Ngay trước khi mùa thu hoạch kết thúc và mùa đông ghé qua, Lễ hội Truyền thống, một trong những ngày hội nhộn nhịp bật nhất vương quốc cũng theo đó được bắt đầu.
Ngày mà giới quý tộc và thường dân cùng tụ tập về kinh đô để ăn mừng ngày thành lập Vương quốc, đồng thời cũng ăn mừng một vụ mùa bội thu.
Bệ hạ đã quyết định sẽ thông cáo về sự phục sinh của Quỷ vương ngay tại buổi lễ Quốc Khánh.
Sau khi chúc mừng ngày lễ ở sảnh tiệc trong cung điện hoàng gia, người liền mở đầu chủ đề.
[Ta có vài chuyện quan trọng cần chia sẻ với các khanh. Những lời bình phẩm vô tư của Edwin có lẽ đã khiến một vài người các khanh mất cảnh giác, nhưng… trong vòng một năm nữa, Quỷ vương sẽ trở lại.]
Đám quý tộc nghe thấy liền lập tức trở nên xôn xao, nhưng đó chỉ là chút huyên náo nhỏ nhoi mà thôi. Chuyện Quỷ vương phục sinh đã được công bố bởi Hoàng tử Edwin trước đây. Về phía hoàng tộc, họ đã cố chối bỏ nó, nhưng nhiều người ắt hẳn đã nhận thức được mức độ nghiêm trọng của chuyện này.
[Quỷ vương đã bị phong ấn bởi vị Vua đầu tiên, Dũng sĩ, Hoàng hậu và Thánh nữ. Sau cùng thì, phong ấn đó cũng sẽ bị phá vỡ. Và vị Vua đầu tiên ấy đã dự đoán được chính xác thời điểm chuyện này xảy ra.
Quỷ vương, kẻ mới vừa thức tỉnh khỏi phong ấn kia rất dễ hứng chịu sát thương từ chúng ta. Chính vì lý do đó khiến cho việc tiêu diệt hoàn toàn Quỷ vương trở nên khả thi hơn, điều mà ngay cả vị Dũng sĩ cũng không thể làm được. Vì mục đích giải thoát cho các thế hệ sau của chúng ta khỏi đau khổ!]
Sảnh tiệc lập tức tràn ngập những tiếng hò reo phấn khích ngay sau khi Bệ hạ thông báo rằng nó sẽ là thứ gì đó vượt qua cả những gì vị Vua đầu tiên đã làm.
[Quỷ vương được đồn rằng có khả năng điều khiển lũ quái vật. Hắn sẽ gửi một đạo quân quái vật đến vương quốc chúng ta để cho hắn có thêm thời gian tích lũy sức mạnh. Chỉ huy đội Hiệp sĩ, Adolf, sẽ xử lý chuyện đó.
Chúng ta cũng đã chuẩn bị cho cuộc xuất quân với quy mô lớn, nhưng quân số chưa bao giờ là đủ. Và ta muốn tất cả mọi người ở đây sẽ cùng nhau gửi quân đến để giúp đỡ cho ta.]
Có rất nhiều cảm xúc xen lẫn sau lời kêu gọi viện trợ của Bệ hạ. Vài người thì mong muốn chiến đấu cho đất nước, vài người thì có những cảm xúc phức tạp trên khuôn mặt như thể họ không đủ khả năng để ra trận, và vài người thì dường như đang tìm cách tận dụng chuyện này hết sức có thể.
[Một tiểu đội được chọn sẽ nhận nhiệm vụ khuất phục Quỷ vương. Ta xin được giới thiệu đến các khanh-]
Bệ hạ bắt đầu giới thiệu các thành viên cùng với hoàng tử Edwin. Sau khi được giới thiệu, toàn bộ khán giả đều dành những tràng vỗ tay cho bài diễn thuyết đầy quả quyết của vị Hoàng tử.
Also, William, Oswald và Alicia đều được giới thiệu trước lượt của tôi.
[Và cuối cùng, nhưng không thể thiếu, Tiểu thư Yumiela Dolknes. Cô ấy là người đã đạt đến cấp độ 99, một thành tựu mà trước đây chưa từng có, hơn nữa cô còn có thể thuần hóa được cả loài rồng. Sẽ dễ dàng hơn khi đi tiêu diệt quỷ vương với sự giúp đỡ của cô ấy. Và trong lúc tất cả chúng ta đều đang có mặt ở đây, ta xin được giới thiệu cô ấy với tư cách là Nữ bá tước mới của gia tộc Dolknes. ]
Cuối cùng thì, cũng đã đến lượt tôi lên sân khấu.
[Cảm ơn Người vì phần giới thiệu. Tôi là Yumiela Dolknes.
Tôi có một mục tiêu mà nhất định phải làm được nó, chấm dứt được sự phân biệt đối xử với những người có màu tóc đen. Cá nhân tôi vẫn còn đang bị phân biệt vì chính màu tóc của mình.
Tôi đã từng có ý định từ bỏ nó bởi đó là điều không thể tránh khỏi, nhưng cho đến khi tôi gặp được một cậu bé, người đã làm thay đổi suy nghĩ của tôi. Khi tôi chứng kiến cậu nhóc ấy bị ngược đãi và phải chịu đựng nó…Lý do thì chỉ vì cậu ta có mái tóc màu đen thôi, lúc đó tôi đã biết rằng mình buộc phải chấm dứt ngay chuyện này lại..
Vì lẽ đó, Quỷ vương, kẻ cũng có một phần trách nhiệm trong việc phân biệt đối xử này, tôi muốn đánh bại hắn ta!]
Tôi cuối cùng cũng đã nói ra điều ấy ở nơi đông người. Tôi tự hỏi tôi sẽ làm gì nếu bọn họ không chịu chấp nhận nó đây. Cả sảnh tiệc bỗng chìm vào im lặng.
Nhưng chợt một tiếng vỗ tay vang vọng khắp đại sảnh yên tĩnh.
m thanh ấy phát ra ngay bên cạnh tôi, đó là của đám Hoàng tử Edwin. Bệ hạ và Hoàng hậu cũng làm theo cậu ta, để rồi một tràng pháo tay nối tiếp nhau cũng liên tục được nổi lên khắp căn phòng.--
Một buổi dạ hội lớn sẽ được tổ chức sau buổi tiệc mừng Ngày Quốc khánh. Tôi lẽ ra phải năng nổ tham gia các hoạt động tụ tập mới phải, nhưng tôi không muốn khiêu vũ.
Tôi đã phải cố học khiêu vũ cho đến khi tôi có thể tự do thực hiện nó mà không sợ bị cười nhạo, nhưng đâu đó trong tôi vẫn cảm thấy khá ngại ngùng về chuyện nhảy múa ở nơi đông người. Phải chăng bởi vì tôi vẫn có cảm giác bị lãng quên từ tiền kiếp lẫn cả ở đây?
Tôi lẻn ra khỏi đại sảnh và đi vào khuôn viên của Cung điện Hoàng gia. Đêm nay là một đêm nhiều mây, khuôn viên cũng không có bất kỳ nguồn sáng nào. Ở trong một nơi tối đen như mực đó, không có lý nào mà ai đó có thể tìm ra tôi được.
[Cậu đây rồi, Yumiela.]
Nhưng “Ai đó” đã tìm thấy tôi rồi này. Đó là Patrick. Cậu ta không được mời đến buổi tiệc mừng hay buổi dạ hội.
[Patrick? Cậu đang làm gì ở đây vậy?]
[Hoàng tử Edwin đã mời tớ đến đây. Nhưng vì tớ chưa tìm được ai để ngỏ lời mời khiêu vũ, nên tớ đến đây để tìm kiếm một “ai đó”.]
[Câu định sẽ mời ai vậy? Có cần tớ giúp không?]
Những người được mời đến buổi dạ hội này chỉ là những người đứng đầu của các gia đình quý tộc và vợ của bọn họ, nhưng ai là nửa kia của Patrick cơ chứ? Đừng có bảo đó là vợ của một ai khác hay là một góa phụ đó nha?
[Patrick à, cậu có hứng thú với một góa phụ thì cũng được thôi, nhưng với một phụ nữ đã có chồng thì thật không tốt chút nào đâu.]
[Lần này thì cậu lại hiểu nhầm cái quỷ gì nữa vậy chứ? Không, đừng nói gì cả. Tớ không muốn nghe nó đâu.]
Mặt Patrick tràn ngập thất vọng. Tôi cũng cảm thấy có chút không được thoải mái.
[Patrick à, cậu có thấy gì không?]
Khuôn viên khá tối. Lý do duy nhất giải thích cho việc tôi có thể nhìn thấy mọi thứ mà không gặp trở ngại chính là nhờ kỹ năng “nhận thức không gian” cấp độ cao của tôi. Nhưng với cấp độ của cậu ấy, đáng lẽ ra cậu ta sẽ không thể nhìn được gì trong màn đêm mờ mịt này.
[Tớ đã che giấu nó, nhưng không ngờ cậu có thể nhận ra nhanh đến vậy. Tớ đã đạt đến cấp độ 50 rồi. Các giác quan của tớ đã được nâng cao, nhưng trong màn đêm thế này, tất cả những gì tớ có thể xác định được đó là có người trong bóng tối mà thôi.]
Cấp độ 50? Vậy cậu ấy chính là một trong những người mạnh nhất Vương quốc này. Cậu ta làm nó từ khi nào vậy chứ?
[Oh, cậu đã không ở lại trường dạo gần đây nhỉ…]
[Ah, đúng thế. Tớ phải đi càn quét hầm ngục sau khi học xong. Với sự giúp đỡ của thứ này.]
Nói rồi, cậu ấy lấy ra một chiếc bùa hộ mệnh đang đeo trên cổ mình.
[Bùa tăng trưởng à? Khoan đã! Tại sao cậu không đeo bùa bảo hộ chứ? Lỡ có chuyện gì thì sao?]
[Sẽ không có chuyện gì đâu. Bên cạnh đó, chẳng phải chính cậu cũng nói chúng ta nên đeo thứ này hay sao?]
Eh? Thật vậy, tôi có logic là nếu bạn muốn thăng cấp, bạn phải sử dụng bùa tăng trưởng. Nhưng chẳng phải chính cậu là người bảo tôi việc đó rất nguy hiểm hay sao…
[Không, nó rất nguy hiểm. Tớ không muốn có chuyện gì xảy ra với cậu đâu, Patrick à.]
Nếu bạn đeo bùa bảo hộ, bạn có thể chống đỡ được một đòn tấn công chí tử. Còn bùa tăng trưởng thì không..
[Tớ đã luôn cảm thấy giống như vậy mỗi khi cậu làm gì đó liều lĩnh đấy,Yumiela.]
[Cho tớ xin lỗi về chuyện đó.]
Kể từ bây giờ, tôi phải ngừng việc làm những thứ liều lĩnh lại. Nhưng mà, tôi đã làm gì một cách liều lĩnh cơ chứ?
[Tớ không thể thấy được sự hiện diện của cậu trong bóng tối, nhưng tớ có thể chắc chắn rằng, cậu không hiểu được những gì tớ đang nói đâu. Ừ thì, chúng ta hãy ngừng nói về chuyện đó đi. Liệu cậu có thể cho phép tớ được đồng hành cùng cậu trong chuyến khuất phục Quỷ vương này không?]
Cấp độ 50 là chưa đủ. Cấp độ phù hợp để chiến đấu với Quỷ vương trong game là vào khoảng 60, và lần này có thêm “bốn túi hành lý”.
[Không, tớ sẽ không cho phép. Bởi vì chuyến đi này, tớ không chắc tớ có thể bảo vệ được Patrick nữa.]
[Tớ biết rồi. Cậu nghĩ tớ không đủ mạnh chứ gì.]
[Không. Bởi vì tớ tin sức mạnh của Patrick sẽ được phát huy hết trong một trận chiến quy mô lớn. Tớ cần cậu giúp phòng thủ trước những đội quân quái vật ngoài kia.]
Theo như tôi nhận thấy trong suốt buổi thực tập ngoài trời của học viện, hiệu lệnh của cậu ấy đã cứu chúng tôi khỏi việc lãng phí quá nhiều thời gian.
Nhưng những lời này sẽ lại khiến cậu ta một mực muốn đi theo tôi thôi…
[Này? Cậu có biết người đàn ông và phụ nữ có cấp độ cao nhất đã đánh bại Quỷ vương được gọi là gì không?]
[Ah… Dũng sĩ và Thánh nữ?]
[Nó sẽ tuyệt biết bao nếu chúng ta có thể cùng nhau xây dựng một vương quốc mới nhỉ?]
Nếu cậu ta bảo tôi rằng, cậu ta có dự định tiêu diệt Quỷ vương và xứng danh trở thành một vị Vua, sau đó sẽ thành lập một vương quốc mới, thì tôi sẵn lòng giúp đỡ cậu ta.
[Không, tớ không muốn bị cáo buộc tội danh chống lại Đức vua đâu. Nhưng nếu Yumiela muốn trở thành Hoàng hậu, cậu và tớ cũng có thể làm được điều đó đấy.]
[Không, tớ không muốn như thế đâu.]
Điều đó có nghĩa là Patrick và tôi sẽ kết hôn với nhau, nhưng cậu ta thực sự không nhận ra nó sao?
[Tớ hiểu. Sẽ có quân đội đóng quân tại biên giới Ashbaton. Tớ sẽ đến đó hỗ trợ họ.]
[Tớ xin lỗi về chuyện đó. Umm, nhưng tại sao Patrick lại vội vã thăng cấp như vậy chứ? Tớ không nhớ là đã nói với cậu về chuyện phục sinh của Quỷ vương kia mà.]
Cậu ta cũng không được sinh ra trong một gia đình quý tộc nghèo, vậy nên nó là chuyện gì đó khá kỳ lạ.
[… cậu đấy.]
Cái gì về tôi cơ? Thậm chí trong bóng tối, tôi cũng có thể nhìn thấy cậu ta đang bày ra một biểu cảm khác thường trên mặt mình.
[Tớ đã làm gì cơ chứ?]
[… Tớ muốn trở nên mạnh mẽ hơn cậu, Yumiela à.]
Hmm, tôi nghĩ nó sẽ còn một đoạn đường khá dài đấy.
[Cậu đang thất vọng đấy sao? Nhưng cậu biết đấy, giá trị của con người không chỉ nằm ở sức mạnh, đúng chứ?]
[Chính cậu là người đã nói cậu thích những người mạnh mẽ hơn mình kia mà!]
Đó là lời từ chối tôi dành cho đám con của những quý tộc đang cố gắng chọc ghẹo tôi mà thôi.
[Umm, nó không phải là thứ tớ bịa ra… Tớ phải nói thế nào nhỉ…]
Sự thật thì, người tôi yêu là người yếu đuối hơn tôi.
[Ah, vậy tớ đây đã làm lãng phí thời gian của mình nhỉ…]
Mặt Patrick lập tức trở nên u ám. Tôi đoán mọi chuyện là vậy đấy. Về phía tôi, tôi hiểu rất nhiều. Tôi phải nói gì đó thôi, cái gì cũng được.
[Cậu biết gì không, Patrick, chúng ta sẽ chơi trò kéo - búa – bao.]
[Hả?]
[Đúng vậy, kéo búa bao.]
Cậu ta trở bỗng nên bối rối, nhưng sau đó cũng đưa tay ra một cách đầy trách nhiệm. Thật không may , tôi là người chiến thắng.
[Cái gì đây? Nó quá tối để biết được ai thắng ai thua.]
[Patrick thắng rồi. Cậu mạnh hơn tớ trong trò búa kéo bao này. Tớ thích người mạnh mẽ hơn tớ, vậy nên…]
Patrick à, đây là giới hạn của tớ rồi đó. Làm ơn đi, tớ cầu xin cậu hãy nhận ra nó đi.
[Yumiela.]
Bàn tay của Patrick nhẹ nhàng đặt lên vai tôi –
Patrick, cậu đã nói dối về việc không thể nhìn thấy trong bóng tối đúng không? Bởi vì cậu biết chính xác vị trí của đôi môi tớ mà…