CHƯƠNG
Bây giờ, Hi Trần vẫn đang kéo thân thể mang đầy thương tích cố gắng quét sạch lá rụng trên đất, thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng ho khan rất nhỏ, hắn nâng đôi mắt mệt mỏi lên, lại nhìn đến tiểu thiếu gia ở xa xa lén nhìn hắn, hắn theo thường lệ hướng người kia gật gật đầu, trở về một mạt tươi cười, chờ tiểu thiếu gia lại lắc mình chạy đi.
Nhưng lần này trở lại tiểu nam hài lại không hề xoay người bỏ chạy, hắn chần chờ trong chốc lát, đi thẳng đến phía hắn, tuy rằng trong mắt vẫn mang theo đề phòng, Nhưng lại không như trước đây cự tuyệt người khác như thiên lí chi ngoại (, hắn đi đến trước người Hi Trần, nắm ống tay áo hắn , ý bảo hắn ngồi xuống.
Hi trần ngẩn người, lập tức hơi thối lui vài bước, sợ bệnh chính mình hội lây đến tiểu thiếu gia, thân thể mới ngồi xuống cùng tiểu thiếu gia nhìn nhau , khó hiểu hỏi: “Khụ. . . . Tiểu thiếu gia, ngài có việc sao?”
Tiểu nam hài lại gần hắn, nắm tay phải gầy yếu của Hi Trần lên, bất ngờ liền nhìn thấy vết cắn kiệt tác ngày ấy của hắn, trải qua mấy ngày, vết cắn nguyên bản thật sâu giờ chỉ còn là vết ngấn nhạt nhìn không thấy ,tiểu nam hài trong lòng mang theo chút áy náy mắt nhìn chằm chằm vết thương kia.
Hi Trần thụ sủng nhược kinh nhìn ánh mắt tiểu thiếu gia, vội phất tay an ủi nói: “Tiểu thiếu gia. . . . Nô tài không sao. . . . Này thương. . . . Đã muốn không đau . . . . Khụ khụ. . . . Mấy ngày nữa toàn bộ sẽ hảo. . . . Cám ơn tiểu thiếu gia. . . .”
Tiểu nam hài dường như không tin lời hắn, lại nhấc ống tay áo bằng vải thô quá lớn của Hi Trần lên, từng đạo vết máu lúc trước bị đánh bằng roi toàn bộ đều lộ ra , tiểu nam hài cau mày theo trong lòng xuất ra một bình cao dược, nhét vào trong tay Hi Trần.
Hi trần kinh ngạc hỏi: “Tiểu, tiểu thiếu gia. . . . Đây là. . . . Cho nô tài sao?”
Thấy tiểu nam hài không chút do dự gật đầu, Hi Trần lăng lăng ( ngẩn người) nhìn tiểu nam hài, cảm động mũi liền cảm thấy chua xót, nhanh như chớp trong mắt bao phủ một tầng hơi nước, các chủ tử trong vương phủ. . . . Vì sao đều đối hắn tốt như vậy? Hắn bất quá là một tên nô tài, là một kẻ lừa đảo a!
Đúng rồi, lúc đó tiểu thiếu gia không phải cũng bị Nguyên ma ma đánh sao? Hi Trần vội vàng lau nhanh nước mắt, lập tức bình dược lại nhét vào trong tay tiểu nam hài, kích động nói: “Tiểu thiếu gia, dược cao này ngài là nên giữ lại dùng, khụ. . . . Khụ khụ. . . . Ngày đó ngài không phải. . . . Không phải cũng đã trúng vài đòn sao? Ngài mau nhanh sát dược, khụ khụ. . . . Hội hảo rất nhanh. . . Nô tài. . . . Thật là cám ơn ý tốt của tiểu thiếu gia. . . . . .”
Tiểu nam hài vẫn là không thuận theo mà còn đẩy lại, ngay tại hai người đang giằng co, một đạo thanh âm chạy bộ dồn dập truyền đến, tiểu nam hài chạy nhanh đem bình dược kia giấu ở đằng sau, nhưng vẫn không qua khỏi đôi mắt sắc nhọn của Nguyên ma ma.
Nhất thời bên tai hai người vang lên thét chói tai rung động trời đất của Nguyên ma ma: “Ai yêu! Ta nói là chính tiểu miêu nhi kia tha dược của ta đi! Nguyên lai lại là ngươi hài tử đáng chết này, ngươi thật to gan, cư nhiên lại dám bắt chước người khác làm hài tử ăn trộm a! Ta hôm nay mà không thể không hảo hảo giáo huấn ngươi một chút thì không được!”
Hi trần vội vàng bảo hộ trước người tiểu nam hài, sốt ruột nói: “Nguyên ma ma , khụ khụ. . . . Ngài đừng đánh tiểu thiếu gia. . . . Dược. . . . Là nô tài lấy. . . . Chuyện không liên quan tiểu thiếu gia. . . . Khụ. . . .”
“Hảo! Lại là ngươi tên tiện nô tài này, chê ta ngày đó đánh ngươi đánh đến chưa thành nghiện có phải không?Còn muốn đến xin ta đánh ngươi sao? Đừng tưởng rằng ngươi che chở tên ách ba (câm điếc) này thì chủ tử hội đối ngươi ưu đãi, ta nói cho ngươi biết, hắn bất quá là một kẻ mà Vương gia không cần đến.” Nguyên ma ma hung dữ nói, thật không hiểu sao Vương gia lại lưu nhi tử câm điếc không lợi ích này , hại nàng còn phải lãng phí nhiều năm nay hầu hạ nan dưỡng nan giáo tiểu chủ tử này.
“Thỉnh. . . . Thỉnh ngài đừng nói tiểu thiếu gia như vậy. . . . Vương, Vương gia hắn nói không chừng chính là bận quá . . . . Khụ. . . . Không có thời gian đến xem tiểu thiếu gia mà thôi. . . . Nguyên ma ma. . . . Thỉnh ngài đối tiểu thiếu gia hảo một chút?”
“Hảo! Dám làm phản , một tên nam sủng đê tiện cũng dám cùng ta tranh cải, toàn bộ trong vương phủ ngươi là người đầu tiên, lão nương hôm nay trước hết đánh chết quỷ ho lao ngươi, rồi sẽ giáo huấn tiểu ách tử ( người câm) này.” Nói xong liền giơ lên một cây mây thô không khỏi phân miinh gì liền liều mình hướng Hi Trần hung hãn đánh.
Hi Trần sợ Nguyên ma ma sẽ làm bị thương đến tiểu thiếu gia, liều mạng dùng thân thể gầy yếu bảo vệ hắn, nhưng tiểu nam hài lại giãy giụa thoát ra tiến lên bảo hộ Hi Trần, hắn mạnh mẽ đẩy Nguyên ma ma một cái, mà Nguyên ma ma thân thể mập mạp không ngờ lại bị đẩy như vậy, nhất thời mất đi cân bằng, nhất thời lúng túng té ngã trên mặt đất.
“Ai yêu! Ngã chết ta . . . . . Đau quá a!” Nguyên ma ma khóc thét lên, trong tay nắm chặt cây mây đang định đứng lên tiểu nam hài giáo huấn, tiểu nam hài so với nàng tốc độ nhanh hơn bắt lấy cánh tay cầm cây mây của nàng liền hung hăng cắn xuống.
Nguyên ma ma hoảng sợ nhìn cổ tay bị tiểu nam hài cắn đến xuất huyết, tiểu nam hài vừa cắn vừa dùng một loại ánh mắt hung ác như dã thú nhìn chằm chằm Nguyên ma ma, tựa như muốn đem nàng cắn xé đến chết, Nguyên ma ma kinh hãi đẩy tiểu nam hài ra, liền quay đầu lại nhìn hai người, vội vàng phát ra tiếng kêu thê lương, thân hình mập mạp run rẩy liền nhanh chóng chạy đi.
“Khụ. . . . Tiểu, tiểu thiếu gia, ngài không có việc gì chứ? Có hay không bị đánh ?” Hi Trần không để ý chính mình bị đánh cho thân thể vết thương càng trầm trọng, cố hết sức tiến đến bên cạnh tiểu nam hài, kiểm tra trên người hắn có hay không vẫn hảo.
Tiểu nam hài lắc lắc đầu, ánh mắt đã không giống mới vừa rồi chính trực nghiêm túc, hắn đem bình dược rơi trên mặt đất nhặt lên, bắt đầu kéo thân thể suy yếu của Hi Trần, dẫn hắn đến tẩm phòng chính mình.
Vừa đến trước cửa tẩm phòng của tiểu thiếu gia, Hi Trần liền đứng im lặng hồi lâu chân không dám tiến lên, tiểu nam hài khó hiểu nhìn hắn, Hi Trần lại cúi đầu bỗng chốc nở một nụ cười ngượng ngạo, nhỏ giọng giải thích : “Tiểu thiếu gia. . . . Nô tài. . . . Là hạ nhân. . . . Không thể đi vào. . . .”
Cũng không quản Hi Trần như thế nào giải thích, tiểu nam hài đem Hi Trần kéo vào trong phòng của mình, một đôi tay nhỏ bé mặc kệ Hi Trần như thế nào ngăn lại, vẫn cố hết sức mà đem xiêm y vải thô dơ bẩn của hắn cởi xuống, rồi mở bình dược ra, muốn thay Hi Trần thượng dược.
Hi trần vội vàng kích động ngăn cản, “Tiểu thiếu gia. . . . Không cần. . . . Khụ. . . . Khụ. . . . Thương của nô tài. . . . Không có gì đáng ngại. . . .” Tiểu thiếu gia vẫn đến gần hắn, lấy dược cho hắn, đã là ân huệ rất lớn, hắn nào có thể tái làm cho tiểu thiếu gia tự mình thay hắn chữa thương đâu?
Nhưng tiểu nam hài lãnh nhãn trừng, liền làm cho Hi Trần nhát gan rụt lui cổ, ánh mắt của hắn . . . . Cùng Vương gia cũng thật giống. . . . Đều lãnh đắc dọa người. . . . Hi trần ở trong lòng nhát gan thầm thì.
Thừa dịp Hi Trần cúi đầu ngẩn người hướng tới, tiểu nam hài bắt đầu lấy một ít thuốc mỡ liền hướng nơi vết thương đang chảy máu của Hi Trần mà bôi lên, Hi Trần đau đến các ngón tay đều nắm chặt đến mức trắng cả, vẫn là cắn chặt răng không dám bật ra một tiếng.
Về sau mỗi ngày, Hi Trần luôn nhìn thấy tiểu thiếu gia diện vô biểu tình (mặt không chút thay đổi) luôn luôn đến đây, chung quy vẫn là im lặng như vậy nhưng lại lộ ra ánh mắt hết sức cô độc tịch mịch, mà mỗi khi hắn nhìn đến tiểu thiếu gia, liền một cỗ chua xót trong lòng tuôn ra , hắn rất quen thuộc ánh mắt kia, khi còn bé bởi vì trước đây mỗi lần hắn chịu đói hay bị đánh thì thường lui vào trong sài phòng khóc, ma ma tới thăm hắn nhìn đến cũng là ánh mắt này, tiểu thiếu gia nhỏ như vậy. . . . Hắn cũng chỉ là. . . . Cần đến người quan tâm. . . .
Cứ như vậy, trong Đông Sương viện tại Duệ Vương phủ , hay thường xuyên nhìn đến một đại hài tử và một tiểu hài tử, dường như trên đời chỉ còn hai người bọn họ sống nương tựa lẫn nhau cùng nhau an ủi, cùng nhau giúp đỡ.