Sau một kỳ nghỉ xuân dài đằng đẵng, cũng là lúc tôi bắt đầu lên năm hai.
Trong ngày đầu tiên của học kỳ mới, tôi vòng tay ôm vào lòng một quả trứng bự tổ chảng mà nhìn ngó xung quanh.
[Cũng đã lâu rồi nhỉ Yumiela, eh… Cái gì đây?]
[Đây là con tớ. Tớ đẻ nó ra đấy.]
[Uh, với ai chứ… chờ đã, cậu đang nói đùa đúng không?]
Sau một khoảng thời gian chúng tôi không gặp nhau, tôi đang nghe cậu ta hỏi về quả trứng rồng. Trước khi hai tay cậu ta túm lấy vai tôi mà hỏi thì có vẻ cậu ấy nghiêm túc tin vào lời nói đùa tôi vừa nói. Tôi không ngờ cậu ấy sẽ bối rối như vậy.
[Nó là trứng rồng, tớ tìm được cách đây không lâu trong kỳ nghỉ đấy.]
[Chờ đã, tớ không nghĩ cậu có thể tìm được cả trứng rồng luôn đấy… Cậu có dự định ấp nó chứ?]
[Đó là kế hoạch của tớ đấy, mặc dù vậy, tớ cần phải nói chuyện này với Bệ hạ.]
Về trò đùa, không sai khi bảo rằng quả trứng này là con của tôi. Loài rồng ấp trứng bằng cách truyền ma thuật của chúng vào để cho những đứa trẻ nở ra.
Bạn cho nó ăn càng nhiều ma thuật, thì khi nó nở ra nó càng mạnh. Bố mẹ sẽ bổ sung thức ăn và tiếp tục truyền ma thuật cho trứng. Giống như chuyện đã xảy ra ở vùng đất Monford, lũ rồng tấn công gia súc, việc mà bình thường chúng sẽ không làm.
Rồng con sau khi nở sẽ nhận người cho nó ăn nhiều ma thuật nhất làm bố mẹ, ngay cả khi người ấp không cùng chung giống loài.
Nói cách khác, nếu con người ấp trứng rồng, rồng con sau khi nở ra sẽ nhận người đó làm bố mẹ. Trong số các loại quái vật được đồn là không bao giờ có thể bị thuần hóa bởi loài người, loài duy nhất có tiềm năng là loài rồng.
Tuy nhiên, không dễ gì mà chiếm được thiện cảm của một con rồng. Thậm chí nếu bạn có được trứng rồng trong tay, truyền cho quả trứng nhiều ma thuật hơn bố mẹ ruột của chúng không phải là chuyện bạn có thể làm được. Bằng chứng là ở Vương quốc Balshine chỉ có duy nhất hai con rồng.
Trong game, dưới sự ảnh hưởng quang ma pháp của Alicia, rồng con nở ra mang hệ ánh sáng. Khi lớn lên con rồng đấy sẽ đủ khả năng bay cùng các thành viên của nhóm được chở trên lưng chú.
Vâng, đây chính là sự kiện tôi bắt buộc phải tham gia; trong game RPG, đây là sự kiện để nuôi dưỡng phương tiện giao thông thân thiện. Việc chỉ có thể đi tới những nơi ưa thích trong game, tôi không nghĩ đấy là hạn chế, trái lại với tôi thì thấy nó khá là cuốn.
Vả lại, tôi có thể bay mà, nó sẽ hữu ích trong việc di chuyển, và nếu có chuyện gì xảy ra, nó sẽ giúp tôi trốn thoát.
[Kể cả vậy, tớ nên nói thế nào nhỉ… xin hãy làm nó vừa phải thôi nhé, tớ cảm thấy quan ngại đấy.]
Patrick bộc lộ ấn tượng của cậu ấy về quả trứng, nhưng nói nó quan ngại thì thật sự quá tệ.
Tất nhiên, tôi đã lo rằng quả trứng sẽ phát nổ ngay khi tôi truyền ma thuật vào nó đây, đặc biệt là lúc nó chuyển sang màu đen tuyền bởi hắc ám ma pháp của tôi, đến nỗi những người xung quanh cũng có thể cảm nhận được áp lực.
[Đừng có nói điều khiếm nhã như thế với con của tớ. Đứa bé của tớ rất đáng yêu nha…]
Tôi nói và ôm thật chặt quả trứng vào lòng.
Lúc đầu, tôi đã nghĩ con rồng sẽ là một chiếc taxi hữu ích, nhưng khi tôi mang quả trứng theo mình trong suốt kỳ nghỉ, tôi dần dần trở nên gắn bó với nó. Đứa bé sẽ được sinh ra bởi ma thuật của tôi, nó giống như con tôi vậy, và tôi chẳng có ý định ngược đãi nó như lũ quái vật kia.
[Đáng yêu sao?]
[Yeah, tớ chắc chắn nó sẽ trở thành một con rồng đáng yêu đấy. À đúng rồi, tớ phải nghĩ tên cho nó đã chứ.]
[Vậy đấy à? Cậu đang cố gắng tạo ra con rồng mạnh nhất thế giới đấy à?]
Patrick nhún vai, cậu ta đang nói gì vậy nhỉ?
[Vì nó là con của tớ, tất nhiên là nó sẽ trở thành con rồng mạnh nhất thế giới rồi.]
[…Aah, tớ hiểu rồi. Hy vọng là nó sẽ nở ra một cách an toàn.]
Cậu ta nói với biểu cảm mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt trước khi cậu ấy đi mất.
Đó là biển hiện tôi thường thấy trên gương mặt cậu ta mỗi khi tôi đã làm điều gì đó, và cậu ta thường để tôi nhận ra điều đó. Phải chăng tôi đã nói điều gì đó thiếu tinh tế mà bản thân không nhận ra?
Sau đó, tôi bị đám năm nhất nhìn nhận như thể một người nguy hiểm mang theo quả trứng lang thang khắp học viện. Thỉnh thoảng, tôi để ý thấy quả trứng có chút chuyển động. Tôi nghĩ nó chỉ còn là vấn đề thời gian, cũng có thể quả trứng sẽ nở vào hôm nay hoặc ngày mai.
Tôi kêu Patrick tới để cùng chia sẻ khoảnh khắc xúc động này.
[Vào đi. Nghĩ lại thì, đây là lần đầu tiên tớ mời ai đó đến phòng của mình đấy.]
[N- Này]
Patrick bước vào phòng của tôi với vẻ trông run rẩy. Cậu ta đang cảm thấy ngại khi bước vào phòng của con gái ư? Chắc không đâu, tôi không nghĩ mình sẽ được đối xử như con gái đâu.
Chúng tôi cùng nhau quan sát quả trứng trong khi tán gẫu về những gì đã xảy ra trong giờ nghỉ. Tuy nhiên, chỉ khi tôi đang định từ bỏ suy nghĩ là quả trứng sẽ nở vào hôm nay bởi vì đã trễ lắm rồi, thì bỗng nhiên quả trứng động đậy.
Cùng lúc quả trứng bắt đầu lay động, từng chút một, vỏ trứng dần nứt ra.
[C- Cố lên nào!]
Tôi cổ vũ quả trứng, nó lay động mãnh liệt hơn, và bàn tay màu đen đâm ra từ trong quả trứng.
[Cuối cùng! Lại đây lẹ nào, Patrick!]
Tôi liếc sang Patrick, cậu ta trông im lặng nhưng lại đầy vẻ quyết tâm. Điều gì khiến cậu trông có vẻ nghiêm trọng khi chứng kiến sự ra đời của đứa trẻ của tôi vậy?
Mọi chuyện diễn ra một cách nhanh chóng khi chú rồng con phá vỡ quả trứng và bò ra ngoài, ngay khi tôi vừa thấy nó bàn tay của nó ló ra.
Có vẻ như đứa nhóc này đã để lại ấn tượng sâu đậm cho Patrick khi cậu ta cất lời bằng giọng điệu lo lắng.
[Ah –, tớ biết Yumiela đang mong chờ một con rồng đáng yêu, nhưng… không phải tớ nói con của Yumiela xấu xí đâu, nhưng nó chất theo cách khủng khiếp đấy. Nên là———]
Patrick nói đứa trẻ của tôi ngầu, nhưng với tôi, nó…
[Dễ thương quá đi mất!!]
Thật là một đứa nhóc đáng yêu! Nó có kích thước bằng một con chó cỡ trung, với cái mồm rộng và đôi mắt to, thân hình của nó thậm chí còn toát lên khí thế uy hùng. Nó có màu đen như màu tóc và màu mắt của tôi. Một đứa trẻ giống y như bố mẹ của nó.
[Nếu Yumiela nghĩ nó dễ thương, vậy thì ổn rồi… Tớ phải thừa nhận nó rất ngầu đấy.]
Patrick có vẻ muốn nói gì đó, nhưng tôi chỉ muốn ôm lấy nó. Mặt của nhóc rồng vùi vào ngực tôi, gừ gừ như một chú mèo.
[Patrick! Nó gừ như con mèo này.]
[Nhưng nghe cứ như nó đang gầm gừ ấy…]
Trong lúc dịu dàng vuốt ve cổ của bé rồng, tôi chợt nghĩ về tên của nó. Tôi đã cố gắng tìm cái tên cho nó nhưng tôi vẫn chưa tìm ra cái hay nhất.
[Tên của con sẽ là… um, Rồng… Ryuu…]
[Ryuu nghe được không nhỉ?]
[Eh, Ryuu… chỉ vậy thôi sao?]
Ở thế giới này từ Ryuu chẳng có ý nghĩa gì cả, cậu ta có lẽ nghe được thấy hợp và đã đề xuất nó. Và quả thật là dễ dàng khi đặt tên cho con rồng là Ryuu.
Tôi thích cách Ryuu kêu. Tôi không biết cách nhận định giới tính của loài rồng, nhưng tôi có cảm giác như nó là con đực, vậy nên cái tên này hợp với nó đấy.
[Ryuu… tên của con sẽ là Ryuu.]
Như thể hiểu được những gì tôi đang nói. Ryuu thở ra một hơi, gầm lên đầy phấn khích. Khi nó hướng hơi lửa vào mặt tôi, tôi đánh tan nó bằng tay của mình. Tôi sẽ phải cứng rắn hơn trong việc huấn luyện nó đây.
[Ryuu, con không được phép phun lửa ở trong phòng, hiểu chứ?]
Ryuu gầm lên lần nữa, nhưng không còn lửa phun ra từ miệng nó nữa. Quả là một cậu bé thông minh! Tuy nhiên, một tia sáng màu đen xuất hiện trong mắt nó, và tôi xoay cổ, cố gắng tránh né nó.
[Này, con cũng không được làm thế. Oh, Patrick, tớ cần phải dỗ Ryuu ngủ, vậy nên hôm nay đến đây thôi nhé.]
[Oi, cậu định giữ nó trong phòng mình luôn đấy à?]
Trước khi tôi kịp nhận ra, Patrick đã chui tọt vào góc phòng mất rồi. Cậu ta là kiểu người tương tác tệ với động vật đấy à?[Tất nhiên rồi, bọn tớ sẽ ngủ cùng nhau cho đến khi nó trưởng thành.]
Sớm hay muộn thì, nó sẽ không còn vừa với căn phòng này nữa, và tôi sẽ phải nghĩ về những gì còn lại sau khi Ryuu trưởng thành.
[Được rồi. Bảo trọng nhé, okay? Đừng có chết đấy.]
Đó là những gì Patrick nói trước khi cậu ta rời khỏi phòng tôi.
Sáng hôm sau, tôi bị đánh thức bởi tiếng hét của người hầu. Có chuyện gì đó đã xảy ra trong lúc tôi đang ngủ, Ryuu đã trở nên to lớn hơn.
Người ta bảo trẻ con phát triển nhanh lắm, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ nó sẽ nhanh như này…
Trước hết, tôi vui mừng với sự phát triển của con tôi, nhưng tôi đang gặp vấn đề trong việc mang Ryuu ra khỏi phòng của mình.