Trong suốt buổi thực tập, tôi có khá nhiều thời gian rảnh rỗi.
Trong lúc 20 học viên đang tham gia huấn luyện, chỉ có duy nhất ba nhóm quái thú thuộc giống sói xuất hiện một cách rời rạc.
Trong khu rừng, tôi ngồi trên một vách đá với tầm nhìn thoáng đãng phía sau họ, chẳng có bất kỳ sự căng thẳng nào. Có vẻ như nó thực sự quá mức cần thiết khi tiêu diệt quái thú với hàng tá người như này.
[A-, chẳng có việc gì để làm cả. Hãy làm gì đó khác đi chứ.]
[Tớ cũng thế. Như thế này chẳng hiệu quả một chút nào.]
Ai đó đã đáp lại lời độc thoại của tôi. Có vẻ như có người đang lắng nghe.
Tôi quay người về hướng phát ra tiếng nói, một chàng trai với mái tóc màu xám tro đang quan sát trận chiến, trông có vẻ chán chường.
Tôi khá chắc tên cậu ta là Patrick Ashbaton. Cậu ta đến từ Hội đồng cố vấn ở một vùng đất hẻo lánh giống như William. Vào thời điểm gia nhập học viện, cậu ta đã ở cấp độ 10. Trong số các học viên, tôi đoán rằng cậu ta có kha khá kinh nghiệm chiến đấu với quái vật.
[Tớ nghĩ sẽ ổn nếu có thêm vài con quái thú nữa.]
[Đúng đấy. Chúng ta có thể chia thành đội tiên phong và đội hậu vệ để hành động cùng nhau.]
Đã được một lúc kể từ lúc tôi trò chuyện với đồng đội của mình. Tôi cảm thấy một chút vui mừng, nên tôi tiếp tục nói chuyện với cậu ta.
[Cậu cũng từng chia thành tiên phong và hậu vệ khi cậu thăng cấp ở lãnh thổ Ashbaton sao?]
[Ừ. Đội tiên phong sẽ giữ chân bọn quái vật trong khi đội hậu vệ tấn công. Đó là chiến thuật cơ bản đấy.]
Trong tình huống đó, chẳng phải việc thăng cấp trở nên khá một chiều hay sao? Số lượng kinh nghiệm bạn nhận được sẽ được xác định bởi lượng thiệt hại bạn gây ra cho quái vật.
[Khi cậu làm thế, chẳng phải tiên phong sẽ không mạnh lên được ư?]
[Khi đó, chiến thuật lúc trước sẽ được đảo ngược. Khi hậu vệ ngăn chặn quái vật di chuyển bằng ma thuật, tiên phong sẽ tấn công. Nhưng mà độ kiên cố sẽ bị giảm sút.]
Tôi hiểu rồi. Tôi biết cách hiệu quả để thăng cấp một cách độc lập, nhưng khi hành động theo nhóm, nó có thể sẽ khác đi.
[Liệu chiến thuật đấy có thể được thực hiện với những người ở đây không nhỉ?]
Khi tôi hỏi nó có khả thi đối với đám học viên nếu thăng cấp theo cách của cậu ta không, cậu ấy trả lời bằng một giọng lo lắng.
[Tớ nghĩ chúng ta có thể kiểm soát nó… Nhưng bọn quái thú quá ít, nó không có tác dụng.]
[Nếu cậu nói bọn quái thú này không đủ, thì tớ có một thứ dành cho nó đây.]
Hiệu trưởng đã nói sẽ ổn nếu tôi chỉ quan sát, nhưng tôi có thể giúp một chút. Tôi lấy cây sáo triệu hồi quái vật từ trong túi của mình ra.
[Đó là…? Sáo triệu hồi quái vật sao? Oi, đừng có thổi…]
Vì một vài lí do nào đó, mặt của Patrick tái nhợt đi, và cậu ta cố gắng ngăn tôi lại, nhưng tôi đã hít một hơi thật sâu và thổi vào cây sáo.
Giáo viên nhận ra tiếng sáo định bước lên phía trước để bảo vệ đám học viên, nhưng tôi đã cản ông ta lại.
[Không cần đâu thầy. Có vẻ như Patrick-kun sẽ hướng dẫn bọn họ.]
Tôi nói đồng thời chỉ về phía Patrick, cậu ta nhanh chóng gia nhập với đám học viên và bắt đầu đưa ra chỉ dẫn.
[Các cậu chia làm hai cánh, tiên phong và hậu vệ! Tiên phong sẽ tập trung ngăn chặn chuyển động của quái thú! Nếu có ai bị thương, nhanh chóng lùi về phía sau và sử dụng thuốc. Và hậu vệ với sức mạnh ma thuật sẽ tấn công tầm xa! Khi đội hậu vệ tấn công, đội tiên phong sẽ ngăn chặn bọn chúng nếu các cậu bắn trượt.]
Sự hướng dẫn tỉ mỉ của Patrick làm tôi ấn tượng, và có vẻ như bọn chúng sẽ đến theo nhóm lớn quái vật. Bụi cây ở phía trước bắt đầu lay động.
Kết quả là, bọn họ đã sống sót qua đợt tấn công của quái thú mà không một ai bị thương.
Nhóm do Patrick dẫn dắt khá bài bản, tôi không quen với việc chiến đấu theo nhóm, thế nên tôi cảm thấy khá ấn tượng.
Sau khi trận chiến kết thúc, đám học viên trông đã kiệt sức, và một vài người thậm chí còn ngồi bệt xuống, có lẽ bọn họ đuối sức rồi.
[Oi, Yumiela! Tại sao cậu lại đột ngột làm thế chứ?]
Mặc dù đã nhảy xuống để giúp đỡ đám học viên ngăn cản bọn quái thú, Patrick trông vẫn tràn đầy năng lượng, cậu ấy đi đến trước mặt tôi với một thái độ hơi giận dữ.
Tại sao cậu ấy lại giận chứ? Oh, cậu ta là tiên phong. Phải chăng cậu ta giận vì cậu ấy chưa lên cấp?
[Cậu không cần phải lo lắng đâu. Mọi thứ ổn mà. Khi mà mấy người các cậu hết mana thì tôi sẽ giữ chân chúng lại cho.]
Patrick nhìn tôi đầy nghi hoặc khi tôi cười và đảm bảo với cậu ấy rằng tôi sẽ giúp đội tiên phong thăng cấp.
Cậu không cần lo lắng nhiều như vậy, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Tôi một lần nữa thôi sáo triệu hồi quái vật.
[Khi tôi ngăn chặn chuyển động của quái thú, đội tiên phong, hãy tấn công và không cần phải vội vã đâu.]
Sử dụng Dark Bind, tôi khóa chân lần lượt từng con quái thú đang nhảy vào khoảng trống.
Dark Bind là ma pháp bóng tối, nó sẽ triệu hồi những bàn tay màu đen xuất hiện từ trong bóng của mục tiêu, những bàn tay này sẽ tóm chặt lấy mục tiêu, khiến chúng không thể di chuyển.
Đám học viên đang ngồi nghỉ khi đợt quái thú thứ hai ào đến, nhưng họ nhanh chóng nhận ra chúng đã bị khóa chặt trong bóng tối và không thể cử động. Đội tiên phong đang tấn công và lần lượt từng con quái thú ngã xuống.
Ngay thời điểm toàn bộ quái thú đều bị tiêu diệt, một mùi máu tanh tràn ngập khắp không gian. Bình thường thì nếu những thứ này còn sót lại khoảng tầm một ngày, bọn quái thú khác sẽ đánh hơi thấy mùi và tụ tập về đây. Chỉ có lần này thì không.
[Nếu các cậu cần nguyên liệu thô… các cậu có thể thu thập chúng. Tớ sẽ tiêu hủy mấy cái xác sau.]
Khi tôi nói xong, thật bất ngờ, mọi người bắt đầu thu thập nguyên liệu thô từ đám quái thú. Vật giá trị nhất từ bọn quái thú hệ sói này chính là răng của chúng.
Bọn con gái nhổ răng lũ sói một cách rụt rè, và đám quý tộc địa phương trông có vẻ khá mạnh tay. Nếu đây mà là đám quý tộc trung tâm, bọn họ sẽ ghét bỏ việc chạm vào đống xác này.
Sau khi quan sát bọn họ kết thúc việc thu thập nguyên liệu, tôi phân hủy đống xác chết cho đến khi không còn gì sót lại bằng Dark Flame.
Patrick đang dõi theo tôi cho đến khi tôi hoàn thành công việc của mình và nói với tôi.
[Yumiela, lần tới hãy cho tớ biết trước khi nào cậu sẽ thổi cây sáo triệu hồi quái vật đấy nhé.]
Cậu ta trông mệt mỏi khi nói thế.
[Cảm ơn cậu đã chăm chỉ chiến đấu. Khả năng lãnh đạo của Patrick-san thật tuyệt vời.]
[Yeah… Không có ý xúc phạm đâu.]
[Cậu đang nói gì đấy?]
Không có ý xúc phạm? Bộ tui đã làm gì sai hả? Cậu ta trông có vẻ mệt mỏi hơn khi tôi hỏi cậu ấy đang nói về thứ gì.
Bất chợt, có một âm thanh phát ra từ bụi cây sau lưng của Patrick, và khi tôi quay mặt lại, một con quái vật nhảy ra.
Patrick đang ở rất gần đấy, và tôi không muốn cậu ta bị lôi kéo vào chuyện này, thế nên tôi dự định sẽ tấn công nó, nhưng cậu ấy đột ngột nhảy đến chắn trước mặt tôi. Sự kiện không ngờ đến này khiến đầu óc tôi bỗng nhiên trống rỗng.
Tại sao, tại sao cậu ấy lại lao đến chắn trước mặt tôi?
Dù sao đi nữa, nó cũng đã quá trễ để nghĩ đến việc bảo vệ Patrick, cánh tay trái của cậu ấy đã bị con quái vật cắn trúng.
[Black Hole!]
Mất kiên nhẫn, tôi thi triển ma pháp theo phản xạ, tất cả mọi bộ phận trừ cái đầu của con quái vật lập tức tan biến.
[Ughh, thuốc…]
Cậu ta gỡ bỏ cái đầu quái vật bằng tay phải trong khi rên rỉ vì đau đớn, và nhờ tôi chuẩn bị lọ thuốc.
[Cậu sẽ ổn thôi. Tớ có thể sử dụng ma pháp phục hồi. Heal!]
Ở thế giới này, Heal là ma pháp ánh sáng, nhưng ma pháp bóng tối cũng có Heal. Ở trong game, có một nhân vật Boss với một thuộc hạ có thể sử dụng ma pháp hồi phục. Mặc dù tên thuộc cấp ấy là một quái vật hệ bóng tối, nhưng bọn họ vẫn có thể dùng Heal.
Yumiela chưa bao giờ sử dụng nó trong game, nhưng tôi có thể sử dụng nó một cách bình thường. Có một yêu cầu rằng Boss ẩn không được sử dụng ma pháp hồi phục, điều đó là không thể tránh khỏi bởi vì ma pháp hồi phục quá hữu dụng.
Hạn chế duy nhất là trông nó rất kinh tởm. Khi bạn dùng quang ma pháp để chữa lành, ánh sáng ma thuật sẽ bao lấy vết thương và chữa trị nó, nhưng với hắc ám ma pháp, vết thương sẽ sưng phồng lên và tái tạo lại phần thịt. Vết thương sẽ được chữa khỏi, nhưng quá trình thì nó kỳ quái bất thường.
[…Uwaah!]
Patrick cạn lời khi nhìn thấy cảnh này, khi cậu ấy rên lên thì mọi chuyện đã quá xong rồi.
[Tớ nghĩ là ổn rồi đấy, cậu có còn cảm thấy đau chỗ nào nữa không?]
[Không, tớ ổn rồi. Tớ được cứu rồi.]
Nghe thấy thế, tôi chợt nhận ra tôi hơi vô tâm nếu lỡ có tác dụng phụ nào đó đối với những người không phải thuộc tính bóng tối không.
[Tại sao cậu lại nhảy đến trước mặt tớ?]
[Xin lỗi, tớ đã nghĩ nó nguy hiểm…]
Nguy hiểm? Con quái vật ấy ư? Phải chăng cậu ấy đang lo lắng cho tôi?
[Nguy hiểm? Cho tớ á?]
Trong lúc tôi đang tự hỏi một cách kỳ quặc, Patrick cao giọng.
[Chăm sóc bản thân cậu nhiều hơn đi! Tại sao cậu lại không đeo bùa bảo vệ chứ? Nó đã quá trễ rồi và điều gì đó đã xảy ra.]
Cậu ta trông rất lo lắng cho sự bảo vệ của tôi. Bằng cách nào đó, lần đầu tiên, tôi cảm thấy ngại ngùng về chuyện này.
[Ah… Cảm ơn cậu!]
Tôi cảm ơn cậu ta, và cậu ấy tiếp tục.
[Này, tớ vẫn còn điều muốn nói! Nói chung là, cậu không cần phải thổi sáo triệu hồi quái vật hay gì đó đâu! Có một vài người ở đây lần đầu tiên thấy quái vật đấy! Và…]
[Um, etto… Xin lỗi…]
Tôi nhận lỗi ngay lập tức, nhưng những lời quở trách của Patrick vì sự thiếu ý thức chung của tôi vẫn kéo dài một lúc lâu sau.