[Ồ, vậy ra thuộc tính bóng tối cũng có ma pháp phục hồi nữa sao?]
[Vâng, nó có thể chữa lành cánh tay bị thương đấy ạ.]
Một ngày sau buổi thực tập, tôi được triệu tập lần nữa bởi Hiệu trưởng Ronald.
Tôi đã bị Patrick mắng quá trời quá đất vì tự ý thổi sáo triệu hồi quái vật và đã phải xin lỗi vào ngày hôm qua.
[Em có thể làm cho cánh tay mọc lại… chuyện là sao vậy?]
[Vâng, cánh tay của cậu ấy đã bị thương.]
Tôi nói đồng thời chỉ vào vai mình. Gương mặt Hiệu trưởng Ronald biến sắc, điệu cười thường ngày của ông ta cứng lại.
Tôi biết xém tí nữa thì… Nếu nó trượt thêm một chút nữa, thì có lẻ không phải cánh tay mà đầu cậu ấy sẽ bị ngoạm mất.
[Vậy đấy, tất cả chỉ có thế, thưa thầy. Còn đội của Điện hạ thì sao ạ?]
Tôi hỏi thầy về kết quả thực tập của hoàng tử và đám quý tộc.
[Ta nghĩ Hoàng tử Edwin, William-kun, và Oswald-kun đang làm rất tốt đấy.]
[Ah, ý thầy bọn họ là những người duy nhất tiêu diệt quái thú ạ?]
Đành vậy; bọn quý tộc trung tâm chẳng thiết tha gì việc thăng cấp. Nhưng tại sao tên của Alicia không được nhắc đến nhỉ? Quang ma pháp của cô ta rất quan trọng trong việc đánh bại Quỷ Vương kia mà.
[Tất cả quái thú đã xuất hiện có vẻ như đều bị bọn họ tiêu diệt cả. Nó không ổn lắm, nhưng những người xung quanh họ đều tán dương bọn họ vì hành động đó.]
[Điều đó là tốt, nhưng còn Alicia đang làm gì ạ?]
Cô ta là thường dân nhưng có thể sử dụng quang ma pháp, đó là lý do cổ có thể nhập học vào Học viện Hoàng gia. Việc luyện tập quang ma pháp tuy không cần thiết lắm, nhưng cô ta cũng không thể lười biếng trong việc thăng cấp được.
[Như bao người khác, trò ấy chưa từng tiêu diệt bất kỳ con quái thú nào. Có vẻ như Điện hạ và bạn của ngài bảo trò ấy làm thế.]
[Thầy có nghĩ là cậu ấy bằng lòng làm vậy không?]
[Hmm, dường như Alicia-san không khó chịu như mọi người nghĩ khi được bảo vệ bởi Điện hạ.]
Tôi khẽ gật đầu khi nghe thầy hiệu trưởng trả lời.
Ở Học viện, Alicia thường hay đi chơi cùng với các nam chính. Với tốc độ này, cô ta có thể sẽ không tình nguyện chiến đấu.
[Bọn họ luôn cùng nhau mọi lúc ở trường ư? Với lại, cậu ấy nói cậu ấy sẽ không chịu thua em, nhưng nó có ý nghĩa gì chứ?]
[Ta đang thúc đẩy Alicia-san trở nên mạnh hơn. Chuẩn bị tinh thần đi, có thể trò ấy sẽ cần hỗ trợ đấy.]
Tới lúc đó, tôi sẽ ném cô ta vào hầm ngục hệ bóng tối. Hãy vui mừng đi vì lũ sự xuất hiện của đám quái vật đó sẽ có lợi cho cô đấy.
Kể từ ngày thực tập ấy, đời sống học đường của tôi đã có ít nhiều thay đổi. Patrick bắt đầu nói chuyện với tôi thường xuyên hơn.
Khi chúng tôi được yêu cầu ghép cặp trong lớp, tôi chẳng còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc bắt cặp với cậu ta.
[Tớ xin lỗi, Patrick-san. Cậu muốn tham gia cùng bạn của cậu, phải không?]
[Đừng lo, tớ nợ cậu mà.]
Có phải là vì vết thương tôi đã giúp chữa lành không? Cậu ấy là một người khá ngay thẳng đấy.
[Đừng lo về chuyện đó. Có thuốc hồi phục nữa kia mà.]
[Vậy thì tớ sẽ lập đội với người khác.]
[Xin hãy chăm sóc vết thương tớ đã chữa.]
[Chuyện này chỉ có thể xảy ra nhờ có cậu.]
Cậu ấy thân thiện đến nỗi tôi có thể cãi nhau một cách nhẹ nhàng với cậu ấy. Có lẽ đây là người bạn thân nhất tôi từng có kể từ lúc tôi được sinh ra trong thế giới này.
Trong lớp kiếm thuật, chúng tôi đối diện nhau với thanh kiếm gỗ trong tay.
Đường kiếm của Patrick trông khá nghiệp dư, nhưng luôn có mục đích và rất đẹp. Phải chăng nó hiệu quả bởi vì nó đẹp? Có thể nó không phải là từ ngữ chính xác, nhưng đó là cách tôi diễn tả tư thế luyện tập của cậu ấy.
So sánh với chúng, đường kiếm của tôi trông rất khó coi và thô kệch. Mặc dù tôi chỉ chú trọng vào hiệu quả.
[Haa haa, tớ bỏ cuộc.]
Cậu ta dường như đã đánh rơi thanh kiếm khi tôi tránh né đường kiếm của cậu ấy trong lúc tâm trí tôi đang lạc trôi đâu đó.
[Cảm ơn cậu, đồng đội.]
Patrick nói trong khi đang cố gắng điều tiết nhịp thở.
[Tớ không phải là một đồng đội tốt, và tớ chẳng giúp được gì nhiều.]
[Không, điều đó không đúng. Tớ sử dụng kiếm thuật của Patrick-san để tham khảo. Về kỹ năng thì tớ còn lâu mới bằng cậu.]
Tôi đáp lại theo phản xạ, vì thế mặt tôi chả có tí biểu cảm nào.
[Cậu có muốn học kiếm thuật không? Cậu muốn chiến đấu với thứ gì thế?]
Ờ thì, bây giờ cậu mới nhắc đến nó… với tình cảnh hiện tại của tôi, tôi vẫn sẽ có thể đánh bại Quỷ vương cơ mà. Chẳng phải chả có lý do gì để trở nên mạnh hơn hay sao?
Nhưng thế giới này rộng lớn lắm. Thế giới này vượt xa cả bản đồ trong game. Tôi tự hỏi liệu có ai đó còn mạnh hơn cả tôi không.
[Có phải nó giống như Quỷ vương không?]
[Quỷ Vương? Chuyện hắn sẽ trở lại sau hai năm nữa là thật chứ?]
[Tớ không biết. Nó có thể là sự ảo tưởng của Hoàng tử Edwin hoặc Bệ hạ đang che giấu nó.]
Đó là một lời nói dối, và tôi biết sự thật.
[Tớ không thể nói là cái nào trong hai cái mới đúng.]
Gần đây, hoàng tử quá tệ hại khi không thể nói rằng đó là một lời nói dối, rằng sự hồi sinh của Quỷ vương là sự ảo tưởng của Hoàng tử Edwin.
Ở trường, hắn đang chơi đùa với Alicia. Dạo gần đây, câu chuyện về bọn họ cùng ăn bánh ở sân trường đã lan truyền khắp học viện.
Theo tình hình này, chẳng phải sự hồi sinh của Quỷ vương chỉ là lời nói thiếu suy nghĩ của hoàng tử hay sao? Một vài người nói thế. Đồng thời, lời đồn về tôi là Quỷ vương cũng chả lắng xuống được chút nào. Nó có vẻ rầm rộ hơn sau hôm thực tập ngoài trời.
[Patrick-san có nghĩ tớ là Quỷ Vương không?]
[Trước hết, chẳng phải Quỷ vương là đàn ông sao? Và tớ không thích việc bọn họ đổ lỗi cho mái tóc đen.]
Tôi nhìn Patrick, người đang nói với giọng điệu mạnh mẽ hơn, và cậu ta bắt đầu nói về lúc cậu ấy nhận ra nó.
[Khi tớ còn nhỏ, tớ đã lo lắng vì mái tóc của tớ có màu sắc gần với màu đen. Họ hàng của tớ cũng bắt đầu bàn tán về việc nó có màu sẫm. Gia đình tớ bảo tớ rằng họ không quan tâm, nhưng tớ luôn ghét bỏ màu tóc sẫm này.]
Trong khi nói, cậu ấy vô thức sờ lên mái tóc xám của mình. Nếu tôi phải nói, tôi nghĩ nó màu xám và gần với màu trắng hơn.
[Tớ nghĩ nó hơi trắng đấy chứ.]
[Oh, trắng à? Đối với Yumiela thì nó đúng đấy. Đó là lý do tớ tôn trọng cậu, cậu có mái tóc đen, và cậu khá tự tin về nó. Tớ thề là sẽ không khinh thường màu tóc của tớ nữa.]
Patrick nhìn chằm chằm vào tôi khi nói thế. Tôi vội tránh ánh mắt ấy vì nó bắt đầu làm tôi cảm thấy xấu hổ.
Tôi đã nghĩ nó là thứ gì đó như một lời tỏ tình. Nope, chẳng giống chút nào.
[Cảm ơn. Tớ nghĩ mái tóc xám của Patrick đáng yêu đấy chứ.]
[Cảm ơn cậu, tớ thấy mái tóc đen của cậu cũng rất đẹp đấy.]
Tôi đã chạm ngưỡng giới hạn xấu hổ trong cuộc đối thoại này, tôi vội mời cậu ấy tham gia một trận đấu tập để kết thúc trò chuyện.
[Ah, ano, sao chúng ta không đánh thêm trận nữa nhỉ?]
[Okay, tớ không phiền đâu.]
Khi tôi không thể khiến tâm trí mình ổn định, tôi đã phạm một sai lầm với sức mạnh của mình. Kết quả là, tôi đã cho Patrick tập bay.
[Tớ xin lỗi, xin hãy thứ lỗi cho tớ.]
Tôi cuống quýt xin lỗi trong khi sử dụng ma pháp hồi phục. Và tôi có thể cảm nhận được những ánh nhìn xót xa từ xung quanh.
Patrick mở mắt và ngồi dậy. Tôi mừng vì cậu ta không mất đi ý thức.
[Tớ ổn, và cơn đau biến mất rồi. Tớ đã luôn nghĩ rằng ma pháp hồi phục khá dễ chịu.]
[Mặc dù vậy, nó vẫn trông khá tệ.]
Mặc cậu ta trông có vẻ cay đắng khi nhớ về cái cách mà phần thịt của cậu ấy sưng phồng lên và vết thương lành lại.
[Yumiela thật tuyệt khi có thể sử dụng hắc ám ma pháp đấy.]
[Tớ chỉ may mắn thôi.]
Thuộc tính ma pháp đôi lúc được xác định bởi thời điểm bạn sinh ra. Phủ định lời nói của chính mình, Patrick lắc đầu.
[Không phải đâu. Nếu tớ có thể sử dụng hắc ám ma pháp, tớ sẽ che giấu nó. Giống như mái tóc vậy, Yumiela không chối bỏ nó. Đó không phải là điều mà tớ có thể làm.]
Nghe thấy thế, bỗng dưng có một thứ xuất hiện trong tâm trí tôi.
[Yumiela có thể sử dụng hắc ám ma pháp từ lúc mới sinh đúng không?]
Ở trong game, nó đã được giải thích rằng khi Yumiela hắc hóa, cô ta có thể sử dụng hắc ám ma pháp. Nhưng sự thật thì khác hẳn.
Ở trường, Yumiela bản game đã che giấu khả năng sử dụng ma thuật hắc ám. Nếu là thế, cô ấy hẳn phải ghét nữ anh hùng lắm, người mà luôn được yêu quý bởi tất cả mọi người xung quanh và tán thưởng quang ma pháp của cô ta.
[Huh? Yumiela có thể sử dụng hắc ám ma pháp, phải không?]
Tôi mãi chìm đắm trong suy nghĩ về bản thân mình trong game trong khi Patrick nhìn tôi một cách kỳ quặc, tôi chỉ bảo cậu ta đừng lo lắng về nó.