Ngay cả khi Thường Hy tự mình đến Cẩm Hoa hiên đưa Phùng thái y đến Linh Đinh các bắt mạch cho Dương Lạc Thanh thì kết quả cuối cùng vẫn khiến người ta kinh hãi. Nguyên nhân chủ yếu khiến Dương Lạc Thanh đẻ non chính là do ăn nhầm nước hoa hồng, dẫn đến không ngừng chảy máu, thai nhi bị sinh non, là bào thai đã thành hình một bé trai.
Mà nước hoa hồng lại được phát hiện có trong đồ ăn Lệ Bình đưa tới, tin tức này ngay lập tức làm chấn động cả hậu cung.
Mấy người Vân Thanh cùng Triêu Hà không nghĩ tới lại có loại kết quả như thế này! Ở đây chỉ có một mình Thường Hy tuyệt đối tin tưởng Lệ Bình sẽ không làm mấy loại chuyện đó. Một người không có tâm tư đoạt vị, như thế nào có thể gây nguy hại cho một đứa trẻ không có bất kỳ lực uy hiếp nào?
“Hiện tại tình huống bên kia thế nào rồi?” Tiêu Vân Trác trầm giọng hỏi, trong con ngươi đen như mực là một mảnh bình tĩnh, nhưng ở dưới bình tĩnh ấy có thể nổi lên gió bão hay không thì không người nào có thể biết được.
“Vi An vương đã chạy đến xin tha, Hoàng quý phi cũng ở nơi đó. Vi An vương phi đã bị trói lại, tình huống có chút hỗn loạn, Dương quý nhân khóc rối rít không ngừng, Hoàng thượng cũng có chút tâm phiền ý loạn.”Triêu Hà thấp giọng mà nói ra, sắc mặt có chút bất an, ai nghĩ tới mọi chuyện thế nhưng lại phát triển đến mức độ này.
Thường Hy căn bản là không thể ngồi yên, nhìn Tiêu Vân Trác nói: “Ta tin tưởng Vi An vương phi sẽ không làm chuyện như vậy, nàng cùng với Vi An vương không có lòng tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế, người như thế làm sao có thể ra tay với một đứa trẻ chưa chào đời đây? Ta tuyệt đối không tin tưởng!”
“Nhưng không phải cô không tin thì người khác cũng không tin.” Vân Thanh lãnh khốc nói, nàng không hy vọng Thường Hy quá mức nhiệt tâm, như vậy sẽ khiến Thái tử gia rước vào không ít phiền toái.
Thường Hy nhìn Vân Thanh, khăng khăng giữ ý kiến, nói: “Cô cô, ta và Lệ Bình sớm đã kết bái tỷ muội, hôm nay nàng gặp nạn ta sao có thể khoanh tay đứng nhìn? Từ khi ta vào cung đến nay, Lệ Bình trong sáng ngoài tối đã trợ giúp ta không ít, giúp ta vượt qua rất nhiều cửa ải khó. Làm người không thể không có lương tâm, tóm lại ta sẽ không đứng yên nhìn nàng bị kẻ khác hãm hại.”
“Vậy cô đã nghĩ qua chưa, có người có thể tẩm nước hoa hồng vào trong bánh ngọt của nàng, cái này nói rõ bên cạnh nàng đã sớm có gian tế ẩn núp muốn hãm hại. Nếu nói không phải là Vi An vương phi làm, vậy đã nói rõ kẻ địch chính là hướng về phía nàng, hay căn bản bọn họ chính là hướng vào Thái tử gia hoặc Ngu thượng nghi. Đây là muốn cắt bỏ cánh chim trợ lực của chúng ta, làm suy giảm thực lực của chúng ta. Kẻ địch đã bắt đầu hành động. Nếu như thời điểm này muốn đi trợ giúp thì không tránh khỏi bẫy rập trùng trùng, không thể không cẩn thận!” Vân Thanh không đồng ý cho Thường Hy mạo hiểm, điều này cũng sẽ khiến cho Tiêu Vân Trác gặp nguy hiểm.
Thường Hy nhìn Vân Thanh, kiên định nói: “Không, cô cô, lời của cô cô mặc dù cũng có đạo lý nhưng không hẳn đã đúng. Cũng tỷ như nói nếu kẻ địch đều cho rằng Vi An vương, Vi An vương phi sẽ dựa vào Thái tử gia, bọn họ muốn lợi dụng thời điểm còn chưa bị phát hiện muốn trừ đi tất cả hậu họa, như vậy có phải hay không những người khác cũng đồng dạng có thể nhìn ra được điểm này? Nếu như ngay cả người dựa vào mình Thái tử gia cũng không thể bảo hộ chu toàn, vậy về sau còn ai dám tương trợ Thái tử gia nữa? Đây không phải chỉ là một việc nhỏ mà là một vấn đề rất lớn, không tính đến tình cảm của ta và Vi An vương phi thì cũng là vì Thái tử gia suy nghĩ. Trận này chúng ta nhất định phải đánh thắng!”
Thường Hy phân tích quả thật rất đến nơi, nói ra được mấu chốt của việc này, nếu như không phải hướng vào Tiêu Vân Trác, Vi An vương và Vi An vương phi là người không muốn đi tranh đoạt ngôi vị, như thế nào lại hãm hại bọn họ? Nói cho cùng vẫn là nhằm vào Thường Hy và Tiêu Vân Trác thôi!
Vân Thanh khẽ cau mày, trong lúc nhất thời có chút khó xử. Tiêu Vân Trác đứng dậy nói: “Lập tức đi đến Linh Đinh các!”
Thần sắc Thường Hy vui mừng, trong lòng khẽ kích động, bất kể là vì cái gì, chỉ cần Tiêu Vân Trác đi là nàng có thể quang minh chính đại mà đi theo. Tóm lại là có hy vọng cứu Lệ Bình.
Vân Thanh cuối cùng vẫn không có ngăn cản, mắt thấy Tiêu Vân Trác và Thường Hy từ từ biến mất ở cửa đại điện, nhẹ nhàng lắc đầu một cái, cũng mau bước rời khỏi. Chuyện này có cổ quái, nàng tốt nhất nên cẩn thận điều tra một chút!
Thời điểm Thường Hy đi theo Tiêu Vân Trác đến Linh Đinh các, nơi này đã sớm đầy chặt người vòng trong vòng ngoài. Rầm rộ như vậy thật đúng là có chút khiến người ta ngoài ý muốn. Mọi người thấy Tiêu Vân Trác đến liền rối rít nhường đường, hành lễ. Thường Hy theo Tiêu Vân Trác một đường đi vào, nàng ở trong cung một thời gian dài rồi, có thể dư sức nhận ra xung quanh là người của các cung đến đây để thám thính tin tức.
Trong sân của Linh Đinh các ngược lại không có một bóng người nào, một đường đi vào phòng trong, chỉ thấy Hoàng quý phi đang ngồi trong sảnh phòng khách, đứng một bên là Vi An vương – Tiêu Vân Thanh, bên cạnh tiếp là Lệ Bình, cũng không có bị trói lại. Cái này cùng lời nói của Triêu Hà có chút bất đồng, thật làm người ta khó hiểu.
Tiêu Vân Trác tiến lên hành lễ với Hoàng quý phi, Hoàng quý phi gật đầu một cái miễn lễ. Tiêu Vân Thanh nhìn Tiêu Vân Trác kêu một tiếng: “Tứ đệ…” Tuy nhiên cũng không thể nói tiếp được nữa, trong thanh âm có chút nghẹn ngào.
Tiêu Vân Trác nhướng mày, Thường Hy cũng buồn bực không dứt, đây là có chuyện gì xảy ra?
Đang trong lúc phiền não, đột nhiên Tiêu Vân Trác lên tiếng hỏi: “Tam ca, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?” Tiêu Vân Thanh nghẹn ngào như vậy, ngay cả Tiêu Vân Trác cũng có chút bối rối. Phải biết rằng khiến cho vị Thái tử gia này biến đổi thần sắc là chuyện cực kỳ khó khăn chứ đừng bảo là biểu hiện quan tâm thân mật như vậy.
Tiêu Vân Thanh vừa nghe Tiêu Vân Trác hỏi, lập tức tiến lên một bước kéo lấy Tiêu Vân Trác nói: “Tứ đệ, ngươi cứu lấy Lệ Bình, nàng thật không có làm a! Nước hoa hồng kia nàng không hề biết, nàng thật sự là oan uổng! Tứ đệ, ngươi giúp ta một chút đi, nếu không Lệ Bình sẽ bị phụ hoàng ban cho cái chết!…”
Nghe đến đó thần sắc Thường Hy đại biến, lập tức không kịp để ý đến những chuyện khác tiến lên nhìn Lệ Bình, chỉ thấy hốc mắt nàng quả nhiên có dấu vết của khóc lóc, mặc dù không quá rõ ràng nhưng vẫn có thể nhìn thấy được!
Lệ Bình nhìn Thường Hy, cười khổ một tiếng, lại không nói chuyện, tựa hồ như cảm thấy nói gì cũng vô ích, cần gì phải dính líu đến Thường Hy?
Thường Hy nhìn Lệ Bình, muốn cầm tay của nàng nhưng mà trước mặt mọi người vẫn có chút không dám, chỉ nhẹ nhàng nói: “Ngươi tin tưởng ta, ta nhất định sẽ trả lại trong sạch cho ngươi!”