Thường Hy kinh ngạc nhìn Vân Thanh, theo bản năng đưa tay vuốt cái trán, nơi đó bóng loáng như ngọc, không có một chút ấn ký, cho nên nàng nghi ngờ, hỏi: “Ẩn đi? Vật này cũng có thể ẩn đi? Thật khiến người ta không thể tin được! Lời cô cô nói là thật chứ?”
Vân Thanh gật đầu một cái, thần sắc trịnh trọng nói: “Loại chuyện như vậy há có thể đùa giỡn? Vốn là chuyện cơ mật như vậy ta cũng không thể nào biết, nhưng là thời điểm trước khi tiến cung, ca ca lại đem chuyện này nói cho ta biết, huynh ấy nói một ngày nào đó ta sẽ dùng đến. Khi đó có lẽ ca ca cũng dự liệu được tiên Hoàng hậu sẽ phái ta đến Đông cung thủ hộ Thái tử gia, cho nên những chuyện này ta mới biết được.” Nói tới chỗ này lại thở dài, sắc mặt mang theo một mạt bi thương, lại tiếp tục: “Ca ca có thể đem mọi chuyện an bài không chê vào đâu được, huynh ấy có năng lực sắp xếp cho nữ nhân mình yêu qua bao nhiêu năm, thậm chí vài thập niên sau này, nhưng lại cứ không nhìn thấu một chữ tình.
Aiz! Hỏi thế gian tình ái là chi, khiến lứa đôi thề nguyền sống chết?”
Tình cảm của Vân Thanh đối với Tấn vương rất sâu đậm, tiếng ca ca kia gọi phát ra từ ruột gan, mỗi khi nhắc đến hắn, hốc mắt luôn luôn ướt lệ. Thường Hy theo bản năng quay đầu nhìn về phía Tiêu Vân Trác, nếu như cuộc đời này hắn có thể đối đãi với nàng chỉ cần bằng một nửa Tấn vương đối đãi với tiên Hoàng hậu thì nàng cũng vô cùng cảm kích rồi!
Ánh mắt hai người chạm nhau, Tiêu Vân Trác tựa hồ hiểu rõ được nỗi lòng của Thường Hy, đối với nàng lộ ra một nụ cười ôn hòa nhưng vô cùng kiên định, giống như yên lặng mà trấn an sầu não của nàng.
Vân Thanh liếc nhìn biểu tình của hai người, tiếp tục nói: “Ca ca ta bảo rằng, ngũ thải liên hoa của chân mệnh thiên nữ không phải tất cả mọi người đều thấy được, chỉ có nam nhân nàng thích và cũng thích nàng, thời điểm hai người động tình mới có thể nhìn thấy. Nói ví dụ như, thời điểm đại hỉ đại bi, các ngươi vì lẫn nhau mà vui vẻ hay khổ sở, ngũ thải liên hoa kia xuất hiện nhưng cũng rất nhanh sẽ biến mất, không tồn tại lâu dài. Ngũ thải liên hoa của thủy tổ Hoàng hậu xuất hiện trên mi tâm không ẩn đi nữa chính là lúc nàng mang thai hài tử của thủy tổ Hoàng đế.”
Tiêu Vân Trác và Thường Hy tựa hồ bị làm cho giật mình, trong lúc nhất thời một câu cũng không nói lên lời.
Vân Thanh đứng dậy, nhìn hai người, cuối cùng nói: “Hiện tại nơi nơi đều đang tìm kiếm thần nữ hộ quốc, cho nên thân phận của Ngu thượng nghi không thể bại lộ, nếu không lành dữ khó lường.”
Ý tứ trong lời nói của Vân Thanh, hai người nghe đều hiểu được. Đỉnh Nguyệt quốc vẫn có lời đồn đại rằng có được thần nữ hộ quốc thì có được cả thiên hạ. Hiện tại Trường Tín vương, Hải Hà vương đều có dã tâm với ngôi vị Hoàng đế, nếu như bọn họ biết được Thường Hy là thần nữ hộ quốc nhất định sẽ dùng hết sức mà tranh đoạt. Ngộ nhỡ Thường Hy chống cự không đồng ý tương trợ bọn họ, chỉ sợ bọn họ sẽ hủy diệt Thường Hy. Bọn họ không chiếm được thì cũng không để cho Tiêu Vân Trác lấy được.
Tiêu Vân Trác gật gật đầu nói: “Đây nhất định là một bí mật quan trọng, ai cũng không được phép nói ra.”
Thần sắc Thường Hy có chút không tốt, nhìn Vân Thanh hỏi: “Cô cô, tại sao ta không phát hiện mình có bản lĩnh thông thiên gì giúp Thái tử lên ngôi? Ta chỉ là một cô gái yếu đuối, thông hiểu cũng có hạn, chỉ sợ thiên mệnh này cũng không thể tin được.”
Thường Hy cau mày, nếu muốn giúp Tiêu Vân Trác đi lên ngôi vị Hoàng đế, thông minh thôi chưa đủ, có tiền thôi chưa đủ, ngươi phải có quân đội, nắm trong tay binh quyền, đây là đạo lý bất di bất dịch. Nhưng là Thường Hy chỉ là một nha đầu chưa đủ lông đủ cánh, người nào sẽ nghe nàng điều động? Coi như nàng là thần nữ hộ quốc thì thế nào? Thường Hy cũng không tin tưởng nàng nắm được mọi sự trong lòng bàn tay.
Vân Thanh thần bí cười một tiếng, nói: “Cái này ta cũng khó nói, chỉ biết thủy tổ Hoàng hậu năm đó cũng chỉ là một nữ tử yếu đuối, nhưng là về sau gia tộc lại trở nên cường thịnh!”
Gia tộc cường thịnh? Thường Hy nhất thời ngộ ra trong lòng không ít, đại ca của nàng sắp tham gia thi hội, nhị ca, tam ca cũng không phải là hạng giá áo túi cơm, chẳng lẽ…
Người thông minh nói chuyện cũng sẽ vô cùng thấu đáo, nhất là Tiêu Vân Trác tương lai sẽ trở thành quốc chủ, nói chuyện trước mặt hắn tốt nhất vẫn nên cẩn thận…
Nhìn Vân Thanh sắp đi, Thường Hy gọi lại nàng, hỏi: “Cô cô, ta có vấn đề muốn thỉnh giáo, không biết cô cô có tiện trả lời hay không?”
Vân Thanh dừng bước chân, nhìn Thường Hy hỏi: “Chuyện gì? Nếu như có thể trả lời ta đương nhiên sẽ nói!”
“Mạnh Điệp Vũ đến tột cùng là người nào? Tại sao nàng ta lại biết được nhà cũ của Tấn vương?” Thường Hy cho đến bây giờ vẫn nghi ngờ thân phận che giấu của Mạnh Điệp Vũ, may ra Vân Thanh sẽ biết được.
Vân Thanh nghe thế thì thần sắc cũng biến đổi, nhìn chằm chằm Thường Hy hỏi: “Cô nói biểu tiểu thư biết nhà cũ của Tấn vương? Chính là tòa tiểu viện mà huynh ấy từng ở khi quy ẩn?”
Thường Hy gật đầu một cái, đem chuyện xảy ra kể lại một lần, sau đó nói: “Mạnh Điệp Vũ nói cho ta biết đó chính là tiểu viện nhà nàng, nhưng ta cũng tra ra được đó là nhà cũ của Tấn vương, cho nên ta đã sinh ra hoài nghi. Hơn nữa Mạnh Điệp Vũ làm việc luôn khiến người ta khó hiểu, cho nên lúc này mới hỏi một chút.”
Vân Thanh nhíu mày lại thật chặt, trong đôi mắt hiện lên một tia sát khí khó có thể hiểu được, hồi lâu mới lên tiếng: “Tiểu viện kia quả thực thuộc về người của Mạnh gia, nhưng là sau khi vương gia gặp nạn liền đưa cho huynh ấy làm chỗ dừng chân. Rồi sau đó vương gia đánh bạc liền đem tòa nhà ấy gán nợ, về phần người mua là ai ta thật cũng không có điều tra, chẳng lẽ người của Mạnh gia lại mua trở về?”
Thời điểm mấy người còn đang nghi vấn thì tòa nhà kia đã trở thành nơi cư ngụ của Chuyên Tôn Nhạc Đan. Vô luận như thế nào bọn họ cũng tuyệt không nghĩ tới bên trong lại là người của Minh Khải quốc.
Lần này mặc cho mọi người suy đoán thế nào cũng không đoán đến trên người của Chuyên Tôn Nhạc Đan. Giờ phút này Vân Thanh cau mày nói: “Gia thế của biểu tiểu thư trong sạch không có gì đáng để cho người ta hoài nghi, nhưng là một đại gia khuê tú lại biết võ công, cũng không thể không khiến kẻ khác nghi ngờ. Biểu tiểu thư không chỉ biết võ công mà công phu lại tương đối khá. Lần trước biểu tiểu thư có giao thủ cùng nô tỳ, vẫn có thể từ trong đám thủ hạ mà chạy thoát ra ngoài. Phải biết rằng người có thể chạy trốn dưới tay trâm hoa mai quả thật là không nhiều lắm, cho nên biểu tiểu thư thật đúng là làm người ta đoán không ra!”
Vân Thanh cũng không đoán được thân phận thật sự của Mạnh Điệp Vũ khiến cho Thường Hy khó tránh khỏi có chút giật mình. Tiêu Vân Trác hiển nhiên không nghĩ tới võ công của Mạnh Điệp Vũ lại có thể cao như vậy, nhưng dù sao nàng cũng là biểu muội của hắn, nàng đến tột cùng là học được công phu từ nơi nào?
“Ta vốn hoài nghi nàng gia nhập vào phe phái còn lại của mười tám cây trâm hoa, phản bội lại ca ca của ta, nhưng mấy ngày nay xem phản ứng của nàng cũng chỉ là thờ ơ lạnh nhạt. Xem ra muốn tra rõ thân phận của nàng phải tốn một phen công phu rồi!” Vân Thanh khẽ thở dài. Mạnh Điệp Vũ… ngươi tốt nhất là một người thuộc về mười tám cây trâm hoa, nếu không ta cũng không khách khí đâu…