Chuyển ngữ: Khu rừng đom đóm
Một cuộc họp cấp cao được tổ chức trong cục vào ngày hôm sau, vụ án mạng của Nguyễn Lệ Chi hoàn toàn được bàn giao cho đội phó xử lý, là người nhà của nạn nhân trong vụ án năm đó nên Triệu Liệt Húc không thể tham gia vào lần điều tra này.
Sau cuộc họp, anh vẫn như thường ngày, trở về văn phòng và bắt tay giải quyết các vụ việc khác.
Chuyện này khiến Trần Ký sửng sốt, trước giờ chưa từng nghe anh nhắc đến việc này. Trần Ký nán lại văn phòng của Triệu Liệt Húc một lát, cuối cùng mở lời.
“Trong lòng đang rối bời à?”
Triệu Liệt Húc lật hồ sơ, “Rối bời gì cơ?”
“Cậu không thể đích thân bắt hắn, thậm chí không thể can thiệp vào vụ án này luôn.”
“Ừm.” Triệu Liệt Húc tỏ vẻ thờ ơ, “Nhưng phải tuân thủ luật pháp thôi. Chuyện đến nước này rồi, có phải tôi hay không thì cũng không quan trọng, quan trọng là hung thủ sẽ không dừng lại, đồng nghĩa với việc cho chúng ta cơ hội bắt hắn ta. Chẳng phải trong cục đã mời người giám định hồ sơ và chữ viết rất có tiếng à, tôi nghĩ sẽ tra ra không ít manh mối, từng bước từng bước một.”
Anh tin tưởng cảnh sát, tin tưởng đồng đội mình.
Trần Ký: “Chữ viết trên lưng Nguyễn Lệ Chi đã được đưa đi giám định. Tôi nghĩ sẽ sớm có kết quả là loại bút nào thôi.”
Triệu Liệt Húc gật đầu.
Trần Kỳ: “Đúng rồi, hôm qua cậu bảo kiểm tra bối cảnh của Chu Khôn, tôi mới nhận được ban nãy, có muốn tôi đọc cho cậu nghe không?”
Triệu Liệt Húc: “Cậu rảnh quá ha?”
“Nếu cậu muốn biết—”
“Trần Ký, cậu là cảnh sát.”
Trần Ký lim môi, “Hiểu rồi. Đi đây.”
Triệu Liệt Húc dựa ra sau, ánh mắt dừng lại trên mẩu tin thứ nhất trên web máy tính.
“Phu nhân nhà giàu nuôi quỷ bị phản ngược lại.”
Nói về Nguyễn Lệ Chi, tất cả chỉ là những tin tức mánh lới, lời nói vô căn cứ.
Nếu hung thủ đến vì anh thì cho dù không có cách nào tham gia điều tra, anh cũng sẽ có cơ hội đích thân bắt hắn.
…
Cơn mưa tầm tã kéo dài hai ba ngày, cuối cùng cũng dần tạnh, đã đến kỳ nghỉ Quốc Khánh, nhiệt độ cũng dần tăng lên, ánh mặt trời lười biếng có chút gay gắt.
Tiết học cuối cùng trước kỳ nghỉ, còn mười phút nữa tiếng chuông tan học mới reo lên, Dương Thanh Hà dọn bút vẽ, xách thùng nước đi rửa bút.
Trước bồn rửa tay có nhiều người chen chúc nhau, các cô gái ríu rít trò chuyện, chuyện được nhắc đến nhiều nhất là vụ án của Nguyễn Lệ Chi, có người đồn là bắt chước Tăng Quốc Phát, có người cho rằng giới thượng lưu quá phức tạp và dễ bị báo thù, có người thì bảo là do quỷ quấy phá.
Dương Thanh Hà loáng thoáng nghe được khá nhiều lời đồn đại, một số người phân tích kỹ càng sắc sảo, làm dậy sóng trên mạng xã hội.
Cũng có bạn cùng lớp hỏi cô tại sao lúc trước tên bin thái lại bắt cóc cô và bạn cùng phòng?
Ý bọn họ là, bây giờ phải cẩn thận một chút.
Lúc đầu, khi Dương Thanh Hà biết chuyện này thì cảm thấy kỳ quái. Đêm đó Triệu Liệt Húc ám chỉ nói mới phát hiện ra chuyện này là đe dọa, có âm mưu từ trước, từng bước một tiếp cận.
Anh nói anh nghi ngờ Chu Khôn có động cơ gây án, sau đó, nửa đêm cô không ngủ được nữa, nhớ lại từng chút về Chu Khôn trong vòng năm qua.
Tuy nhìn ông ta có vẻ lạnh lùng, nhưng trước giờ chưa từng làm chuyện khác thường, cũng chưa có tiền án, chẳng qua chỉ là một thương nhân lạnh lùng khôn khéo thôi.
Nhưng mà ngày đó, Trương Uẩn đúng là rất kỳ lạ.
Dương Thanh Hà từng nhắc chuyện của Trương Uẩn với anh, nhưng bây giờ Triệu Liệt Húc không thể nhúng tay vào vụ án mạng này, anh cũng kể với cô rằng không tra ra bất kỳ dấu vết nào ở biệt thự của Chu Khôn và Trương Uẩn cả, không có chứng cứ có thể chứng minh họ có liên quan đến cái chết của Nguyễn Lệ Chi.
Mọi thứ đều trở nên rất kỳ lạ, như đi vào ngõ cụt vậy.
Dương Thanh Hà ở ký túc xá mấy đêm, hỏi bóng hỏi gió Tô Cấm, cô ấy biết tin này, nhưng không biết rằng đó là mẹ của Từ Duệ Hàng. Ở trường, Từ Duệ Hàng rất kín tiếng, rất ít người biết cậu ta là người thừa kế của nhà họ Từ.
Cũng là hai ngày trước, Tô Cấm lăn lộn trên giường, muốn nói lại thôi, cuối cùng mới bảo với cô rằng cô ấy và Từ Duệ Hàng đã bên nhau rồi.
Tô Cấm cười kể quá trình cho cô nghe, nói xong câu cuối Tô Cấm có hơi buồn. Điều duy nhất mà cô ấy thấy lạ là gần đây Từ Duệ Hàng rất thích uống rượu, uống say thì như một đứa trẻ, tỉnh rượu thì cả người lạnh như băng, hỏi thế nào cũng không nói.
Dương Thanh Hà nghĩ, không nói ắt có lý do để không nói, nên cô chỉ an ủi Tô Cấm vài ba câu.
Ngây người một hồi, trước bồn rửa tay không còn ai, Dương Thanh Hà đổ thùng nước sơn vào, rồi rửa cọ vẽ.
Lúc đang rửa thì điện thoại rung lên.
Cô lắc lắc, vừa đi về phòng học vừa nghe điện thoại.
Đã lâu rồi cô không nói chuyện điện thoại với Chu Kỳ Hạo.
Giọng điệu của Chu Kỳ Hạo ở đầu dây bên kia hơi gấp gáp, “Chị có biết chuyện của ba không?”
Vì có liên quan đến vụ án này nên tạm thời không về Mỹ được nhỉ?
Dương Thanh Hà: “Biết chứ.”
“Mẹ đi công tác về mới biết, bây giờ đang dọn hành lý chuẩn bị đến Hoài Thành.”
Dương Thanh Hà khựng lại, “Bà ấy muốn đến đây?”
Chu Kỳ Hạo: “Em cũng đến.”
“Em không ở lại đi học à?”
“Em lo lắm.”
“Bọn họ sẽ tự xử lý chuyện này, nếu thật sự không phạm tội thì một thời gian sẽ về thôi, em chăm chỉ học hành đi.”
Chu Kỳ Hạo rất cố chấp: “Không, em quyết định rồi, em muốn đến đó, mẹ cũng đồng ý rồi.”
Dương Thanh Hà im lặng vài giây: “Khi nào thì lên máy bay?”
“ giờ sáng ạ.”
giờ sáng bên Mỹ, thế thì cỡ sáng sớm mai là đến Hoài Thành.
“Chu Khôn biết không?”
“Mẹ đã liên lạc với ba rồi.” Chu Kỳ Hạo ngập ngừng: “Nghe nói vụ án mạng này rất phức tạp, chẳng phải lần trước chị còn bị… Em cũng rất lo lắng cho chị.”
Dương Thanh Hà tựa vào tường, “Chị không sao.”
“Ồ, đúng rồi, nghe bảo… chị có bạn trai, là cảnh sát.”
Dương Thanh Hà đảo mắt nhìn xung quanh, “Chu Khôn và Thôi Bình nói à?”
“Dạ, thế nên lần này hình như mẹ định đi gặp anh rể luôn.”
Dương Thanh Hà bật cười: “Anh rể? Em gọi quen miệng ghê ha.”
Chu Kỳ Hạo thật sự mừng cho cô, chị gái sống khép kín này cuối cùng cũng mở lòng chào đón mùa xuân rồi, cậu chàng nói: “Em cũng muốn gặp, nếu không sẽ không yên tâm.”
…
Lúc Dương Thanh Hà về thì Triệu Liệt Húc đã ở nhà rồi, cô hơi ngạc nhiên.
“Sao hôm nay anh tan làm sớm vậy?”
Triệu Liệt Húc đang chặt gà trong bếp.
“Em không xem xem giờ là mấy giờ à?”
Dương Thanh Hà bước đến bên cạnh anh, “Ở trường có buổi biểu diễn ca nhạc, nên đến quảng trường xem một xíu, cũng không muộn lắm, mới giờ thôi. Nhưng thật sự là hôm nay anh về rất sớm.”
Trong khoảng thời gian này, hầu như anh toàn về nhà lúc nửa đêm, thỉnh thoảng nổi hứng sẽ lăn lộn đến một hai giờ sáng mới ngủ. Buổi sáng lại dậy sớm, không biết làm sao mà anh chịu được nữa.
Triệu Liệt Húc rửa gà: “Xong việc rồi thì về sớm thôi.”
“Thế mai thì sao, cũng về sớm như vậy hả?”
“Có thể.”
Dương Thanh Hà lật mấy bọc nilon trên bàn, “Anh còn mua ba ba nữa à?”
“Cho em bồi bổ cơ thể.”
“Bổ cho em? Em không—” Dương Thanh Hà bắt gặp ánh mắt đầy hàm ý của anh, vươn tay đánh anh một cái, “Ai cần bổ chứ! Biến!”
Triệu Liệt Húc mặc cô đánh đấm sau lưng: “Hôm nay tình cờ thấy giá nhà lúc đi mua đồ ăn, tuy nhà ven biển hơi đắt, nhưng ngôi nhà rất được, cũng yên tĩnh. Anh xem đoạn đường kia luôn rồi, giao thông cũng thuận tiện, ngồi tàu điện ngầm đến trường em khoảng phút, anh lái xe đến đồn cảnh sát khoảng nửa tiếng.”
Dương Thanh Hà ngừng tay, “Anh muốn mua nhà sao?”
“Ừm, nơi này quá nhỏ và cũ, quả thật là an ninh không tốt bằng mấy khu cao cấp.”
Dương Thanh Hà ôm lấy anh từ phía sau, dùng ngón tay chọc chọc cơ bụng của anh, “Sao đột nhiên muốn đổi nhà vậy? Chẳng lẽ anh muốn cưới em rồi à?”
Triệu Liệt Húc nấu thịt gà, cắt hành tây bỏ vào, người phía sau cứ như con ốc sên, anh đi đâu bám theo đó.
Anh nói: “Không lẽ em không định lấy anh à?”
“Chẳng phải anh nói là không dám cưới sao?”
“Ờ… Quên mất!” Anh cười cười.
Dương Thanh Hà véo eo anh, “Thế khi nào anh cưới em?”
“Ép cưới đấy à?”
“Không muốn thì thôi, em cũng còn trẻ, còn anh đã là người đàn ông già cả rồi.”
Triệu Liệt Húc: “Người đàn ông già cả hả?”
Dương Thanh Hà buông anh ra, đến tủ lạnh lấy sữa uống, “Lúc ăn Tết anh đều phải—”
Còn chưa kịp dứt lời người cô đã bị bế bổng lên không trung.
Cô cách sữa bò càng ngày càng xa, Triệu Liệt Húc hạ hỏa, khiêng người vứt lên sofa, sau đó nằm đè lên.
Cô bị ép đến thở không nổi, cơ thể người đàn ông này cứng như sắt thép, cực nóng, cực rắn chắc.
Một chân anh khuỵu gối, chân còn lại đứng dưới đất, nhéo mặt cô, “Chê anh già à?”
“Em đùa thôi.” Cô bày vẻ mặt xin tha mạng.
Anh nói: “Người đàn ông già cả này không làm gì được, chỉ có thể lực rất tốt thôi.”
“Tối qua vừa mới xong… Chân em còn mềm nhũn đây này, đừng….” Dương Thanh Hà ngoan ngoãn cầu xin.
Đều nói đàn ông được ăn thịt rồi sẽ như mãnh thú, lời này không sai tý nào. Trước mặt thì đứng đắn, đến tối thì cứ muốn động tay động chân.
Anh cũng không ngại mệt mỏi, giống như cực kỳ có hứng thú với cô vậy.
Triệu Liệt Húc không muốn đụng cô.
Anh buồn cười nhìn cô, “Chẳng phải em rất kiêu ngạo à?”
Dương Thanh Hà bĩu môi, “Ừm.”
Triệu Liệt Húc ngừng cười, hơi thở của anh áp bức cô, “Muốn gả cho anh hả?”
Dương Thanh Hà mạnh mẽ gật đầu, “Muốn.”
“Thế chờ vụ án này giải quyết xong, chúng ta kết hôn luôn nhé.”
Dương Thanh Hà sững sờ trong chốc lát.
Triệu Liệt Húc nhẹ nhàng hôn lên chp mũi cô, “Ngày mai tan làm anh dẫn em đi xem nhà, ba phòng hai sảnh, anh muốn dành cho em một phòng vẽ tranh.”
“Anh… đang cầu hôn hả?”
“Không hề.”
“…”
“Em mà dễ lừa vậy à, không có nhẫn mà vẫn bằng lòng theo anh sao?”
Dương Thanh Hà ôm lấy cổ anh, “Sợ gì chứ, người đàn ông già cả này ngoài thể lực khá tốt, gia đình giàu có, một cái nhẫn thì tính là gì?!”
Triệu Liệt Húc khẽ cười.
Tuy anh và cô bên nhau chưa lâu, nhưng không hề giống mấy cặp đôi khác. Bọn họ xác định có nhau, và thời gian dài ngắn không thể dùng làm công cụ để đo lường tình cảm này.
Dương Thanh Hà mấp máy môi, “Em muốn cái nhẫn kim cương lớn, đeo ra ngoài có thể làm lóa mắt người ta.”
Cô nghĩ ngợi, tiếp tục nói: “Ảnh cưới thì em muốn ra nước ngoài chụp, Maldives cũng không tệ, hôn lễ thì muốn tổ chức ở một nơi trong lành sạch sẽ, không cần khách sạn hay nhà thờ, đơn giản thôi, chục người là đủ, em thấy kết hôn trong rừng cũng tốt đấy. Tuần trăng mật thì… ồ, anh rất bận, có thể không có nhiều thời gian như vậy, thế cũng không sao. Anh nói xem, ngôi nhà muốn trang trí theo phong cách Địa Trung Hải…”
Triệu Liệt Húc lẳng lặng nghe cô huyên thuyên, khóe môi khẽ cong lên.
HẾT CHƯƠNG
___________
- -----oOo------