Edit by Mặc Hàm
Gần cuối năm, ngày trở nên lạnh hơn. Không giống như dân gian bận rộn đòi nợ thuê về quê, triều chính ngược lại trở nên nhàn rỗi. Hoàng đế mỗi ngày lên triều xong liền trở về tẩm điện, buổi trưa xử lý xong chính sự, sau bữa trưa mang theo đại hoàng tử du ngoạn ngự hoa viên ngắm tuyết, hoặc là dứt khoát ở trong ôn tuyền ấm áp cọ xát triền miên.
Hoàng đế đối với đại hoàng tử quả thật càng ngày càng tốt. Hắn sai người thay đại hoàng tử may quần áo, quả nhiên đem da trân do Hàn tướng quân dâng lên may cho y làm quần áo mùa đông. Hắn lại vì sở thích của y, lục soát được cổ thư chư quốc mà đại hoàng tử yêu thích, văn phòng tứ bảo mọi thứ đều là cực phẩm. Hắn thậm chí còn tìm được một đầu bếp Tố Quốc, dựa theo khẩu vị của đại hoàng tử, mỗi ngày ba bữa đều có một món ăn Tố quốc.
Khó khăn nhất, nhưng vẫn là giữa giường.
Ngày đó vào đêm, Hoàng đế ôm đại hoàng tử ở trên giường, đón ánh nến mở ra một quyển sách. Đại hoàng tử tò mò nhìn xung quanh một cái, lập tức cười mắng: “Hoàng thượng lại những thứ diễm tục bực này? Hoàng đế lại cười nói: “Diễm tục ở đâu? Long Dương trân điển, vẫn là độc bản tiền triều lưu truyền xuống.” Đại hoàng tử nhịn không được cười, Hoàng đế nói: “Không bằng từ hôm nay trở đi, trẫm cùng A Chiểu liền phẩm thí từng tờ, xem nó có xứng với hai chữ trân điển hay không?” Đại hoàng tử nói một tiếng mới không cần, một mặt đi cướp quyển sách trong tay Hoàng đế, trong lúc hai người đùa giỡn, quyển đồ kia ba ba rơi xuống đất, lại khiến ta nhìn rõ ràng.
Hoàng đế cười nói: “Thiên ý khó trái, tối nay thử cái này trước.” Quyển sách nhặt được trong tay, hai người lại nhất thời dừng lại. Trên bức tranh vẽ hai nam tử trần truồng, đầu đuôi lộn ngược nằm nghiêng, phân biệt phẩm tiêu. Đại hoàng tử vươn ngón tay đang muốn lật trang, Hoàng đế lại ấn tay y, “Vua không nói chơi, thử xem thì có sao?”
Đại hoàng tử vẫn có chút không thể tin, thẳng đến khi Hoàng đế lột sạch quần áo hai người, bày ra tư thế trong hình. “Hoàng thượng…” Y chỉ kêu một câu, tính khí đã bị Hoàng đế ngậm lại, nhất thời hừ một tiếng, thân thể cuộn lên. Đây là bộ dáng khi y động tình, ta đã quen thuộc, cũng không khỏi kinh ngạc hoàng đế tận tâm như vậy đến hầu hạ người khác. Đại hoàng tử lải nhải phát ra thanh âm, thân thể lui về phía sau, Hoàng Thượng bất đắc dĩ ngẩng đầu, “A Chiểu, chỉ lo kêu, đồ vật của trẫm ngươi ngược lại không để ý!”
Đại hoàng tử phục hồi tinh thần lại, đỡ Hoàng đế long căn đưa vào trong miệng, hai người quả nhiên giống như bức tranh kia, làm chuyện giống nhau. Hoàng đế lần đầu tiên thay người khác phẩm tiêu, động tác lại không hề xa lạ chút nào, nghĩ đến sớm đã được hầu hạ đến rất tâm đắc. Đại hoàng tử lại mất trình độ như thường ngày, nhiều lần chỉ lo thở dốc quên đi đồ vật trong miệng, bị Hoàng đế cố ý một cái lại sặc đến đỏ mặt. Hoàng đế bỗng nhiên rời xa tính khí đại hoàng tử, sau khi thò đầu vào hai chân y, ngón tay tách ra khỏi cái móc của y, vươn đầu lưỡi nhanh chóng đảo qua hậu huyệt giấu ở chỗ sâu. Đại hoàng tử a kinh hô một tiếng, đẩy Hoàng đế ra, ngồi dậy.
Hoàng đế kéo y đến trước mặt, nhìn khuôn mặt đỏ như máu của y, mỉm cười, hôn lên. Sau đó ở trên giường bằng phẳng, vẫn bảo hoàng tử xoay người đi liếm long căn của hắn, trong miệng dỗ dành: “A Chiểu ngoan, trẫm không chơi cái động kia của ngươi là được.” Đại hoàng tử quỳ hai đầu gối ở hai bên thân thể Hoàng đế, cúi đầu nuốt dương vt của hắn, mông trắng như tuyết của y ở ngay trước mắt Hoàng đế, bởi vì hai chân nằm sấp ra, hậu huyệt càng thêm rõ ràng, một tia nước hiện rõ ra. Hoàng đế nở nụ cười, hơi ngẩng đầu ngậm tính khí vểnh lên của y, không liếm liếm bao lâu, ngón tay liền không thành thật trèo lên khe hở.
Hai chân đại hoàng tử run rẩy, lúc này cuối cùng cũng nhịn xuống không quay đầu lại. Hoàng đế một bên liếm tính khí của y, một bên dùng hai ngón trỏ mở mắt huyệt, hai ngón giữa chậm rãi rút ra. Đại hoàng tử dường như nức nở truyền đến, Hoàng đế chậm rãi phun ra đồ đạc của y, hôn lên má y, “A Chiểu, đừng sợ.” Dứt lời rút ngón giữa, hai tay mười ngón tay cực lực tách cánh tay, kề sát vào mặt, đầu lưỡi ở huyệt khẩu chậm rãi xoay một vòng, cuối cùng duỗi vào.
Đại hoàng tử giãy dụa một chút, thân thể chạy về phía trước, muốn né tránh môi lưỡi hoàng đế. Hoàng đế như trấn an nắm dương vt của y, theo tiết tấu rút ra đầu lưỡi, từ trên xuống dưới trêu chọc. Đại hoàng tử trước sau bị giáp công, sớm đã không cách nào phân tâm lại đến hầu hạ Hoàng đế, mặt dán vào hạ phúc hoàng đế, rên rỉ càng thêm bén nhọn. Hai chân y run cực nhanh, cơ hồ ngay cả quỳ cũng quỳ không được, rốt cục ba ba ngồi xuống. Hoàng đế không hề phòng bị, bị y đập trúng, răng không kịp thu hồi, rơi vào mông của hắn, đầu lưỡi càng không biết vọt tới sâu trong thế nào. Đại hoàng tử ở sâu trong cổ họng nặn ra thanh âm, bắn đầy tay hoàng đế.
“A Chiểu,” Hoàng đế ôm lấy y, ôm vào trong ngực hôn, “Sao lại kích động thành như vậy?” Đại hoàng tử còn chưa khôi phục, ánh mắt ướt đẫm nhìn về phía hắn. Hoàng đế xoa xoa sống mũi, vừa rồi vừa vặn bị đè đến, lại sờ sờ dấu răng ở huyệt khẩu đại hoàng tử, nhịn không được cười to. Đại hoàng tử nhìn hắn, tùy ý hắn ức hiếp đến đây, tinh tế hôn qua mắt mũi mình, không chịu buông tha nói: “A Chiểu, có người đối xử với ngươi như vậy không?” Đại hoàng tử chỉ lắc đầu, hoàng đế lại còn truy vấn: “À? Là phía trước không có bị người ngậm qua, hay là phía sau không có bị người liếm qua?” Đại hoàng tử cắn môi,”cũng không có.” Hoàng đế cười càng lớn, “Sớm biết A Chiểu thích như vậy, trẫm hẳn là sớm thử mới tốt.” Đại hoàng tử bĩu môi, “Hoàng Thượng thế nhưng thích liếm mông người?” Lời nói cay nghiệt, trong mắt lại hàm chứa ý cười.
Hoàng đế nở nụ cười, kéo tay y đi xuống, “A Chiểu nếm thử vị ngọt, trẫm còn cứng đến phát đau.” Đại hoàng tử cắn răng nhìn hắn, trong mắt có chút căm hận lại tràn đầy tình dục, không nói một lời cong đầu gối ôm lấy chân, bày ra một bộ tư thế nhậm quân thái. Hoàng đế tự nhiên sẽ không khách khí, đem hai chân hắn đè lên trên thấp hơn, ưỡn thắt lưng xông vào.
Hai người lăn qua lộn lại, không biết làm mấy lần, thẳng đến khi đại hoàng tử mệt mỏi, mí mắt sắp khép lại, Hoàng đế mới chịu bỏ qua. Hắn từ phía sau ôm đại hoàng tử vào trong ngực, nhẹ nhàng hôn lên vai y, dường như lơ đãng hỏi: “A Chiểu ở cùng một chỗ với trẫm như vậy, chẳng lẽ không sống nhanh hơn trước kia ở Tố Quốc?” Đại hoàng tử ừ một tiếng, cũng không biết là trả lời vui hay là không vui. Hoàng đế cười nhạt một tiếng, “A Chiểu còn muốn cái gì?”
Y còn muốn gì nữa? Hắn cướp đi tất cả của y, nhưng bây giờ lại hỏi y như vậy.
Đại hoàng tử nhắm mắt lại, giống như mơ mộng nhẹ giọng nói: “Ta muốn ngươi… Thả ta đi.”