Không lâu sau khi tôi bước qua năm học thứ ba tại học viện, một nhóm quái vật được phát hiện đang hành quân tiến về phía vương quốc này.
Theo như kịch bản của game và thông tin ban xuống từ Hoàng tộc, tên Quỷ vương bị phong ấn đã bắt đầu thức tỉnh.
Lực lượng của vương quốc và các quý tộc cũng theo đó đóng quân ở nơi mà Lâu đài của Quỷ vương được xác định. Điều đó có nghĩa rằng là, hiện giờ bọn họ đang chiến đấu với đội quân quái vật ở đấy rồi.
Patrick cũng ở đó chỉ huy quân lực của bá tước vùng biên giới.
Còn chúng tôi, những chiến binh ưu tú, người đã nhận nhiệm vụ đánh bại Quỷ vương hiện đang cưỡi trên lưng của Ryuu và tiến thẳng về hướng khởi nguồn của lũ quái vật.
Đằng sau tôi là con nhỏ Alicia đang la hét ầm ĩ, và chẳng biết từ bao giờ mặt cô ta đã chuyển sang một màu nhợt nhạt kinh khủng.
[Sợ quá, ôi mẹ ơi sợ quá, sợ chết đi được!]
[Không sao đâu, Alicia, có chúng tớ ở đây với cậu mà.]
Có vẻ như ký ức kinh khủng trong chuyến đi thăng cấp với tôi đang tràn về trong tâm trí của cô ta, vì lẽ đó mà hoàng tử và những người xung quanh không ngừng động viên nhỏ nhỉ. Nhưng sự biểu hiện của bọn họ đồng thời cũng tuyệt vời khó tả. Nó giống như là, ta không thể tỏ ra sợ hãi trước người con gái ta yêu được.
[Vậy, cuối cùng thì, ai là người mà cậu thích vậy, tiểu thư Alicia?]
Cô ta đã rất thân thiết với cả ba đối tượng chinh phục ở trường. Và thật dễ dàng khi nhìn từ hướng của người ngoài cuộc, bọn họ đang say đắm Alicia đến nhường nào.
[Đây không phải là lúc thích hợp để nói về chuyện đó đâu.]
Đó là những gì Hoàng tử Edwin hét về phía tôi, nhưng nó không có tí sức thuyết phục nào cả vì Alicia đang ôm chặt lấy cậu ta từ phía sau. Mặc dù chúng tôi không có bất kỳ mối liên hệ nào nhưng cậu ta có vẻ vẫn thích Alicia.
Quả ra, đây là lý do vì sao mọi người hay nói “tình yêu” đơn giản là “tình yêu” thôi……Và tôi cũng không phải loại người thích hợp để nói điều đó. Sau khi trở về nhà từ trận chiến này, tôi sẽ kết hôn.
[Ryuu – con hãy tìm một nơi trống trải ở khu rừng đằng kia nhé.]
Theo như được biết, Quỷ Vương có thể kiểm soát được quái vật. Thế nên Ryuu hiện tại không có bất kỳ cơ hội chiến thắng nào, và sức mạnh của hắn ta có lẽ cũng sẽ ảnh hưởng ít nhiều đến cậu nhóc.
Chúng tôi quyết định hạ cánh ở một nơi cách xa Lâu đài của Quỷ vương phòng trường hợp chuyện đó xảy ra, và từ đây chúng tôi sẽ cuốc bộ đến đó.
[Đến bên ch- à… bên Patrick đi. Mọi người có thể nhầm con với bọn quái thú và tấn công con đấy.]
Sau khi đã hạ cánh, tôi lệnh cho Ryuu đến hỗ trợ cho những người đang chiến đấu ở vùng biên giới của Quỷ Vương. Tôi khá lo lắng về việc cậu nhóc sẽ bị tấn công cùng với lũ quái vật, nhưng tôi không nghĩ bọn họ có thể làm Ryuu bị thương đâu.
Ryuu gầm lên rồi bay vút đi, trông có chút lo lắng cho tôi.
Với sự dẫn đường của tôi, cả bọn bắt đầu đi bộ băng qua khu rừng và hướng đến toà Lâu đài. Tôi không có ý định tham gia cuộc trò chuyện trên đường chút nào, và tôi sẽ đóng vai làm một người trinh sát lặng lẽ.
Nhưng Alicia bỗng tăng tốc và đi đến chỗ tôi.
[Tiểu thư Yumiela, tớ xin lỗi về mọi chuyện nhé. Tớ đã nói những lời tồi tệ với cậu trong quá khứ, nhưng tớ cảm thấy mình phải phối hợp nhiều hơn với cậu kể từ bây giờ… Chúng ta hãy cùng nhau dốc hết sức nhé.]
Cô có ổn không đấy? Cô đã ăn trúng cái gì kỳ lạ phải không?
Alicia đã liên tục có thái độ thù hằn với tôi trong quá khứ, nhưng bây giờ cô ta bị làm sao vậy chứ?
Tôi đoán cô ta đang sợ việc phải chiến đấu với Quỷ vương hay gì đây mà.
[Oh, yaah, chúc cậu may mắn.]
Tôi không tin cô ta một chút nào cả, vậy nên tôi đáp lại một cách hờ hững.
Sau khi nói xong, cô ta liền quay lại đi bộ cùng với ba người đó. Mọi chuyện vẫn đang tiến triển tốt đẹp, miễn sao cô ta không làm gì cản trở khi bọn tôi chiến đấu với Quỷ Vương là được. Cô ta sẽ không làm gì đó ngu xuẩn chứ nhỉ?
Sau khoảng thời gian ngắn cuốc bộ trong rừng, một lâu đài bằng đá cổ kính hiện ra trước mắt chúng tôi. Có lẽ tất cả lũ quái vật đã được điều động đến vương quốc, thế nên trong suốt cả chặng đường đến đây chúng tôi chưa chạm mặt chúng lần nào.
[Tôi thấy nó rồi, Lâu đài của Quỷ vương kìa, phải nó không… Mà trên hết, tại sao tòa lâu đài lại nằm ở vị trí hẻo lánh đến vậy chứ?]
Hoàng tử Edwin trả lời câu hỏi đơn giản của tôi.
[Dường như cả khu rừng này ban đầu từng là một lãnh thổ rộng lớn. Gần đây, ta nghe nói sức ảnh hưởng của Quỷ vương đã khiến mọi người tránh xa nơi này.]
Tôi chưa bao giờ nghe về chuyện đó cả, chẳng phải lâu đài là nơi ở của Quỷ vương hay sao? Dù tôi đã đọc rất nhiều sách liên quan đến Quỷ vương đến vậy, nhưng đây là lần đầu tiên tôi được biết thông tin này.
Có lẽ nào đây là thông tin chỉ có hoàng tộc mới được phép biết? Tuy vậy, hoàng tử vẫn tự tin mà tiếp tục nói ra những thông tin này một cách đầy bất cẩn.
[Được rồi, các cậu, đi thôi.]
Hoàng tử Edwin gọi mọi người, nhưng tôi chẳng có chút háo hức nào về chuyện đó.
[Quỷ Vương đang ở trong đấy, đúng không? Tại sao chúng ta không thổi bay cả tòa lâu đài luôn nhỉ? Vấn đề hẳn sẽ được giải quyết luôn mà?]
Chẳng ai lại đi hết cả chặng đường vào trong lãnh thổ của kẻ thù chỉ để thể hiện phép lịch sự. Nếu họ có thể đơn phương tấn công bọn chúng từ khoảng cách xa, thì ấy mới là cách hay nhất.
[Cái đó sẽ không có hiệu quả đâu. Nếu chúng ta làm vậy, việc xác nhận liệu Quỷ Vương đã hoàn toàn bị tiêu diệt sẽ khó vô cùng.]
Tôi cũng không đồng tình với ý tưởng vừa rồi, và lý do thì cũng giống cái mà Hoàng tử vừa mới nêu ra… Ừ thì, tôi cũng tò mò về danh tính của Quỷ vương nữa, vậy nên tôi quyết định sẽ lén lút lẻn vào lâu đài.
[Vậy, chúng ta cùng vào lâu đài nhé? Tất cả các cậu phải theo sau tôi đấy nhé.]
Tôi đặt tay lên cánh cửa để tiến vào tòa lâu đài của Quỷ vương. Cánh cửa khổng lồ - thứ hẳn đã bị đóng chặt suốt nhiều năm, đang từ từ mở ra với tiếng kêu cót két khó chịu.
Bên trong cánh cửa ấy là một không gian lờ mờ sáng và không có một tiếng động nào. Trong game, nơi đây thường đầy rẫy quái vật, nhưng vậy thì sao chứ? Nó cũng chỉ như việc vặt trên đường thôi và tôi chẳng nghĩ ấy lại là một điềm xấu.
Tôi sẽ không thua nếu tôi chiến đấu trực diện với Quỷ vương. Điều duy nhất mà tôi sợ chính là bị đánh úp bất ngờ.
Ngay cả tôi cũng bị thương nếu phải nhận một cú đánh trực diện từ ma thuật cấp cao hay một đòn chí mạng.
Bốn người bọn họ vẫn đang tụt lại một chút sau lưng tôi. Nếu chúng tôi bất ngờ bị đánh úp từ đằng sau, tôi sẽ làm hết sức có thể, nhưng tệ nhất là tôi sẽ phải bỏ mặc bọn họ.
Tôi tập trung vào những âm thanh và dấu hiệu xung quanh, thế nên tôi có thể cảm nhận được từng tiếng động nhỏ mà bọn họ tạo ra ở phía sau.
Và giữa những âm thanh đó, tôi nghe thấy Alicia đang đọc thần chú.
[Holly Enchant!]
Thần chú ma thuật hệ ánh sáng? Tôi không ngại kêu bọn họ lên trước đâu, nhưng tôi muốn họ nói trước với tôi cái đã.
Tôi suýt chút nữa đã quay lại và phàn nàn, nhưng tôi đã kiềm chế lại để tập trung vào con đường phía trước.
Bỗng nhiên, một thanh kiếm sáng chói mọc ra từ ngực của tôi. Thanh kiếm đó trông thật quen làm sao. Nó chính là vật phẩm hệ ánh sáng mà tôi đã lấy được từ hầm ngục ở Barias.
Thanh kiếm đó đã từ chối để tôi chạm vào, thế nên tôi đã phải dùng vải bọc nó lại và mang về nhà rồi đem bán nó đi. Nó không mạnh như hệ bóng tối, nhưng nếu bạn thi triển ma pháp ánh sáng phủ lên trên, thì hiệu quả của nó lên hệ bóng tối là không thể đo đếm được.
Vào lúc tôi nhận ra tôi đã bị đâm sau lưng, ý thức của tôi đã trở nên mờ nhạt và ánh sáng bắt đầu lướt qua người tôi. Những ký ức của tôi cùng Patrick bỗng nhiên ùa về.
[Này, hầm ngục không phải là nơi thích hợp cho buổi hẹn hò đầu tiên đâu.]
[Eh, tớ tưởng cậu muốn thăng cấp chứ?]
Được rồi, tôi thừa nhận hầm ngục chẳng phải chỗ để hẹn hò. Nhưng việc phải thừa nhận lỗi lầm của bản thân khiến tôi cảm thấy khá ngại, đặc biệt khi chúng tôi còn chưa đến chỗ đặc biệt ấy, thế nên tôi sẽ đổi chủ đề rồi làm gì đó trông thật vụng về để đánh lạc hướng cậu ta.
[À thì, cũng đúng… Nhưng mà không, không hẳn là vậy.]
[Này, cậu có mang bùa bảo hộ không đấy?]
[Còn cậu thì sao chứ, Yumiela? Cậu đang đeo loại bùa gì thế?]
Tôi nghĩ mình không thể đánh lạc hướng được cậu ta, vậy nên tôi đã thử đổi chủ đề, nhưng dường như tôi đã nhảy sang một chủ đề nguy hiểm khác. Đây quả là một đề tài tồi tệ.
[Uh, loại mà sẽ khiến cho ma pháp của mình mạnh hơn đó.]
[… Cậu đang định đánh nhau với thứ quỷ gì vậy chứ?]
[Để xem nào, nó giúp tiết kiệm ma lực vì cậu sẽ có thể bắn ra ma pháp lớn hơn với ít ma lực hơn đấy.]
[Tớ chẳng thể tưởng tượng nổi cảnh mà Yumiela cạn ma lực luôn đấy.]
Tôi nghĩ kinh đô ít nhất đã ăn toàn. Kể từ lúc vụ ám sát cuối cùng thất bại, tôi đã dần nghĩ bùa khử độc có lẽ sẽ là một ý hay đấy.
Thế nhưng Patrick không bị thuyết phục bởi điều đó. Tôi biết cậu ta sẽ nói gì tiếp theo, vậy nên tôi sẽ phủ đầu cậu ta.
[Okay, tới sẽ mang thêm một cái nữa.]
[Oh, và Yumiela cũng không phải là bất khả chiến bại, nhỉ? Cậu có lẽ vẫn có thể bị tấn công trong lúc ngủ.]
[Tớ bị tấn công một lần rồi, và chẳng có lấy một vết xước nào trên người tớ luôn ấy.]
[Đó là bởi vì cấp độ của tên sát thủ đó quá thấp thôi, nhỉ? Và vũ khí thì quá cùn.]
Patrick nói đúng, tôi có lẽ sẽ bị thương nếu bị tấn công bởi một người có cấp độ cao cùng một món vũ khí tốt. Nhưng tôi không nghĩ là mình sẽ chết chỉ sau một đòn, đó là trừ khi bọn họ tấn công tôi bằng thuộc tính ánh sáng.
[Tại sao các người lại không chịu hiểu vậy?! Chúng ta phải giết ả ta ở đây!]
[Tiểu thư Yumiela chưa từng làm bất kỳ điều gì sai trái cả! Tại sao các người cứ luôn thù ghét cậu ta vậy chứ?!]
Tôi tỉnh dậy giữa những tiếng la hét hoảng loạn. À thì, tôi đã bị đâm từ sau lưng bởi chính Alicia.
Cảm ơn cậu, Patrick, bùa bảo hộ của cậu đã cứu mạng tớ.
[Thông thường thì chuyện này chỉ xảy ra sau khi các cậu đã đánh bại được Quỷ Vương, đúng không nhỉ?]
Sau khi chữa lành vết thương bằng ma pháp phục hồi, tôi đứng dậy. Rõ ràng là Hoàng tử Edwin và đám còn lại vẫn đang cãi nhau ủm tỏi.
[Cái g…? Làm sao mà cô vẫn còn sống được…?]
[Các cậu cũng mang nó, đúng chứ? Nó là bùa bảo hộ đấy. Vậy, cậu có thể nói cho tôi nghe lý do mà tôi bị đâm có được không?]
[Oh, đó là lỗi của cô… Đáng ra phải là tôi, với thuộc tính ánh sáng của tôi, tôi mới là người đánh bại Quỷ vương..]
Tôi sẽ không để các người cố gắng giết tôi vì lý do đó đâu. Ngay từ đầu, tôi thậm chí còn chẳng muốn chiến đấu để dành lấy công trạng tiêu diệt Quỷ vương kia mà.
[Tôi không muốn mình bị đâm sau lưng một lần nào nữa trong khi chiến đấu với Quỷ vương đâu đấy. Cậu có thể kiềm chế bọn họ lại được không?]
Tôi hỏi Hoàng tử Edwin, người đang đứng kế bên tôi.
[Cho tớ vài phút, tớ sẽ cố gắng thuyết phục bọn họ.]
Hoàng tử đã nói vậy, nhưng nó sẽ là một nhiệm vụ khó khăn đấy. Tôi sẽ tạm gác lại cái suy nghĩ rằng nó không phải là một vấn đề lớn, nhưng đây đã là quá sức chịu đựng của tôi rồi.
Hoàng tử Edwin cố gắng khuyên bảo Alicia cùng với hai người khác tham gia với ả.
[Alicia, làm ơn dừng lại đi. Nếu cậu có một trái tim lương thiện, cậu sẽ hiểu thôi. Cậu không nên phân biệt đối xử với những người có tóc màu đen mà không có bất kỳ bằng chứng nào như thế được.]
[Không, cô ta không nên sống!]
[Will! Cậu không thích những thứ vô lý, đúng không?]
[Có chuyện gì xảy ra với cậu vậy Ed? Cậu cũng không thích cô ta kia mà, phải chứ?]
[Oz, chuyện gì xảy ra với sự bình tĩnh của cậu thường ngày vậy?]
[Tớ vẫn đang rất bình tĩnh đây. Sau khi Quỷ Vương bị tiêu diệt, thì ả ta sẽ trở thành mối đe dọa lớn nhất đến vương quốc. Chúng ta nên trừ khử ả ta khi còn có thể.]
[Điện hạ, Người không thể thuyết phục thần được đâu. Ả ta là kẻ thù, xin hãy bỏ cuộc đi hoặc thần sẽ phải bắt giữ Người.]
Alicia và hai gã kia sẽ bị mang ra trước công lý. Tôi không thể ngờ rằng bọn họ cũng ngu ngốc như cô ta. Tôi không muốn vấy bẩn đôi bàn tay này bởi mấy người bọn họ.
Nếu họ đánh nhau giữa cơn khủng hoảng mang tính chất quốc gia như thế này, Bệ hạ nhất định sẽ trừng phạt họ một cách thích đáng. Mấy người bọn họ có thể sẽ phải sống cả quãng đời còn lại mà không được bước chân ra ngoài đấy.
[Còn mày! Chiếc bùa bảo hộ kia có lẽ đã cứu mạng mày, nhưng mày nghĩ mày vẫn có thể chống lại bọn ta hay sao?]
Nói là làm, William rút kiếm ra đầy tự tin. Cậu ta lấy đâu ra sự tự tin đấy nhỉ?
[Tổng cấp độ của bọn ta là 120. Điều đó có nghĩa là bọn ta mạnh hơn ngươi.]
Oswald nhẹ nhàng nâng kính của cậu ta bằng ngón tay. Không, cái lý luận đó hoàn toàn sai bét rồi. Tôi đã biết từ lâu rằng cậu ta chẳng phải là gã thông minh gì cả. Chỉ vì cậu ta đeo kính và giả vờ tỏ ra ngầu không có nghĩa là cậu ta thực sự thông minh.
Điều đó có nghĩa là, theo logic của cậu ta, tôi có sức mạnh chiến đấu bằng với 99 người cấp độ 1. Không thể nào có chuyện Quỷ vương có thể bị tiêu diệt bởi một nhóm người ít hơn một trăm có cấp độ 1 được.
Ý tôi là, bọn họ mỗi người mới chỉ cấp độ 40. Và bọn họ yếu hơn rất nhiều so với Patrick.
[Ed-kun, xin hãy về phe bọn tớ đi.]
Alicia nói với Hoàng tử Edwin. Với đôi mắt long lanh, ngấn lệ của cô ta, tôi khá là ấn tượng khi chứng kiến kỹ thuật có thể mê hoặc cả ba người bọn họ kia.
[Các cậu nghĩ có thể đối đầu với tôi và giành chiến thắng sao? Các cậu đã không tự tin nên phải đánh lén tôi từ sau lưng chứ gì. Xin hãy tránh ra, thưa Điện hạ và tôi sẽ không giết Người đâu.]
Khi tôi tiến lên phía trước, Alicia và đám còn lại bước lùi về sau một bước và chuẩn bị tinh thần. Sau cùng thì, bọn họ chỉ đang bốc phét mà thôi.
Ngay lúc tôi chuẩn bị sử dụng ma pháp, bỗng một vùng ma pháp hắc ám quen thuộc phút chốc tràn ngập xung quanh chúng tôi. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tôi còn chưa thi triển nó cơ mà.
[Chết tiệt! Điện hạ, mau tránh ra.]
[N-ngươi đang làm cái gì thế hả?]
Tôi túm lấy cổ áo của Hoàng tử Edwin và nhảy lùi về phía sau. Một lúc sau, không gian chúng tôi đã từng đứng bị nhấn chìm bởi bóng tối.
[Đây là…]
Ma pháp này là một ma pháp hệ bóng tối cấp cao, Black Hole. Chỉ có hai kẻ trong game có thể dùng thứ này. Một là tôi, boss ẩn, và con boss cuối…
[Fufufu, gây gổ lẫn nhau ngay trong chính lãnh thổ của kẻ thù? Điều đó chẳng phải sau tất cả, bọn con người các ngươi đều là lũ ngu ngốc hay sao? À, hay nói bọn người của vương quốc Balshine mới là lũ ngu? À không không không, chính xác nhất bọn hoàng tộc ấy mới là lũ ngu.
Nhờ ơn các người mà ta chẳng cần tốn chút công sức nào để giết ba con chuột nhắt này cả.]
Hành lang của Quỷ lâu bị khoét một lỗ hình cầu, một gã đàn ông với bộ giáp đen xuất hiện ở trước đó. Đúng rồi, đây là lâu đài của hắn ta kia mà.
[Đó chính là Quỷ vương.]