Liễu Bích Là Ta! Chính Ta!

quyển 3 chương 43: ô long khán (rồng đen diễn kịch)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bởi có Vi Tước là thiên nga linh thú, dùng quang hệ năng lực mà làm cơ thể nhẹ nhàng hơn, có khả năng phá tan được pháp thuật kim hệ và giảm đi sức nặng của sắt thép, cho nên Chiến Xa gọi như thế cũng không sai.

Mượn một câu quảng cáo trong kiếp trước của Liễu Bích, có Vi Tước Xa, chất lượng cuộc sống của bạn được nâng cao, mà Vi Tước Xa mà mình đang ngồi, số lượng Vi tước nhỏ xung quanh, chiếc kệ xa ở giữa có đính quang thạch châu hay là gì đi nữa đều thể hiện cho cấp bậc xã hội, ngoài việc tượng trưng cho tài lực siêu cao của bản thân, loại công cụ giao thông xa xỉ này, cho dù là quốc vương của một vài nước chắc gì là có một cái mà đi chơi.

Mà nói đến Vi Tước Xa của Britany chính là do một đầu thánh thú ngũ cấp Bạch Vi Tước cùng với bốn linh thú Vi Tước, Bạch Vi Tước vô cùng to lớn, có thể nói nó lớn gấp bốn lần một con chim bình thường, ngay trên lưng là một cái pháp trận có thể hạn chế sự tấn công của hỏa hệ pháp thuật tầm xa, mà tọa kỵ chính của xa sương (cái ghế ngồi) chính là đúc kết từ quang hệ bích (mãnh vỡ đá ánh sáng) tạo thành hai mươi sáu chỗ ngồi, Vi Tước Xa như vậy chính xác được gọi là giao thông công cụ đứng hàng thứ năm về độ xa xỉ, nhưng lại đứng nhất về sự ưu nhã tuyệt đối, loại quy cách này khiến Liễu Bích hâm mộ muốn có được, hận không thể lập tức trộm đi công cụ giao thông như thế.

Đã cùng ở chung với Liễu Bích nhiều ngày, đối với tính tình của Liễu Bích, Hoán Cốt có phần hiểu rõ thủ đoạn làm việc của nàng, thấy Liễu Bích nhìn chằm chằm Bạch Vi Tước sờ sờ nhẹ rồi nở nụ cười nhẹ liền sau lưng nhận ngay một tia ớn lạnh kinh nhân.

Bên trong xa cơ (cái thùng … í lộn cái nhà trên lưng) được bố trí giống như một đại sảnh xa hoa, Britany đang chiêu đãi Liễu Bích: “Huân tước mỹ nhân, bản thân giàu có, bên người sao lại chỉ có hai tùy tùng, một người hầu, nhất là người hầu lại là…”

Dù sao đối với một đại quý tộc mà nói, dụng "Băng tuyết tộc" làm người hầu là rất mất thể diện, tự nhiên không có tiện nói thẳng, hắn dùng phong cách "trêu nguyệt" của quý tộc cười nói: “Ít nhất, nàng bên người cũng hẳn là phải có mấy nữ hầu tùy tùng! Nếu không có, ta cho nàng vài người.”

Nhóc con, ngươi lại tính thí nghiệm ta à? Liễu Bích nhẹ nhàng ủy mị đáp: “Ai, thật không dám dấu chàng, hầu gái của ta có hai người, bất quá các nàng đều đánh đấm cay cú, thật sự là khiến người ta không thích, ta để các nàng cách xa ta một chút, nhưng vẫn có thể biết đến an toàn của ta nha!”

Cái gì? Ngươi có hai hầu gái thôi sao? Ngươi nói có thú nó tin, ngươi có mấy chục âm linh nữ hầu pháp thần ấy chứ, với việc đó ngươi là loại gì? Bất quá lần đầu cùng người xa lạ nói chuyện mà lộ ra thực lực, cho dù Liễu Bích nói thật, Britany cũng không tin. Nhưng bởi vì Liễu Bích nói vô cùng bát loạn, nhất là hắn sau khi thấy Hoán Cốt nửa bước cũng không rời Liễu Bích, Britany càng kinh ngạc, lơ đãng nhíu mày.

Đây là chỗ tốt từ con "Tiểu hà nhi" mà Liễu Bích đã thả ra, bây giờ Liễu Bích biết Britany không có ý tốt, nhưng Britany lại không biết Liễu Bích đã biết rõ thân phận của hắn, như vậy… tùy ý Liễu Bích có thể điều khiển hắn. Bất quá Liễu Bích một mặt giả ngu, một mặt trong lòng nghĩ ngợi, các lão tổ nữ tướng, hoàn hảo là các ngươi đã biến thành … văn thân (hình xăm) trên người ta, không nghe được ta nói cái gì, tiểu thiếp xin mượn các ngươi tùy tiện nói lung tung vậy.

“Hầu gái thích vũ lực, thật sự là hiếm thấy, thực lực các nàng nhất định là rất mạnh phải không?” Britany từng bước thử.

“Thường thường thôi, kỳ thật các nàng là đệ tử của một vị bằng hữu, một thân kĩ năng đều là do bằng hữu của ta huấn luyện.”

“A? Bằng hữu của ngài là một vị chức nghiệp cửu cấp đấu thần?”

“Điều này không phải ta có khả năng biết, ngài biết đấy, cao cấp đấu thần đều có chút cổ quái, mà bằng hữu của ta thật ra ít có người biết đến hắn, thật sự là hắn rất không muốn, hơn nữa, hắn nói hắn không có cấp bậc đấu thần.”

Không có cấp bậc? Chính xác, có thể tại Địa cung sơn một chiêu đánh bại Dyland, cấp bậc đấu thần của hắn có thể là cao hơn cửu cấp, không, có thể là … không có cấp bậc.

… Britany tiếp tục tra vấn.

Hai người hàn huyên nửa ngày, thật là có duyên, ít nhất bên ngoài thoạt nhìn như một soái ca đang cố ve vãn một tiểu nha đầu xinh xắn. Lúc buổi đêm, Britany lấy cớ đi xem chiến xa rồi ra phòng ngoài. Wine Odin đang ở bên ngoài, thấp giọng nói: “Đại nhân chúng ta lúc nào chuẩn bị động thủ?”

Britany cười rất bất thiện: “Ta đã cùng Mercury kết thành bằng hữu, ả không có lòng nghi ngờ ta, mà ta cơ bản nắm được khá nhiều thông tin về ả. Được, trước mắt lựa chọn không cùng ả chính diện đối địch là phi thường thỏa đáng.”

Hắn ta lại âm thầm ưu nhã nhìn đôi bàn tay mình, hắn lại nói: “Sự thật đã chứng minh, Mercury không thể ngăn cản "bạch thủ nghệ thuật" của ta, ta cũng có kế hoạch hoàn hảo. Chờ tới phố Mist, nơi của các bậc thầy mạo hiểm sư, chúng ta một lần nữa ra tay.”

Trong lúc này, …. Bên trong rừng sương đang bắt đầu trở nên bát nháo.

Robin chạy như điên, ba mụ đàn bà xấu xí đuổi theo không tha, nhưng theo lời lão Hoen nói, rừng sương đối với mỗi người đều như nhau. Ở nơi này, thực lực cao, tốc độ nhanh cũng không nhất định hữu dụng, bởi vì sương mù trong cái khu rừng này là bác vụ ngàn năm, vô cùng dày đặc, trong vòng một trăm thước không thấy nhân ảnh, chỗ này địch nhân truy tung có chạy vào cũng hết sức khó tra xét.

Đang đuổi theo, Cự Nữ kia chạy đến nắm tay hai mụ đàn bà kia, thấp giọng nói: “Diện Phấn (mặt mụn), Đại Tị (mũi to), chúng ta hình như đã vào lãnh địa của Ô Thán tộc rồi.”

“Sợ cái gì? Mặc dù quy củ của tộc là không được xông vào lãnh địa nếu không tuyên chiến, nhưng bằng vào ba tỷ muội chúng ta liên thủ, trên thế giới này còn có nơi nào không thể đi vào.?” Đại Tị ngạo nghễ nói.

Diện Phấn cũng phụ họa: “Đúng vậy, chúng ta tiếp tục đuổi, chỉ cần không tới để tuyên chiến là được.”

Các nàng đang nói, đột nhiên, Robin từ trong sương mù chạy tới: “Xong hết rồi, ta lạc đường! Trời ạ, làm sao ta lại chạy ngay đến nơi của các ngươi nữa rồi?”

“Hừ! Ngươi là tên lừa bịp, ngươi không thoát rồi.” Tam tỷ muội chậm rãi tiến về phía Robin.

“Được rồi!” Robin rất thản nhiên, cũng rất thành thục ngồi xổm xuống, nói: “Không nên đánh mặt và tay ta, ta cần bọn chúng để tiếp tục kiếm tiền.”

“Hừ, lão bà ngươi trước hết phế đi tay ngươi.” Cự Nữ ra tay như điện, nắm lấy cổ Robin, rất nhẹ nhàng chưởng một lực vào tay hắn.

Lúc nàng còn chưa biết có phát lực chấn gãy cổ người này, thì trong rừng rậm vang lên một tiếng quát lớn: “Ai? Cả gan xông vào Ô Thán lãnh địa?”

Rào rào.

Một cơn lốc đánh tan sương mù, một quái vật long tộc xuất hiện với hai cánh dài, lập tức tỏa ra đại lực lượng hùng hậu, dưới đất còn có hơn nhân tộc chạy ùa tới.

“Các ngươi đã xông vào lãnh địa của ta Ô Thán thần địa, lập tức cút đi, nếu không…” Cự long giận dữ thét lớn.

“Ngươi bảo chúng ta cút… nếu không thì sao hả?" Cự nữ tiện tay ném Robin xuống đất, tròng mắt đen co giãn liên tục nhìn về cự long, khinh thường nói: “Con cháu của long tộc trên khắp đại lục, tự bao giờ lại có quan hệ cùng ở chung nhà với loài người thế hả?”

“Hừ, rất đơn giản! Bọn họ cho ta thứ biết phát sáng ta thích!?” Ô Thán cười lạnh: “Quên đi, các ngươi cũng không đi, thì hãy để mạng lại cho ta! Bọn chủng nhân tộc từng nói, Thí nghiệm "số " của bọn họ đang phát triển, trước khi thí nghiệm thành công không thể bị ngoại nhân quấy nhiễu… nếu không ta sẽ không có hồng ngọc, cho nên các ngươi chết đi!”

Ô Thán từ trên lao thẳng xuống, đánh về phía ba mụ đàn bá xấu xí, trong lúc này, Robin bị dọa ngất xỉu tại chỗ.

Cự Nữ đột nhiên cười ha ha, tiếng cười nàng hết sức chói tai: “Đầu đen, ngươi xem rõ chúng ta là ai?”

“Không lẽ?”

“Ta chính là bà nội của ngươi!”

Trời đất! Ba mụ đàn bà xấu xí biến thành ba con rồng, một huyết sắc long, một ám lam long và con thứ ba là bạch ngọc long. (này khỏi dịch chắc các nàng hiểu màu gì rùi)

“Nhị muội, tam muội, các ngươi gϊếŧ sạch nhân loại, ta gϊếŧ tên phản tộc này, đáng chết, long tộc thần tọa lại có một đứa Ô Long phản tộc, ta phải gϊếŧ nó.”

Trên mặt đất, Robin vốn hôn mê mở mắt, đánh giá tình hình trước mắt rồi cười hắc hắc, tiếp tục giả chết… Một hồi hỗn chiến bắt đầu, cuối cùng, nhân loại chết sạch, huyết sắc long cầm lấy thi thể rồng đen ô thán, cả giận nói: “Ngươi là hậu duệ long thần, không xứng trong lãnh địa của long tộc, cho dù chết, thi thể cũng không thể ở tại chỗ này.”

Nàng phun ra quả cầu lửa, đốt cháy thi thể Ô Thán, sau đó dùng chân đá bay thi thể đó đi.

“Trời ạ, long tộc cao quý, thật là tại thường?” Robin đứng dậy, nhìn tam tỷ muội đã biến thành nhân hình hung ác chạy đến hắn, vội la lên: “Không nên gϊếŧ ta! Các ngươi nghe ta nói một câu, một câu được rồi, ta có một tiểu muội muội, gọi là Mercury, nàng có rất nhiều châu báu, châu báu rất sáng, là châu báu mà long tộc các ngươi rất thích…"

Hắn nhìn tam tỷ muội một chút. lại bổ sung: “Mặt khác ả rất mỹ lệ bên người lúc nào cũng có rất nhiều tên đẹp trai đi theo… các nàng có thể đem Mercury mà dùng Nhiếp Nhục Long thần của Long tộc mà thay hình đổi xác.”

Liễu Bích đáng thương, bị Robin giáo thụ vô lương tâm bán.

Sâu trong rừng sương, có một gò núi nhô cao. Gò núi này cao sừng sững, xuyên thấu sương mù, xuyên qua tầng sương đứng đón ánh trăng.

“Ụt ụt…” Trên đỉnh núi, một con heo rừng mập ú đang moi đất.

Đây là một con heo rất mập, nếu không phải có tiếng ụt ụt chắc sợ rằng người khác cho rằng nó là một trái banh màu trắng đang lăn đi.

“Nam tử hán đại trượng phu, bụng phải to, dạ dày phải dài, miệng phải tròn trĩnh thì mới là người có chí lớn.” Phì trư tự đắc nói. “Mặc dù ta là thanh niên bất cự, mặc dù đồng bào ta gọi là là Bỉ trư (con heo vô dụng) của Sâm trư (heo rừng) tộc, nhưng ta có chí lớn, ta có nguyện vọng được nếm trải.” Phì trư nhìn ánh trăng: “Nữ thần ánh trăng, ta là sủng thú của người, băng trư Henry Nicolas… phì béo không thể di chuyển bình thường, ta không muốn ăn chay, có thể cho ta xin một chút đồ ăn.”

Hắn ta đưa ra một cái móng heo, cào cào xuống đất, nhìn ánh trăng cười: “Nguyệt thần mụ mụ, mặc dù chí lớn của ta rất to nhưng chỉ cần một con sóc nhỏ cũng làm ta mừng rồi, nhưng nếu ngài có thể cho ta chút thịt từ cự long có lẽ Henry cũng sẽ không kêu nhiều mà ăn hết đâu a!?”

Phịch.

Một con cự long nướng hiện ra trước mắt Henry, chính là Ô Thán, thí nghiệm phẩm số vừa bị gϊếŧ chết, Hắc long Ô Thán.

Henry bình bĩnh nhìn hết thảy, đột nhiên gật gật đầu: “Chính xác, chí lớn đã được mụ mụ ban phát rồi, chân lý, chân lý! Chân lý sáng suốt đã có thể thành hiện thực… lại càng chân lý hơn khi nguyên nhục thể của cự long nướng đã tới.”

Hắn bắt đầu nhai ngấu nghiến, rất nhanh sau đó đã đến cái đầu, hắn lập tức ngừng lại, nhìn một viên tinh thạch màu đen chẳng biết làm bằng chất liệu gì khiến hắn ngẩn người, thứ này, so với khối trong tay Liễu Bích vô cùng giống.

Đây là cái quái gì, khỏi lo! Trên người đại đầu long, chắc chắn là đồ tốt, kệ nuốt luôn cho rồi.

Không ai biết, Dị thú thí nghiệm "ngũ số" trong thí nghiệm được mệnh danh là "Thần uy" lại là thực phẩm trong miệng của một con heo mập.

Bên trong Vi Tước Xa, Britany quay về bên trong.

Liễu Bích đang chơi vui vẻ với Bối Nhi, nàng cầm chuỗi vòng cổ mà Britany tặng, đeo lên cổ nữ nhi: “Bối Nhi, đẹp quá nhỉ?!”

Nha đầu kia lắc lắc cái đầu: “Bối Nhi không thích, Bối Nhi muốn cái khác cơ.”

“Được, bối nhi muốn cái gì nè? Má má nhất định tìm cho ngươi.” Liễu Bích từ trong túi lấy ra một nhiều món hồng ngọc, trang sức của Unicorn, còn có tinh thể của Nhám Vương. Nhưng, Bối Nhi hình như cái gì cũng không có hứng thú, Liễu Bích không thể làm gì khác hơn là lấy tất cả các thứ mà mình có trong túi ra.

Britany nhìn cảnh sắc đẹp mắt này, mắt lộ ra một tia hưng phấn khó thể tả, "Linh mẫn" quả nhiên trong tay ngươi. Liễu Bích cảm giác nắm bắt sự biến hóa ánh mắt của Britany, Liễu Bích vuốt mũi nở nụ cười, nguyên lai là cục đá này…

Chờ lúc nghỉ ngơi buổi đêm, Liễu Bích thừa dịp hắn vắng mặt, lấy tay chống lên gò má, cười nói: “Chờ tới phố Mist, Britany có thể động thủ, đến lúc đó hắn có thể sẽ có chút động tác nhỏ, các ngươi phối hợp một chút, sau đó thì … hihi!”

Hoán Cốt khó hiểu nói: “Tiểu thư, ngươi sao không cho ta ra tay gϊếŧ chết Britany kia?”

“Sao lại vũ phu nữa rồi? Chúng ta là quý tộc, chúng ta phải xử sự cho giống cảnh sát hình sự chứ?”

“Cảnh sát? Hình sự?”

Liễu Bích cười nói: “Không để ý, Britany thực lực dù không có hoàn toàn bại lộ, bất quá cho dù hắn là cửu cấp đấu thần, hơn nữa bên người còn mười mấy tùy tùng, cũng tuyệt đối không phải đối thủ lão tổ bà bà phải vậy không? Loại đối thủ này tùy cơ mà đạp vào mặt hắn, chậm rãi chơi với hắn! Rất thú vị đó nha.”

“Hơn nữa, ta muốn cho tiểu ranh con Britany một khóa học, một khóa học về "Khinh thầy khi sư" thì sẽ xảy ra cớ sự gì…"

Truyện Chữ Hay