Edit by Mặc Hàm
Ngày đó ngủ trưa tỉnh lại, chỉ có một mình đại hoàng tử ở trong điện. Y ngồi trên giường mờ mịt nhìn chung quanh, “Giờ nào rồi, bên ngoài sao lại sáng như vậy?” Ta ở dưới giường có chút hưng phấn cắn góc áo y, y mỉm cười nhìn ta một cái, khoác áo xuống đất.
Hóa ra là tuyết rơi, trận tuyết đầu tiên trong năm nay.
Đại hoàng tử đứng ở cửa sổ nhìn trong chốc lát, cúi đầu cười nói với ta: “Chúng ta đi ra ngoài đi.” Đi đến gian ngoài, liền có nữ tỳ tiến lên thay y mặc áo khoác, nhét xong lò sưởi, thu thập dừng lại mới ra khỏi điện.
Tuyết bắt đầu rơi từ đêm qua, bây giờ đã dừng lại, bên ngoài là một mảnh bạc bao bọc. Hoàng đế không ở tẩm điện, nữ tỳ to gan cười đùa đùa giỡn, khó có được bộ dáng không khiến người ta chán ghét.
Đại hoàng tử ngồi vào trong đình, mặt hồ còn chưa đóng băng, cá trong ao sớm đã không thấy bóng dáng. Ta thấy y rụt cổ vẫn còn chút lạnh, liền đến gần một chút, đem hai chân y vùi ở dưới bụng. Y mỉm cười biết ơn và nhẹ nhàng vuốt ve vành tai của ta. Ta ngẩng đầu, thấy y ngưng mắt nhìn xa xa cây cối tuyết đọng, “Mùa đông Tố quốc luôn có tuyết rơi, một mảnh trắng xóa, cho nên mới lấy quốc danh là Tố. Ngày mẫu hậu chết, cũng có tuyết rơi dày.” Y tựa như lẩm bẩm, đột nhiên cúi đầu cười với ta, “Lúc tuyết rơi cũng không có chuyện gì tốt.”
Tố Quốc nằm ở phía bắc sông Trường Hà, một năm có hai ba tháng tuyết rơi. Y mất mẹ khi còn nhỏ, ở trong thâm cung sống qua ngày như năm, có phải cũng cô mạc như đông, vắng lặng như tuyết hay không? Trên mặt y chỉ có một phái trống vắng lạnh lẽo, nhìn không ra biểu tình gì.
Ta lại bỗng nhiên nhớ tới ngày tuyết kia, thần tiên hiển linh, điểm điểm ta mở linh khiếu. Còn có một ngày tuyết rất lâu trước kia, tựa hồ đã xảy ra chuyện trọng yếu gì đó, ta lại nhớ không ra, ước chừng là ký ức khi làm thần tiên kiếp trước. Khi tuyết rơi, có lẽ sẽ có những điều tốt đẹp. Ta muốn an ủi y rất nhiều, nhưng ngay cả khi ta là một người, ta cũng không thể nói một từ an ủi.
Liền đành phải đứng thẳng người lên, đặt chân trước lên vai y, lông mềm trên mặt lướt qua hai má y, đầu vòng ra sau gáy y, cơ hồ coi như là một cái ôm. “Hổ?” Thanh âm đại hoàng tử có chút giật mình, nhưng vẫn đưa tay ôm lấy chân trước của ta. Ta không nhúc nhích, biết làm thế nào không đè y lại, lại nghe y bỗng nhiên a một tiếng, “Tuyết lại bắt đầu rơi.” Qua hồi lâu, mới chậm rãi nói: “Nơi này chung quy ấm hơn một chút.”
Hơi thở ấm áp của y lướt qua da lông bên tai ta, Ta nghĩ rằng y đang mỉm cười.
Sau đó, ta nhớ lại ngày hôm đó, khi ta nhìn lên bầu trời, râu lướt qua thái dương của y, trên bầu trời có những mảnh tuyết nhỏ rơi xuống. Ngày tuyết rơi, quả nhiên là có chuyện tốt phát sinh.