Chuyển ngữ: Khu rừng đom đóm
Sáng sớm hôm sau, Dương Thanh Hà nhận được cuộc gọi từ Chu Kỳ Hạo, họ đã đến Hoài Thành và đang ở khách sạn của Chu Khôn.
Từ sau khi án mạng xảy ra, Chu Khôn tới khách sạn ở.
Dương Thanh Hà lim dim ngái ngủ, duỗi người vươn vai, bên cạnh trống không. Đã hơn bảy giờ, ban sáng lúc anh dậy cô cảm nhận được, nhưng do quá mệt mỏi nên lại mơ màng ngủ tiếp.
Chu Kỳ Hạo nghe ra cô vừa mới thức dậy, “Chị? Chị? Chị sẽ đến gặp mọi người chứ?”
Dương Thanh Hà: “Ngày mai đi, mọi người cứ nghỉ ngơi cho khỏe, hôm nay chị có việc.”
“Nhưng em muốn gặp chị.”
“Ngày mai nhé, hôm nay chị thật sự có việc.”
Chu Kỳ Hạo hơi thất vọng, “Không phải chị được nghỉ sao?”
Dương Thanh Hà hà hơi một cái rồi nhanh chóng xuống giường, “Hôm nay là sinh nhật anh rể em.”
Tối hôm qua cô đã đặt nhà hàng, buổi tối họ sẽ dùng bữa với nhau, nhưng cô luôn cảm thấy mình cần phải làm thêm gì đó cho anh.
Quà cáp thật ra anh không thiếu, cô nghĩ mãi mấy ngày nay vẫn chưa nghĩ ra được món quà gì đặc biệt. Nhớ lại chiếc bánh kem nhỏ hồi lễ tình nhân trước, Dương Thanh Hà hơi không cam lòng. Mặc dù hương vị không tồi, nhưng kết quả lại không quá thành công như mong đợi.
Rửa mặt xong, Dương Thanh Hà xách túi nhỏ đi đến cửa hàng bán bánh kem.
Tranh thủ thời gian trống tiết rảnh rang, cô thiết kế một chiếc bánh kem trứng. Lần đầu tiên tự tạo bánh kem, tuy không quen tay song hình dạng cũng tạm được.
…
Toàn bộ cục cảnh sát đang tiến hành truy xét vụ án của Nguyễn Lệ Chi, Triệu Liệt Húc dẫn một tổ cảnh sát khác phụ trách vụ buôn lậu xe hơi gần đây.
Thời gian nghỉ trưa, Triệu Liệt Húc liên lạc với bên môi giới bất động sản.
“Tầng giữa, hướng biển, có thể đón ánh nắng mặt trời, an ninh nơi ở phải thật đảm bảo…”
Trần Ký gõ cửa bước vào, Triệu Liệt Húc nói chuyện điện thoại với bên môi giới xong mới nhìn về phía anh ta.
Trần Ký bảo: “Tranh thủ lúc rảnh rỗi, tối nay có muốn đi uống một ly không?”
Triệu Liệt Húc: “Có hẹn rồi.”
“Có bạn gái rồi đúng là khác hẳn, không sao cả.” Trần Ký hỏi: “Cậu muốn mua nhà à?”
Triệu Liệt Húc thu dọn hộp cơm vừa ăn xong, “Ừ.”
“Mua ở đâu? Lâm Hải à? Khu chung cư phong cách Ý mới xây dựng năm trước hả?”
“Là nó.”
“Wow, hơn bốn vạn một mét vuông đó, này người anh em, cậu giàu như vậy sao?”
Triệu Liệt Húc: “Tiền tiết kiệm vừa đủ.”
“Không phải chứ, mọi người đều làm công, lương ba cọc ba đồng, cậu lấy đâu ra tiền vậy?”
Triệu Liệt Húc cười, không đáp.
Hồi trước, anh theo Triệu Thế Khang làm một ít mô hình đầu tư nhỏ, kiếm được một khoản tiền. Sau khi làm cảnh sát, có tiền lương cố định, mặc dù không cao nhưng chi tiêu của anh ít. Mười năm qua, vốn cưới vợ cũng gom góp được kha khá.
Trần Ký tò mò: “Đây là phòng tân hôn của cậu sao?”
“Đại khái là vậy.”
“Cậu cũng cân nhắc đến việc kết hôn rồi đấy à? Có nhanh quá không? Hai người mới ở bên nhau được bao lâu? Đây chẳng phải bí mật kết hôn sao?”
Triệu Liệt Húc: “Thanh Hà không có nhà ở đây, tạm thời chưa nói đến chuyện kết hôn, có một nơi ở ổn định, căn nhà thuộc về mình vẫn tốt hơn. Nếu bây giờ tôi có tài, mau chóng chuẩn bị xong xuôi ổn thỏa, đến lúc bận rộn lại không lo được chu toàn. Bây giờ bên khu chung cư cũ của tôi, vị trí hơi cũ, quản lí an ninh cũng khá lỏng lẻo. Sau chuyện lần trước xảy ra, tôi vẫn luôn lo cho cô ấy, chi bằng bây giờ tốc chiến tốc thắng, chuyển đến một khu chung cư có an ninh tốt hơn.”
“Cậu đang lo lắng cô ấy sẽ xảy ra chuyện gì à?”
Triệu Liệt Húc hơi trầm mặc, “Tôi không đoán trước được động thái tiếp theo của hung thủ, nhưng từ lúc bắt đầu hắn đã đẩy cô ấy vào trò chơi này, bây giờ cô ấy là người thân thiết nhất với tôi.”
Đúng vậy, anh vô cùng sợ, nếu có thể, anh chỉ muốn phái người trông chừng cô /.
Nhưng cuộc sống là cuộc sống, cảnh giác với bên ngoài, nhưng dòng đời vẫn chạy. Anh không thể nhốt cô tại một nơi nào đó như chiếc lồng nhốt chim được. Bảo vệ quá mức, bầu không khí đó sẽ khiến người khác khủng hoảng và căng thẳng, không phù hợp với cô.
…..
Sau khi tan làm, Triệu Liệt Húc đón cô đến chung cư Lâm Hải. Bên môi giới đề cử một căn hộ, hai căn đang xây dựng, trong đó có một căn do người khác bán lại.
Hướng phong cảnh của tầng này khá tốt.
Triệu Liệt Húc hỏi cô thích căn hộ nào, Dương Thanh Hà đứng trên ban công, gió đêm ùa về, có thể nghe thấy thấp thoáng âm thanh của sóng biển.
Cô nói: “Căn thứ hai tương đối ổn, có thể ngắm được biển. Buổi sáng lại được đón mặt trời mọc từ biển khơi, thích vô cùng, hơn nữa view của tầng này cũng tốt nữa.”
Môi giới vừa nghe vậy thì biết cuộc mua bán này có thể thành công, cười nói: “Căn thứ hai quả là không tồi, có rất nhiều người đã đến xem nhưng vì giá cả đắt đỏ nên phải từ bỏ. Bạn đi ra ngoài chung cư này, rẽ phải là một trung tâm mua sắm lớn, rẽ trái thì có một khu vui chơi cỡ nhỏ, hơn nữa lại gần biển, view tuyệt đẹp, đương nhiên giá cả sẽ cao. Nếu hai người quyết định mua, tôi sẽ liên lạc với người bán giúp hai người. Chuyện này phải đưa ra quyết định nhanh đó, hai ngày trước cũng có người đến xem căn hộ này, nói để họ suy nghĩ lại, cân nhắc nữa thì căn hộ này có thể là của người khác.”
Triệu Liệt Húc nhẹ nhàng choàng vai Dương Thanh Hà, bảo với môi giới: “Vậy chọn căn kia nhé, ngày mai tôi sẽ liên lạc với anh.”
“Được được được, lâu lắm rồi tôi chưa gặp khách hàng nào sộp như anh.”
Ra khỏi khu chung cư, Triệu Liệt Húc mở bản đồ chỉ đường, đi đến nhà hàng cô đã đặt.
Dương Thanh Hà nhìn anh chăm chú mấy lần, suy nghĩ một hồi lại hỏi: “Căn hộ này hơi đắt, mua thật ạ? Anh có nhiều tiền như vậy sao?”
Triệu Liệt Húc nhướng mày, “Không phải em thích một chiếc nhẫn kim cương bự sao, bây giờ sợ anh không có tiền à?”
“Anh nói thật hả, thật sự có nhiều tiền như vậy á?”
Cho dù nhà họ Triệu rất giàu có, anh cũng dư dả, nhưng cô hiểu, chắc chắn anh sẽ không xin tiền của Triệu Thế Khang và Cố Dung, có chuyện gì anh cũng đều tự mình lo liệu.
Tối hôm qua, lúc cao trào, cô đã mường tượng khung cảnh này cốt chỉ muốn trêu anh một phen, chứ thực ra không hm muốn những thứ ấy.
Nhắc đến tiền, họ là người có tiền, nhưng thật ra thì không phải là họ, mà chỉ là anh có tiền.
Anh không giống cô, da mặt cô dày, có thể thản nhiên hưởng thụ hỗ trợ kinh tế từ Chu Khôn, tự tôn và năng lực của anh sẽ không cho phép anh làm điều này.
Triệu Liệt Húc nhìn cô, ánh mắt cô gái nhỏ nói rõ với anh, cô rất sùng bái anh, xem anh là một đấng cao cả.
Anh cười, “Em đừng nhìn anh như vậy.”
Dương Thanh Hà: “Anh trả lời em trước đi.”
“Anh có mấy triệu.”
“Anh lấy ở đâu ra?”
“Tiết kiệm, ba mẹ cho.”
“Anh xin tiền của họ sao?”
“Nếu anh bảo anh kinh doanh kiếm tiền từ lúc mười mấy tuổi, em tin không?”
Đôi mắt Dương Thanh Hà mở to tròn, “Anh…”
Triệu Liệt Húc: “Nhưng vốn kinh doanh là ba anh cho, lúc ấy đang học cấp ba, rảnh rỗi nhàm chán anh đã hỏi mượn ông ấy ít tiền, học chơi chơi một chút. Sau đó tiền ông ấy cho anh mượn không cần trả lại nữa. Về sau vào ngành cảnh sát thì không thể làm mấy nghề đầu tư sinh lời được. Chờ sau này được nghỉ hưu, có thể kinh doanh giống ba anh vậy. Nếu em muốn mở một cửa hàng gì đó cũng được, em muốn làm gì thì làm đó, dĩ nhiên, bây giờ cũng có thể đó.”
Sự sùng bái trong mắt Dương Thanh Hà lại càng nhiều hơn, cô cất giọng trong trẻo: “Vậy anh mua nhẫn kim cương thật bự cho em thật à?”
“Em thích là được.”
“Ồ, vậy anh mua chưa.”
Triệu Liệt Húc: “Nóng lòng muốn cưới anh như vậy sao?”
Dương Thanh Hà kiêu ngạo hất cằm lên, “Không có chuyện cưới hay không, đại gia theo đuổi em nhiều lắm đó nha.”
…..
Số lượng khách đến ngày Quốc khánh đông nghịt, nhà hàng buôn may bán đắt, đặt được chỗ trước tối hôm qua xem như là một may mắn, đó là bàn cuối cùng.
Vị trí gần cửa sổ ở tầng bảy, lúc chín giờ có thể xem buổi bắn pháo hoa mừng ngày Quốc khánh từ chỗ này.
Dương Thanh Hà cười tít mắt nhìn anh, “Sinh nhật của anh, anh là vua, anh chọn đi.”
Triệu Liệt Húc xem thực đơn, chọn những món mà cô thích. Dương Thanh Hà không kén ăn, cái gì cũng ăn được, rất dễ nuôi, nhưng sao vỗ béo hoài cũng chẳng tăng thêm tí thịt nào.
Cô thuộc kiểu thích ăn vặt, từ trên giường đầy mảnh vụn khoai tây chiên, trong thùng rác là túi que cay đến vỏ dưa hấu trên bàn trà.
Trước đây anh sống một mình, không dự trữ thức ăn ở nhà, nhưng bây giờ mỗi lần đi mua thức ăn hay siêu thị, anh sẽ mua thêm một ít đồ ăn vặt hoặc những nguyên liệu nấu ăn có thể đông đá bảo quản theo thói quen.
Con gái không nên gầy nhom, có phải làm siêu sao đâu chứ, nhưng cũng không được quá mập, không tốt cho sức khỏe.
Trong mắt anh, Dương Thanh Hà hơi gầy.
Dương Thanh Hà: “Anh nhìn gì vậy?”
Triệu Liệt Húc mỉm cười, uống miếng nước, “Gọi món ăn em thích, lát nữa ăn nhiều vào.”
Dương Thanh Hà đưa hai tay chống cằm, “Anh đối xử với em tốt quá.”
“Không đối xử tốt với em thì đối xử tốt với ai.”
“Không phải anh nói nếu là người khác cũng có thể đối xử tốt với người ta như vậy đó sao?”
Triệu Liệt Húc dựa ra ghế, chắp hai tay đặt trên đùi, điều chỉnh tư thế lại rồi đáp: “Nếu người bị hại trong một vụ án nào đó cần anh chăm sóc, anh sẽ chăm sóc họ.”
Nhưng tất nhiên tình yêu và chuyện này không hề liên quan đến nhau, hoàn toàn không thể gộp thành một được.
Anh thích cô, là sau khi cô trở về, chứ không phải là sáu năm trước.
Không thể nói rõ anh thích cô nhóc này ở điểm gì, nhưng nếu có cảm giác thì không cần phải làm trái con tim của mình.
Dương Thanh Hà: “Sau này… Anh cũng sẽ chăm sóc người khác à?”
“Không.”
“Ồ?”
Triệu Liệt Húc: “Không có ai được giống như em đâu.”
“Xinh đẹp giống như em ấy hả?”
“Mặt dày giống em.”
Nhân viên phục vụ bưng thức uống và canh lên, lén nhìn trộm Dương Thanh Hà, cô nháy nháy mắt tỏ ý bảo họ chờ một lát.
Chi tiết nhỏ nhặt này đã bị Triệu Liệt Húc nhìn thấy hết song anh không muốn vạch trần, để xem thử cô nhóc này muốn bày trò gì.
Dương Thanh Hà bóp ống hút, “Đúng rồi, hôm nay mẹ và em trai em đến Hoài Thành.”
“Hôm nay à?”
“Đến từ buổi sáng. Mặc dù đến là vì chuyện của Chu Khôn, nhưng…”
“Muốn gặp anh sao?”
Dương Thanh Hà biết, mặc dù ngoài miệng Chu Kỳ Hạo kêu muốn gặp, nhưng hơn phân nửa ý trong đó đều là của Thôi Bình. Cô không biết Thôi Bình nghĩ thế nào, có lẽ là thật sự quan tâm đến cô, cũng có thể là cảm thấy tìm được một người có thể chăm sóc cho cô. Dựa theo thái độ của Thôi Bình với cô mấy năm nay, Dương Thanh Hà nghĩ, hẳn là vế sau, lịch sự gặp mặt nhau, sau này chắc sẽ không quan tâm hỏi han gì đến cô nữa.
Nhưng càng khiến cô bất ngờ hơn nữa là Chu Khôn nhắc đến chuyện này với Thôi Bình. Trong trí nhớ của cô, giữa họ ngoại trừ nhắc chuyện công việc, hình như sẽ không bàn đến mấy thứ khác, đây là một trong những nguyên nhân cô thấy nhà họ Chu cực kì lạnh lẽo.
Dương Thanh Hà: “Hai ngày này anh dành ra chút thời gian, em cảm thấy thuận tiện có thể theo dõi Chu —–“
“Chị!” Một giọng nam cuốn hút bỗng vang lên từ cách đó không xa.
Dương Thanh Hà rất quen thuộc với âm thanh này, lập tức có phản ứng, cô tìm kiếm theo hướng của giọng nói. Chu Kỳ Hạo đang ở phía trước cô, đứng sau lưng là Thôi Bình và Chu Khôn.
Triệu Liệt Húc quay đầu nhìn, đối mắt với Chu Khôn.
Chu Khôn vẫn mặc âu phục và cà vạt thắt thẳng thớm, biểu cảm lạnh lùng, hơi mỉm cười nhẹ. Đôi mắt đen như mực như ẩn chìm trong phong cách mờ ảo của nhà hàng.
HẾT CHƯƠNG
___________
- -----oOo------