CHƯƠNG
“Vương gia, thuộc hạ đã sai người đem toàn bộ một nhà bốn khẩu Sở Thiên Nghiêu bắt về, mấy ngày nữa liền có thể đưa tới vương phủ, thuộc hạ đặc biệt đi trước để báo lại việc điều tra tìm sự thật trong nhiều ngày qua với Vương gia.” Phong Minh một đường vất vả mệt mỏi chạy trở về, ngay cả một ngụm nước cũng chưa kịp uống, liền nhắm thẳng thư phòng hướng Nghiêm Dục Phong bẩm báo.
Nghiêm Dục Phong thân hình cao to tựa lưng vào ghế ngồi, ngón tay thon dài như cố ý vô tình mà lật sách, dâng mi mắt lên , ý bảo Phong Minh tiếp tục, nếu Phong Minh không trở về, hắn nhưng thật ra đều đã quên tiểu đông tay gầy yếu xinh đẹp kia.
“Sở Thiên Nghiêu khi đưa đứa nhỏ kia đến vương phủ, toàn gia liền suốt đêm chạy trốn đến Nhị thúc gia bà con xa của Sở Thiên Nghiêu ở Tứ Xuyên để trốn tránh, mai danh ẩn tích, dự tính tránh khỏi tình thế sau này, dựa vào lợi thế của Nhị thúc hắn, tại Tứ Xuyên Đông Sơn Tái khởi (đợi thời cơ trở lại) . Bất quá, Sở Ngàn Lâm kia như trước tính cách không thay đổi vẫn ăn chơi trác táng, ở Tứ Xuyên nơi nơi ăn uống phiêu đổ, lúc này mới nhượng thuộc hạ tra ra tăm tích của bọn họ, mà hài tử thay thế kia. . . . Là. . . Là tiểu nhi tử của Sở Thiên nghiêu!” Phong Minh vô cùng cung kính báo cáo .
Nghiêm Dục Phong nhíu mày, trong đôi mắt hắc ửu thâm thúy, hơi thở dẫn theo một tia nghiền ngẫm, tựa hồ bởi vì lời nói của Phong Minh mà khiến cho hứng thú.
“Hài tử kia và Sở Hàm Du sinh cùng ngày, hai người chính là tỷ đệ song sinh, chỉ kém một khắc , nhưng bởi vì thê tử của Sở Thiên Nghiêu tin tưởng song bào thai giữa có tiểu nhân kia nhất định là điềm xấu, mà Sở Thiên nghiêu cũng tìm thầy tướng số bói toán, nói hài tử kia hội khắc cha mẹ, bại hoại gia môn.
Cho nên Sở Thiên nghiêu chưa từng nhận thức qua hắn, cũng không cho hắn tên, từ lúc sinh ra liền lập tức đưa hắn thành người dùng để sai bảo, động đánh chửi, không cho ăn cơm, trăm phương ngàn kế nghĩ muốn đem hắn chỉnh tử, tất cả đều là dựa vào một vị lão nương âm thầm trợ giúp mới sống.” Phong Minh thành thật nói ra, đau lòng nghĩ, khó trách hài tử kia hội gầy trơ xương như vậy, lại tự ti lại nhát gan.
“Mà khi vừa nghe nói Vương gia muốn thú Sở Hàm Du, Sở Thiên nghiêu sợ. . . . . .” PhongMinh nói đến một nửa liền cấm khẩu, không dám nói thêm gì nữa.
“Nói.”
“Hắn. . . . Hắn sợ Vương gia muốn trả thù, thú Sở Hàm Du là có ý muốn tra tấn Sở gia hắn. . . . Cho nên hắn mới nghĩ đến lợi dụng hài tử kia đến thay thế, nghĩ muốn. . . . Kéo dài Vương gia, nhượng bọn họ khi đó có thể cải danh hoán họ (đổi tên đổi họ), Đông Sơn tái khởi, cho nên, từ đầu đến cuối. . . . Vương gia, hài tử kia là . . . Là vô tội!” Phong Minh có chút cấp thiết nói, hy vọng sau khi chủ tử hiểu rõ sự tình chân tướng, đừng tra tấn hài tử đáng thương kia nữa…
Nghiêm Dục Phong dâng lên một mạt cười thị ngược, cũng dám ra loại chủ ý hạ đẳng này lừa hắn, hắn thật muốn nhìn đám tương tử (người chết) làm sao Đông Sơn tái khởi.
Đột nhiên, cửa thư phòng nháy mắt bị đụng một tiếng ” bính” mở ra, mang theo một đạo lớn giọng khinh lãng : “Dục Phong a! Ta đến thăm ngươi , thuận tiện dẫn theo biểu muội khủng bố của ta đến đây.”
Thật là! Cha của hắn không đứng đắn cấp tốc đem hắn gọi về nhà cũng chỉ là vì muốn đem biểu muội Phương Tình của hắn cùng nhau mang đến Duệ vương phủ, kêu nàng đến thì hảo rồi thôi! Hà tất muốn hắn chịu khổ? Làm hại cũng không có thể lại ăn đậu hủ tiểu Trần nhi vài ngày.
Phong Minh vừa nghe Phương Tình cũng đến đây, không khỏi sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ai đều biết nói Phương Tình không gặp được Nghiêm Dục Phong, giống như con bướm đói bụng nghe được hương vị của mật hoa, không để ý phía trước có bao nhiêu nguy hiểm, nàng vẫn là hội bay đến, mà Vương gia tính tình băng lãnh như diêm vương, thật đúng là không có mấy nữ tử chịu được hàn khí của hắn, chỉ có vị Phương Tình này, nhưng của cá tính nàng. . . . Thật sự là kẻ khác không dám lĩnh giáo a!
Nghiêm Dục Phong mắt lạnh đảo qua Lăng Ngữ Hàn, người bị trừng như trước vẫn cười như xuân phong, thần tình đắc ý, khắp thiên hạ chỉ có hắn không sợ hàn khí phát ra từ Nghiêm Dục Phong.
“Nghe được bao nhiêu?” Ngữ khí lãnh đạm khiến người khác nghe xong không rét mà run.
“Ân. . . . Ách. . . . Cũng mới nghe được vài câu mà thôi. . . . Phong Minh nói nhỏ như vậy. . . . Người ta nghe không được rõ ràng. . . .” Lăng Ngữ Hàn dương trang ngượng ngùng đánh mắt qua loa, còn thuận tiện lẩm bẩm oán giận một chút.
Nghiêm Dục Phong hắn cũng không tái phản ứng, ngay từ đầu hắn liền biết thân ảnh dáo dác ngoài cửa kia nhất định là hắn, bằng nội lực không kém của hắn không có khả năng nghe không rõ ràng Phong Minh nói chuyện, nhưng hắn cũng lười đi vạch trần tội nói dối không có sức thuyết phục kia của Lăng Ngữ Hàn.
“Uy! Dục Phong, hiện tại ngươi cũng biết tiểu Trần nhi là vô tội , dự tính làm sao bây giờ a?” Lăng Ngữ Hàn tò mò cúi người ghé vào văn kiện trước bàn nhìn Nghiêm Dục Phong.
Nghiêm Dục Phong vẫn là tinh mắt che đậy, không nói một câu, ngón tay thon dài nhẹ nhàng xao án bàn được chế từ cối mộc, nghe xong hồi báo của Phong Minh, ngày ấy Hi Trần nói chuyện không có tên, vậy ra chuyện lạ này là có thực, Nghiêm Dục Phong cười lạnh một tiếng, nguyên lai. . . . Hắn coi như là một tiểu thiếu gia đi! Một tiểu thiếu gia không được cha mẹ thừa nhận!
Không biết nên nói là hắn ngốc hay là như thế nào , bị thân nhân chính mình khổ độc nhiều năm như vậy, hắn vẫn là khăng khăng một mực nghĩ muốn che chở toàn gia bọn họ, nếu là người bình thường, có thể đã sớm thoát khỏi cái loại địa ngục này đi? Rốt cuộc là hắn không đầu óc hay là ngu ngốc? Còn si tâm vọng tưởng bọn họ hội liếc hắn một chút sao?
Nhớ tới đêm kia, đôi mắt kinh cụ lại tự ti cùng thân thể run rẩy không ngừng kia, bản thân rõ ràng bị tra tấn đắc sống không bằng chết, lại vẫn như cũ nghĩ muốn thay Sở Thiên nghiêu cầu tình. Kia ánh mắt trong suốt đơn thuần giống như đã từng quen biết, hắn xúc động chôn dấu xuống đáy lòng (触动了他埋藏于心底的一根弦, ), nhượng hắn phá lệ lưu lại cái mạng nhỏ kia.
Bất quá Nghiêm Dục Phong lúc này như chẳng quan tâm, thái độ không chút để ý này ngược lại khiến Lăng Ngữ Hàn cùng Phong Minh sốt ruột muốn chết.
“Ai! Ngươi mau nói a!” Nghẹn cả buổi, cuối cùng Lăng Ngữ Hàn chịu không nổi không khí trầm buồn này đành mở miệng đầu tiên.
Nghiêm Dục Phong thờ ơ liếc hai người một cái, không muốn lại bị làm phiền, hắn chậm rãi đứng lên lạnh lùng rời đi, chỉ để lại hai người ngây ra như phỗng.
“Phong Minh, có đôi khi tính tình của chủ tử nhà ngươi thật sự là đáng ghét đến làm cho ta nghĩ muốn bóp chết hắn.” Lăng Ngữ Hàn buồn bực không ngừng oán giận .
“Ách. . . . Thuộc hạ hiểu rõ.” Phong Minh nghẹn lời không biết nên như thế nào trả lời, đành phải qua loa có lệ với Lăng Ngữ Hàn, một người là chủ tử của hắn, một người là Lăng thiếu gia hắn không thể trêu vào, hai bên đều là đối tượng hắn không thể đắc tội, ai. . . . Hắn bất quá chỉ là một cái hộ vệ nho nhỏ. . . . Hà tất làm khó hắn đi. . .
án bàn được chế từ cối mộc: cái này ta thật hok hiểu nó là cái gi à ^^!!!