin chỉ ăn một miếng rồi nói: “Đại nhân Britany, ta muốn đưa ra một thỉnh cầu với huân tước Mercury xinh đẹp. Xin ngài chấp thuận.”
Mắt hắn liếc nhìn Hoán Cốt, nói: “Huân tước cao quý, tùy tùng của người, tiên sinh Buster là một vị đấu thần cực kỳ cường đại, ta muốn lĩnh giáo hắn một chút kiến thức cửu cấp đấu khí được không?”
Hắn muốn đọ sức cùng Hoán Cốt. Liễu Bích rất biết "diễn kịch" quay đầu nhìn Hoán Cốt phía sau: “Buster, nếu Wine Odin tiên sinh có thành ý muốn học hỏi như vậy, ngươi có thể…?”
Hoán Cốt rất muốn cùng loại tiểu tử có thể một chiêu đánh bại chơi đùa, bất quá, hắn nhớ kỹ phân phó của Liễu Bích trên Vi tước xa, phải làm cử chỉ vô cùng quý tộc…. Tuy nhiên, chậu hoa nhỏ trên tay của James lập tức phảng phất một chút lục quang, Tinh Diện chân quân phảng phất dịu dàng bước ra.
Đúng, chính xác Tinh Diện là một mỹ nhân, tuy từ trước thấy nàng chỉ đeo một chiếc mặt nạ, nhưng khi nàng bế quan, thật chắc nàng đang cố bước qua đến giai đoạn cửu cấp sơ giai, phải trải qua một sự đau đớn mới. Ý thức nàng trong chậu hoa vẫn có thể nghe thấy lời phân phó của Liễu Bích, cùng thời điểm nàng chính thức thăng cửu cấp mộc hệ pháp thần.
Tinh Diện mỉm cười nói: “Vậy ta đây cũng sẽ cố gắng chỉ dạy cho Wine Odin tiên sinh kiến thức cửu cấp pháp khí mộc hệ, đối với ngươi rất là tốt, hệ khí của người với ta không tương quan, ta có thể bớt chút thời gian chỉ dẫn ngươi và Buster cũng có thể dạy ngươi về kim hệ chúc đấu khí, ngươi thấy sao?”
“Ối vậy quá là vinh hạnh, Wine ngươi mau đến hai vị tiên sinh bái phỏng và mau đi đi…” Haha, trời giúp ta bỏ hai chướng ngại cực kỳ quan trọng rồi, ánh mắt Britany lại liếc đến James, hắn ta mặc dù cũng không lợi hại gì, nhưng lại có cái mũi chính xác là rất lợi hại.
“Được rồi, huân tước tiểu mỹ nhân, ngày mai ta sẽ tiến vào rừng sương, nếu nàng muốn dẫn nữ nhi cùng đi, thì nhất định phải cho người hầu của nàng mua một ít trang phục tằm ti, dù sao, nữ nhi đáng yêu của nàng không thể so với người lớn, mà sương trong rừng rất độc… nếu tiểu mỹ nhân đáng yêu sinh bệnh, ta thật sự không thể tiếp nhận được.”
Liễu Bích tiếp tục vui vẻ "diễn kịch", nàng sai James đi mua tằm ti trang phục thượng hạng, cứ thế mà tìm cho kỹ vào.
Hai người ăn cơm xong thì trở về phòng ngủ, giờ phút này cũng đang là đêm tối. Liễu Bích nằm trên giường, tiểu Bối Nhi dựa đầu vào ngực nàng, hai mẹ con mắt to mắt nhỏ cười gian, tiểu Bối Nhi bên tai Liễu Bích giận dữ: “Má má, bại hoại tới rồi.”
“Tốt, chúng ta ngủ, thật là dễ chịu.” Liễu Bích cùng tiểu Bối Nhi ngủ ngon, thật sự là ngủ rất ngon giấc, từ cửa sổ bắt đầu có tiếng động vang lên, nàng trong lòng bình phẩm kỹ thuật của Britany "Loại phương thức mở cửa này quả là cổ lỗ sỉ, quả là không đúng bài bản, ta phải đánh rớt hắn".
Phịch, rơi xuống đất không có thanh âm, hít thở không chế tốt, động tác đó, bàn tay đó có chút đáng khen! Nhưng vẫn phải đánh rớt hắn.
Ối trời ơi, công cụ của ngươi là thế sao, trong khi mở mà cần một giọt hỏa du sao (xăng), như thế rồi sao lại bỏ vào một chút bột nhụy tô, sau đó dùng hai ba công cụ lần lượt mở ra… Xử lý như vậy mà tới hơn bốn mươi giây, thật quá sức thất bại, không cho hắn đậu khóa huấn luyện này rồi, phải cho hắn rớt.
Đang lúc Britany thiên tâm vạn khổ (khéo léo nhẹ nhàng) đi tới bên người Liễu Bích, tiểu Bối Nhi đột nhiên chuyển thân, mơ màng nói nhỏ: “Má má, Bối Nhi, mắc tè.”
Thân thể Britany khẽ biến, nằm xuống gầm giường.
"Trời!"
Liễu Bích ngáp một tiếng, nàng giống như rất buồn ngủ, mơ mơ màng màng đứng trên giường, con mắt mông lung ôm lấy Bối Nhi: “Bảo.. bối, ừ ừ, để má má kiếm cái bô, hình như ở dưới giường…”
"Dưới giường", Britany niệm vạn câu trời độ… cái bô thân ái, ngươi ở nơi nào?! Mercury mỹ nhân ơi, nàng nhớ lầm chỗ rồi.
Trải qua nhiều điều bất ngờ, Britany có được "Linh Mẫn", hơn nữa làm ra dấu vết cướp vào lấy đồ giả vờ trộm đi tài vật của Liễu Bích để che dấu mục đích chính của hắn.
Không lâu, Wine Odin cùng Hoán Cốt và Tinh Diện, còn có James trở lại.
Bối Nhi đang nói chuyện cũng ngủ gật, Liễu Bích xoay người, nhìn nữ nhi cười cười: “Bối Nhi ngoan, không nên như vậy nữa, ngươi tiếp tục ngủ mau đi.”
Nói xong, Liễu Bích gọi ra Chung Hoa. Sau khi ngự trên hoa chuông, Liễu Bích nhẹ bay ra ngoài, bất quá nàng không có đi trước mắt Britany, mà là rước Hoán cốt, không cho Tinh Diện đi cùng.
… Kịch vẫn tiếp diễn, nhưng kịch này là kịch thật …
Sáng sớm ngày thứ hai, Liễu Bích ngạc nhiên trước tràng diện trong phòng, tài vật của mình mất đi, không nhịn được "tức giận" kêu lớn: “Đáng chết! Trộm, chủ quán, chuyện này là gì? Trong quán có trộm sao?”
Lão bản của lữ quán không xuất hiện, chỉ có một tiểu nhị dậy sớm đi tới nói: “Khách nhân thân ái, chúng ta chỉ cung cấp nơi ở, còn chuyện gì cũng không biết.”
“Các hạ người tại phố Mist có bằng hữu chứ… ta nói cái loại bằng hữu đó đó, ngươi hẳn là hiểu ý tứ của ta? Vậy đi tìm bằng hữu của ngươi giải quyết chuyện này, nếu không có…” Hắn nhún vai, ý của hắn chắc chắn là ráng mà chịu.
“Phố Mist rắm thối, ta thật muốn lập tức rời đi khỏi nơi này.” Liễu Bích căm phẫn nói, tiếp đó, nàng có vẻ "hoảng sợ" nói: “Ây da, bằng hữu của ta ở cách vách, hắn có bị như ta không chứ? Không được, ta phải lập tức đi xem xem.”
Cạch, Liễu Bích mở cửa phòng Britany, sau đó thấy được tràng cánh như mình đoán trước. Britany thần hồn lạc phách ngồi trên giường, trên người chỉ còn một cái chăn nhỏ bị cắt làm hai đang che tâm phúc của hắn, còn lộ ra da thịt , nhìn qua, như và một cô gái vừa bị cưỡиɠ ɠiαи thất thân. Mà trong phòng hắn trống rỗng, ngoại trừ đồ dùng của phòng trọ, cái gì đều không có. Kể cả cái trâm cài tóc của hắn cũng không còn. Tất cả quần áo, cả một cái qυầи иɦỏ cũng không còn, quỷ mới biết Britany sao lại mặc quần áo đắt tiền như vậy, nếu nội khố của hắn không phải làm bằng bông gòn cao cấp, Liễu Bích dám chắc sẽ lưu tâm mà chừa lại. (bà LB bã đi cướp sạch sành sanh luôn, bả lột rồi ngắm cho đã chứ bả có làm ăn gì được đâu há há hài ko chịu được)
“Trời ơi, thế này là sao!” Liễu Bích kêu lớn "đau lòng" thật sự là vì cảnh ngộ bằng hữu gặp phải mà cảm thấy dị thường "đau lòng": “Britany bá tước, không thể tưởng, ngài, ngài cũng gặp bất hạnh giống ta sao?”
Britany mờ mịt chưa phát giác ra, trong lòng hắn không ngừng nhớ lại, sao có thể? Chính mình là đại đạo tặc của tổ chức. Không phải mà là đạo tặc cường đại nhất thế giới… nhưng đêm qua, đến cả quần sịp của mình cũng bị trộm luôn, ngay cả qυầи иɦỏ mà gả kia cũng không tha sao?… huhu đáng chết.
“Á, Mercury, nàng làm ơn lấy cho ta một bộ đồ nào đó.” Thân thế phong độ của Britany không cho phép nhiều người biết chuyện này, lập tức kêu Liễu Bích lấy một bộ đồ tiểu nhị.
Sau đó, Liễu Bích đi tới bên giường, kinh ngạc nhìn hình dáng của hắn, thở dài: “Trời ạ, không thể tưởng tao ngộ mà ngài gặp phải, so với ta càng thê thảm… gả kia có lấy đi đồ và tiền nhưng vẫn để lại cho ta chút ít mà.”
Britany từ sáng thức giấc đã mơ mơ màng màng, còn không có đánh giá lại phòng của mình, hắn theo ánh mắt Liễu Bích nhìn lại, cũng quả nhiên, tên trộm còn lưu lại một số đồ trên sàn, hộp châu báu bằng gỗ quý nhưng trống trơn, còn có một vật nhỏ không đáng giá là "Linh mẫn". Từ kinh nghiệm trộm cắp của Britany xem xét, đây là một đạo tặc cao thủ, tự nhiên mang đi hết thảy có thể đổi thành tiền, đồng thời vứt lại toàn bộ không đáng giá.
“Ý? Đây không phải là hồn tinh thú Nhám Vương của ta sao? Sao lại ở chỗ này?” Liễu Bích từ trên mặt đất nhặt lên "số ", xoa xoa, nghi hoặc liếc nhìn Britany.
Britany kinh ngạc không thôi, vội miệng: “Ta nghĩ, hắn trước tiên trộm phòng nàng, sau đó lại trộm nơi này, sau đó trong phòng ta vứt lại một vài thứ không đáng tiền.. à, nếu đó vật của nàng, thì nàng có thể thu về!”
Trong lòng hắn khóc không ra nước mắt.
Một đêm tay trắng.!!
Tên trộm rắm thối! Không nên để ta bắt được! Ta nhất định phải… nhất định phải lột sạch quần áo của ngươi, rồi sau đó một tay cướp đời của ngươi, Britany đau khổ cắn răng dù nghĩ rằng tên trộm đó chắc chắn là đàn ông.
“A, ta nghĩ thế này!.” Liễu Bích thu lục hào lại, lại nhìn thoáng qua hình dáng Britany, vội nói nhanh: “Ta sẽ kêu James đi mua một ít đồ cho ngươi… quá tức rồi, cả tùy tùng của ta là Buster hắn cũng mất đồ, chậu đất của Lucy cũng bị mất, nàng ta đang rất giận dữ.”
“Không, không nên khẩn trương, xin nàng thông tri cho Wine, hắn còn một số quần áo không dùng.” Britany vội la lên. Hắn không thể mất mặt xài tiền của nữ nhân.
Trong lúc này, tiểu nhị lữ điểm tiến tới, gõ cửa, giọng điệu có chút khinh bỉ: “Britany tiên sinh, tùy tùng của ngươi Wine cũng không tốt hơn ngài, mặt khác, ngoài phố Mist có tin đến, đêm qua có người tập kích Vi tước xa của ngươi, gϊếŧ chết tất cả lính canh, lấy đi tất cả gia sản tài vật, hơn nữa Bạch vi tước bị công kích và đánh mù mắt, còn có bốn con Vi tước đều bị thương nặng…”
Britany sắc mặt há hốc vô lực: “Ta…t…ta…ta…t …”
“Đúng vậy, ngươi đoán đúng rồi đấy!.” Tiểu nhị bĩu môi: “Trước mắt ngươi là kẻ bần cùng đến cả một bạch xu cũng không có một đồng, ngoại trừ Vi tước xa của ngài, nhưng thật sự trong vòng ba tháng không có trị thương nó chỉ có thể bò đi, tiên sinh ạ, ngày hôm qua bữa đại yến của ngươi tốn hơn một trăm ba mươi viên hồng ngọc, ngươi cố mà kiếm tiền đi.”
“Nếu không có tiền trả, tất nhiên ta cũng có cách, với dáng người của ngươi, chỉ cần không mặc quần áo, đi vòng quanh chắc chắn sẽ có đàn bà để ý đến mà mua thân thể ngươi, bất quá, ở phố Mist, không phải chỉ có đàn bà mà cũng có vài người đàn ông cường tráng, … nếu như còn không có, ta xin nguyện mua ngươi một đêm.” Tên tiểu nhị cười man rợ. (-.-” thèn tiểu nhị biếи ŧɦái)